Lăng Khả Nhi mơ mơ màng màng, nhưng lúc thấy gò má của Lãnh Dạ Thương cô theo phản xạ có điều kiện giơ nắm đấm ra, chỉ nghe “phù phù” một tiếng, cơ thể cao lớn của Lăng Khả Nhi liền bị Lăng Khả Nhi đáng bay ra ngoài.
Lăng Khả Nhi từ trên ghế sa lon ngồi dậy, đưa tay xoa xoa đầu của mình, lúc này mới tỉnh táo lại, cô nhìn chung quanh một vòng, lúc nhìn thấy Lãnh Dạ Thương trên mặt đất thì thất kinh: “Sao anh lại ở đây?” Lúc này người quay về phải là Mạnh Bạch chứ? Lại nói chẳng lẽ Mạnh Bạch thật sự mang thai sao?
Vừa nghĩ tới câu nói cuối cùng của Mạnh Bạch cô liền đúc kết: Mạnh Bạch mang thai, thế giới này thật sự bị hư rồi, Lăng Khả Nhi thật muốn mua vé đi Malaysia.
Lăng Khả Nhi người phụ nữ chết tiệt này.
Lãnh Dạ Thương thầm mắng trong lòng, lảo đảo từ dưới đất bò dậy, một quyền kia đánh quá mạnh, bây giờ anh ta đã muốn ngất, sống mui cao của Lãnh Dạ Thương đã sưng lên, một giây kế tiếp máu mũi từ trong mũi chảy ra, Lãnh Dạ Thương đưa tay lên mặt sờ soạng một chút, trong nháy mắt thấy máu, anh ta âm trầm nhìn Lăng Khả Nhi, từ trong ngực móc ra một tờ giấy, ném về phía cô.
Lăng Khả Nhi theo phản xạ đưa tay chụp lấy, nhưng lúc thấy tờ giấy kia vẻ mặt Lăng Khả Nhi không hiểu: “... ...... ......” Hợp đồng bán thân là cái quỷ gì? Thứ này có quan hệ gì với cô chứ.
“Không sai, chính là những gì mà cô thấy.” Lúc này Lãnh Dạ Thương đã xử lý xong vết thương, anh ta hơi nâng cằm, vẻ mặt kiêu căng: “Ba cô đã bán cô cho tôi, bắt đầu từ bây giờ, cô sống là người của Lãnh Dạ Thương; chết cũng là quỷcủa Lãnh Dạ Thương.”
Những lời này Lăng Khả Nhi nghe thành: cô sống là người chết ban đêm của tôi; chết là quỷ đêm của tôi.
“... ...... .....” Cảm giác có chút tinh tế.
Đợi chút......
Bây giờ Lăng Khả Nhi mới nhớ tới một vấn đề quan trọng: hình như Mạnh Bạch đi chung với Lãnh Dạ Thương, như vậy.......Cô nhìn phía sau anh ta một chút, trống rỗng, mặt hoảng sợ nhìn Lãnh Dạ Thương: “Có phải anh giết người diệt khẩu không?” Đối với trí thông minh của Mạnh Bạch, rất dễ khiêu khích Lãnh Dạ Thương, ngộ nhỡ Lãnh Dạ Thương ra tay......
#Chỉ có thể thắp cho Mạnh Bạch một cây đèn cầy.#
“Không biết cô đang nói gì.” Anh ta làm sao cố thể giết người chứ, huống chi dù là giết người anh ta cũng không cần ra tay, hơn nữa, hiện tại Mạnh Bạch đã là “ái thê” của em trai anh ta, sau này là mẹ của con tiểu Thần, cho nên càng không thể nào ra tay.
Anh ta lấy khăn lau chùi vết máu trên mặt, sống mũi đụng nhẹ liền đau dữ dội, đau đớn đến nỗi khiến cho anh ta nhìn Lăng Khả Nhi đầy oán hận, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng hung ác, Lăng Khả Nhi run run, lúc này Lãnh Dạ Thương nhìn giống như một nhân vật hài kịch, rất buồn cười, rõ ràng anh ta là tổng giám đốc kia mà, nhưng.... ........
“Phụt!” Không nhịn được cười ra tiếng.
“Cô cười nhạo tôi?” Lãnh Dạ Thương đi tới nắm cằm Lăng Khả Nhi, hai mắt tức giận vì Lăng Khả Nhi cười: “Cô có tin hay không bây giờ tôi liền làm thịt cô.”
Lăng Khả Nhi thu lại nụ cười, mặt nghiêm túc nói: “Không, tôi không có cười nhạo anh.” Cô quang minh chính đại cười nhạo có được hay không.
“Vậy cô đây là châm chọc tôi, người phụ nữ chết tiệt, cũng không nhìn xem là ai hại!” Cái này không giải thích thì không sao, giải thích xong Lãnh Dạ Thương càng thêm nóng nảy, anh ta cảm thấy Lăng Khả Nhi không thèm để ý anh ta, rõ ràng anh ta là người tình trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ, nhưng chỉ có duy nhất một mình cô là đối xử với không lạnh không nhạt với anh ta, rõ là......Thật là làm cho người ta tức giận, càng nghĩ càng tức giận, sức lực trên tay Lãnh Dạ Thương càng ngày càng tăng thêm, Lăng Khả Nhi cảm giác như cằm mình muốn trật khớp, khổ sở nhíu mày, đưa tay vỗ cổ tay tổng giám đốc: “Anh có thể lỏng tay một chút không, rất đau.”
“Lăng Khả Nhi, cô lặp đi lặp lại nhiều lần khiến tôi tức giận, nếu như đây là mục đích của cô, rất tốt, cô thành công rồi, cô thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi!” Lãnh Dạ Thương tức giận nói, ngay sau đó đẩy cô lên ghế sa lon, bộ dáng kia hiển nhiên chính là giống như hoàng thượng muốn thị tẩm cung nữ.
Lăng Khả Nhi lúc nãy còn bình tĩnh ngay lập tức hoảng loạn, mặc dù nói thế giới này có chút kỳ quái, nhưng cái gì nên có vẫn phải có, huống chi cô lại là một cô gái yếu đuối, không có lực trói gà,bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, nói không chừng thật......Vừa nghĩ như vậy Lăng Khả Nhi càng thêm rối loạn, cô thật sự không muốn mất đi trinh tiết, lại còn bị.......người khác cướp đi.
Đó nhất định chính là làm nhục!
Vì vậy Lăng Khả Nhi ra sức phản kích, hung hăng nện vào lồng ngực Lãnh Dạ Thương, căm tức nhìn sống mũi sưng đỏ của Lãnh Dạ Thương: “Anh không thể nói lý sao, nhanh buông tôi ra!”
“Kêu to lên? Em càng kêu tôi càng vui vẻ.” Nở nụ cười lạnh lùng, Lãnh Dạ Thương cởi áo khoác, dùng cà vạt trói chặt tay cô.
Lăng Khả Nhi: “... ...... ...... ...... ........”
Mẹ kiếp! Đây là tiết tấu ngược luyến?
Lăng Khả Nhi đảo con ngươi một vòng, đột nhiên phát hiện mình còn có một loại auto gì đó, không từ chối, cô nhắm mắt lại, trong lòng nhẹ nhàng kêu một tiếng: hệ thống~~
[Hệ thống đang cập nhập........Đếm ngược thời gian cập nhập......10, 9, 8, 7, 6.....Cập nhật thành công, hệ thống khởi động.]
[Hệ thống 233 xin phục vụ bạn: Xin chào.]
Tê dại, hệ thống đột nhiên nói chuyện đứng đắn đột nhiên trở nên không quen.
Lăng Khả Nhi tối sầm mặt: [Tôi muốn mạnh hơn. Phải làm thế nào?]
[Hệ thống 233: lần cập này thành công mở ra cửa hàng của người sử dụng, có phải người sử dụng muốn thử nghiệm, chỉ là trong cửa hàng cần có một chút RP.]
Bất kể RP là cái gì, trinh tiết quan trọng hơn!
Lăng Khả Nhi nhanh chóng quét pannel một vòng, bỏ bớt đi những thứ không có tác dụng, dừng lại ở một vật không quá kỳ quái nhưng lại vô cùng thích hợp để dùng lúc này......
[Tên: đạo cụ dễ dàng mau lẹ
Miêu tả: một đạo cụ xuất hiện dễ dàng nhanh chóng, đặc biệt dùng để giải quyết vấn đề nhỏ trước mắt.
Tác dụng: thay đổi cục diện bất lợi trước mắt
Giá tiền: trị giá 10 RP (đang trong thời gian giảm giá)]
Vì vậy Lăng Khả Nhi hậm hực đón nhận, sau khi mua thành công, chỉ nghe đinh một tiếng, phía dưới mình giống như bắn ra một miếng băng vệ sinh, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, băng vệ sinh thẳng tắp dính vào khuôn mặt anh tuấn của tổng giám đốc Lãnh......
Lăng Khả Nhi: Sợ ngây người! Cái này là cái quỷ gì! Thật là mất thể diện.
Luống cuống tay chân, trong đầu truyền tới âm thanh của hệ thống—[Chúc mừng người sử dụng thực hành thành công vứt băng vệ sinh lên mặt]
Thật buồn nôn!
Thật sự là băng vệ sinh!
Lăng Khả Nhi cảm giác mình còn không bằng Lãnh Dạ Thương làm nhục trí thông minh, phía dưới cô quả thực mở ra motor, đột ngột phun trào ra đủ loại băng vệ sinh: dùng ban đêm, đẹp đẽ khéo léo, không sợ lật nghiêng, vô số đập vào mặt Lãnh Dạ Thương.
Lãnh Dạ Thương vốn dĩ rất vui vẻ, dù sao cũng sắp lấy được người mà mình muốn, kết quả anh ta quá ngây thơ rồi, băng vệ sinh từ khắp nơi đập vào mặt, căn bản không có cách nào tránh né, Lãnh Dạ Thương nhếch nhác tránh né công kích, vừa chỉ cô vừa la to: “Lăng Khả Nhi, đồ chết tiệt! Cô cứ như vậy đối đãi ông đây! Cô có tin hay không ông đây đánh cô đến nỗi không bò dậy được!”
Ha ha ha, anh có bản lĩnh thì tới đánh a !
Vốn dĩ Lăng Khả Nhi nghĩ muốn nói như vậy, nhưng lại cảm thấy không đúng, khuôn mặt khốn hoặc nhìn Lãnh Dạ Thương: “Là một tổng giám đốc sao anh có thể nói ra những lời như vậy?” Nói xong điều chỉnh vị trí, đột ngột tiếp tục bắn băng vệ sinh về phía Lãnh Dạ Thương, cô cũng không sao, người ta là xạ thủ đậu phụ , còn cô cô xạ thủ băng vệ sinh.
Ha ha, nhìn bộ dáng Lãnh Dạ Thương lúc này rất sảng khoái, Lăng Khả Nhi vui vẻ, nhưng lại có cảm giác không đúng, vừa rồi tại sao Lãnh Dạ Thương lại có thể nói ra câu đó?
Tiêu chuẩn của tổng giám đốc là gì?
Lúc nào cũng phải duy trì thân hình hoàn mỹ, xem như bị chọc cho tức giận đến hộc máu, cũng chỉ có thể tà mị nói một câu: “Tiểu yêu tinh này ~”
Cơ thể Lãnh Dạ Thương chấn động, cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, bất động, anh ta cảm thấy có gì đó không đúng, chính xác, từ nhỏ anh ta đã được dạy dỗ tốt, làm sao có thể nói những lời đó? Quá không thích hợp, đợi chút, như vậy là cái quỷ gì?
[Hệ thống 233: hiện tại thế giới khôi phục 1%, cách thành công còn rất xa, xin cố gắng lên!]
Hệ thống am thanh khiến Lăng Khả Nhi thiếu chút nữa từ trên ghế sa lon nhảy dựng lên: dường như cô đã hiểu ra gì đó, nếu như muốn thế giới này khôi phục lại vẻ bình thường, chỉ cần đánh vỡ những gì bản thân bọn họ đặt ra là được, nói cách khác......
Làm hư bọn họ.
Thật đúng là vui tay vui mắt.
Lãnh Dạ Thương bị làm như vậy dĩ nhiên không có tâm trí, băng vệ sinh dĩ nhiên cũng đình chỉ công kích.
Vì vậy Lăng Khả Nhi nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Tổng giám đốc.”
Tâm tình Lãnh Dạ Thương nóng nảy, anh ta rất buồn bực không biết những thứ đó rốt cuộc từ nơi nào bay ra, chờ sau khi phản ứng lại mới phát hiện ra trên người mình rất sạch sẽ, nếu như không phải lúc này như có như không thoảng vị máu, anh ta thật sự xem như mình vừa trải qua một giấc mộng.
“Cái gì?”
Lăng Khả Nhi trừng hai mắt, làm nũng: “Không phải ba mẹ tôi bán tôi cho anh sao? Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, nhanh về nhà thôi.”
Bộ mặt Lãnh Dạ Thương nhìn cô như gặp quỷ, cuối cùng gật đầu một cái, Lăng Khả Nhi từ trên ghế sa lon nhảy dựng lên, sửa sang lại quần áo đi ra khỏi cửa, Lãnh Dạ Thương đi theo phía sau lưng Lăng Khả Nhi hừ lạnh một tiếng: chờ đến khi tới địa bàn của anh ta, xem anh ta dọn dẹp tiểu yêu tinh này thế nào.