Lần thứ nhất Lăng Khả Nhi sinh là con gái, con bé di truyền tất cả từ Mạnh Bạch, bộ dáng đáng yêu, đối với cái gì cũng cực kỳ tò mò, khiến Lăng Khả Nhi lo lắng không dứt.
“Hôm nay con muốn trở thành một con sâu ăn cỏ......” Con gái nằm trên mặt đất trầm thấp nói.
“Nhưng hôm qua con nói muốn biến thành một con kiến.” Mạnh Bạch nói.
Vừa tròn ba tuổi con bé lập tức trở nên trầm thấp, lúc con bé trầm thấp không giống những đứa trẻ khác thích khóc, chỉ ảo tưởng mình sẽ biến thành những đồ kỳ quái, ví dụ như ngày đầu tiên muốn trở thành châu chấu; ngày hôm sau lại muốn biến thành con ếch.
Đối với lần này Lăng Khả Nhi vô cùng mệt mỏi.
Vì vậy dưới sự ảnh hưởng của mệt mỏi đứa bé thứ hai ra đời, là một bé trai, vì không muốn con trai thay đổi giống như con gái, cô đặt một cái tên vô cùng ưu nhã, gọi là.....Mạnh Mật, có lẽ bọn họ còn chưa ý thức được cái tên này có nhiều kỳ quái, vô cùng may mắn, Mạnh Mật thật sự là một đứa bé yên tĩnh, hơn nữa đầu óc còn hơn người thường.
Vì vậy Mạnh Bạch đưa con trai đi làm kiểm trai IQ, kết quả chỉ số thông minh của Mạnh Mật là 156, Mạnh Bạch sợ đến choáng váng, lập tức đưa con trai đến bệnh viện làm xét nghiệm DNA, sau đó Mạnh Bạch bị Lăng Khả Nhi đánh một trận.
Mạnh Mật là đứa bé xinh nhất nhà, cậu bé có mái tóc đen cùng khuôn mặt nhỏ nhắn, quan trọng nhất là cậu bé yên tĩnh, có khi cả ngày không nói một câu, như vậy thật hoàn mỹ, bởi vì Lăng Khả Nhi bị con gái ép điên rồi.
“Mẹ, con có bạn trai.” Một bé gái bảy tuổi, đôi mắt to lóe sáng.
Lăng Khả Nhi mí mắt nặng nề giật mình: “Mẹ nhớ bạn trai thứ nhất của con là chén; bạn trai thứ hai là một cây kiếm,; vậy lần này......”
“Lần này là bạn trai thật sự.” Con bé không hài lòng chu môi, trợn mắt nhìn mẹ một cái, sau đó giơ bàn tay nhỏ bé: “Nhị béo, mau vào gặp mẹ em.”
Nhị Béo.
Cái tên này lại một lần nữa khiến mí mắt Lăng Khả Nhi giật giật.
Sau đó một đứa bé cùng tuổi con bé từ bên ngoài đi vào, quả thật tên không sai với người......Từ xa nhìn lại giống như một quả bóng.
“Cháu chào dì.”
Lăng Khả Nhi: “... ...... ...... ....”
Lúc này Mạnh Bạch đưa con trai đi dạo về, Lăng Khả Nhi dùng ánh mắt báo cho cậu biết sắp có chuyện, nghiêm túc đặt con trai xuống, vỗ vỗ đầu thằng bé, Mạnh Mật mở trừng hai mắt, đi tới trước mặt Nhị Béo: “Anh biết định luật lượng tử không?”
Nhị Béo: “... ...... ......”
“Anh biết vũ trụ được tạo thành thế nào không?”
Nhị Béo: “... ...... ...”
“Anh có thể đọc được số pi không?” Mạnh Mật mở trừng hai mắt, Nhị Béo sắp khóc, cậu tiếp tục dùng âm thanh mềm dẻo nói:
“3.141592653589793238462643383279502884197169399375105820974944592307816406286208998628034825342117067982148086513282306647093844609550582231725359408128481117450284102701938521105559644622948954930381964428810975665933446128475648233786783165271201909145648566923460348610454326648213393607260249141273724. . . . . .”
“Được rồi.” Mạnh Mật nhón chân vỗ vỗ vai Nhị Béo: “Chờ sau này khi anh biết rồi thì hãy quay lại lấy chị em......”
Nhị Béo: qaq!
Lần này Nhị Béo khóc chạy đi!
Vì vậy nhiều năm sau.
Con gái duyên dáng yêu kiều lại đưa một chàng trai về vui vẻ giới thiệu: “Ba mẹ, đây là bạn trai con, anh ấy tên Nhị Béo, tốt nghiệp đại học Harvard, rất lợi hại phải không.”
Lăng Khả Nhi: “... ...... ...”
Mạnh Bạch: “... ...... ....”
Toàn văn hoàn.