Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại

Chương 10: Chương 10: Tôi có kỹ năng đùa giỡn đặc biệt.






Cuối cùng Mạnh Bạch bị Lăng Khả Nhi đánh cho một trận tê người.

Cậu ta ôm mặt, ánh mắt uất ức nhìn chằm chằm Lăng Khả Nhi.

Lăng Khả Nhi hít sâu một hơi, miễn cưỡng kiềm chế cơn giận trong lòng: “Cậu có thể thấy hết toàn bộ sao?”

“Uhm......” Mạnh Bạch im lặng một hổi, quan sát sắc mặt cô cẩn thận, đỏ mặt chần chừ nói “Hôm nay cậu mặc màu đỏ......”

“Khốn kiếp! Tôi không nói bên trong quần!!” Một cú đánh nữa lại đánh lên, Lăng Khả Nhi đỏ mặt nhìn cậu ta “Tôi hỏi cậu thật sự có thể nhìn thấy mọi thứ sao?”

“Tất cả, tôi còn có thể thấy bên ngực trái của cậu có một cái nốt ruồi màu đỏ.” Mặt không sợ không nói, Mạnh Bạch còn kiêu ngạo chỉ vào ngực trái cô “Ở trước mặt mình, cậu giống như không có mặc đồ, hừ...”

A, đồ đê tiện này, hừ em gái cậu ấy, không nên nói hết ra như vậy!

Không sai, Mạnh Bạch có một kỹ năng, loại kỹ năng này giống như BUG, cậu có đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu, tất cả mọi thứ trong vòng một trăm mét không thể thoát khỏi ánh mắt cậu ta, lúc đầu Mạnh Bạch còn hưng phấn với kỹ năng này, cho rằng mình sẽ được các cô gái đẹp ưu ái; đánh bại cao to đen hôi; cưới vợ con nhà giàu, từ đó cuộc sống viên mãn.

Kết quả......

Mẹ kiếp cuộc sống của cậu trở nên rối loạn, ha ha, đừng tưởng rằng có thể thấy tất cả mọi thứ là hạnh phúc. Phúc, đối với cậu mà nói chính là bi kịch!

“Mạnh Đại Bạch.” Đen mặt nhìn Mạnh Bạch “Cậu có tin tôi đem cậu đưa lên blog không, đưa địa chỉ của cậu ra ánh sáng, để cậu rơi vào tay bọn xã hội đen?” Lăng Khả Nhi dẫm lên đầu cậu ta, uy hiếp nói.

“Nữ hiệp xin tha mạng!” Nghe xong lời này Mạnh Bạch lập tức luống cuống, ôm đùi cô khóc lóc nức nở, nói nhảm, bây giờ cậu ta vô cùng khổ, nếu quả thật Lăng Khả Nhi làm như vậy cậu cũng không thiết sống nữa.

Cô cảm thấy mình có khuynh hướng run lên hình chữ S, nhìn bộ dáng Mạnh Bạch như vậy cô lại có cảm giác vô cùng thoải mái, hài lòng thu hồi chân, sờ cằm suy nghĩ cẩn thận “Cậu nói gần đây cậu có số đào hoa, còn có người muốn làm em trai cậu, có đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu, cuối cùng tôi lại cảm thấy những thứ này có chút quen thuộc.”

Mạnh Bạch xoa đầu, không vui nói “Quỷ mới biết.”

“Lại nói, Đại Bạch.” Lăng Khả Nhi vỗ vỗ vai cậu “Cậu xem qua của đàn ông rồi sao?”

“Cực.....lớn?”

“... ...... ...... .....”

[Hệ thống nhắc nhở: thật ra thì toàn bộ thế giới này tên là “Hàng đêm thừa hoan, đo thị ướt át: tiểu yêu tinh báo thù tổng giám đốc động lòng người”]

“... ...... ...... ...... ...... ...... .....”

Nghe thấy âm thanh âm hồn bất tán của hệ thống, Lăng Khả Nhi ôm trán, thấy hơi mệt “Khuya lắm rồi, tôi về nhà trước, hẹn gặp lại!”

“Đợi.....Chờ một chút......” Mạnh Bạch luốn cuống tay chân đứng dậy, hai mắt sóng sánh nước “Một mình cậu con gái về nhà không an toàn, ngộ nhỡ bị người ta bắt cóc thì phải làm sao? Hay là tôi đưa cậu về!”

Lăng Khả Nhi khiếp sợ nhìn Mạnh Bạch “Cậu nghiêm túc sao?”

“Đương nhiên nghiêm túc!” Mạnh Bạch kiêu ngạo ưỡn ngực “Tôi là đàn ông.”

“Tôi nói cậu nên lo lắng bản thân có bị người khác bắt cóc không thì hơn, đàn ông mà bị một phụ nữ béo đè!” Lăng Khả Nhi lườm cậu, lạnh lùng nói.

“Cậu không nói bị người đè thì vẫn còn là bạn tốt.”

“Thật xin lỗi, chỉ số thông minh của cậu quá thấp, tôi không muốn làm bạn cùng cậu.”

“......”

Cuối cùng Mạnh Bạch vẫn đi theo, hai người yên lặng đi trên con đường nhỏ, từ xa nhìn lại rất xứng đôi vô cùng tình cảm, dĩ nhiên sự thật không phải như vậy.

Lăng Khả Nhi cảm thấy không khí quá mức yên tĩnh, suy nghĩ muốn tìm đề tài nói chuyện, Mạnh Bạch chợt dừng bước chân, cậu che giấu nụ cười thản nhiên trên miệng, kéo Lăng Khả Nhi đang đi ở đằng trước lại.

“Sao vậy?”

“Có người.” Mạnh Bạch như lâm trận nói.

“Hả?”

Mạnh Bạch híp mắt nhìn về phía trước, trên mặt xuất hiện nét mặt “nặng nề”: “Có người đi theo chúng ta, có hơn hai mươi người, một mình tôi thì có thể giải quyết, nhưng đi cùng cậu.....” Nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một chút, dùng một giọng nói khinh bỉ nói “Nguy hiểm!”

Khóe miệng giật giật, nhưng Lăng Khả Nhi vẫn ngoan ngoãn trốn sau lưng Mạnh Bạch, vị trí địa lý của bọn họ hơi chếch, khuất trong bóng đêm, chung quanh bị ánh trăng bao phủ, không thấy được bóng người, từ đó cũng không có hướng có thể cầu cứu người khác, nhưng gặp phải nguy hiểm.....Cô quyết định chuồn, dù sao Mạnh Bạch cũng đã từng nói: đối mặt với phụ nữ chỉ là chuyện nhỏ, đối mặt với đàn ông một giây trong lòng lập tức bùng nổ!

“Nhóc con, cậu trôi qua không tồi nhỉ.” Quả nhiên, Lăng Khả Nhi vừa giấu mình, từ trong chỗ tối liền có hơn hai mươi người đàn ông đi ra. Người cầm đầu mái tóc nhuộm màu vàng óng, ở giữa hơi dài được vuốt dựng đứng lên.

Lăng Khả Nhi lặng lẽ từ phía sau Mạnh Bạch thò đầu ra nhìn, thấy một màn như vậy không khỏi vuốt cằm, cảm giác khẩn trương lúc nãy đã không còn, một loại cảm giác tự nhiên sinh ra.

#Mới vừa nghiêm túc như vậy thật ra là một đứa ngốc.#

#Côn đồ trong thế giới không bình thường làm sao có thể bình thường.#

Chỉ là diễn xuất, cô nhìn đầu tóc kia, cảm giác, kiểu tóc như vậy......hơi lóa mắt.

[Hệ thống nhắc nhở: Sát Mã Đặc: dành riêng cho đồ công sởm bao gồm kiểu tóc lóa mắt, lúc xuất chiến, đồng tử bảy màu dành riêng cho trang sức cùng tạo hình đặc biệt. Tăng cường đề cử nam thần XXX, YYY, NNN, trong một giây biến thân thành xuất chiến! Giảm giá còn 9.9, cơ hội hiếm có, mau đến!]

“... ...... ...... ...” Hệ thống, xin nói cho tôi biết, tiền tợ trợ của ngươi có phải từ công ty TNHH Mã Sát Đặc không.

Mạnh Bạch đương nhiên không biết âm thanh xuất hiện bất ngờ trong đầu cô, chỉ năm chặt tay Lăng Khả Nhi, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, giống như đang lo lắng gì đó.

“Tôi đã nói rồi tôi không có quan hệ gì với nữ sinh kia, các người còn dây dưa với tôi làm gì?”

“Được tiện nghi còn ra vẻ!” Giống như bị đả kích, người kia đứng tại chỗ nói, bộ dáng giống như một con khỉ thật buồn cười.

Sau khi đối phương nói xong một câu, một nắm đấm hướng thẳng về phía cậu, Mạnh Bạch nở nụ cười, đưa tay dễ dàng ngăn lại “Tôi nói các cậu nên khách khí một chút, ra tay cũng phải nói trước một tiếng chứ, không thấy sau lưng tôi có một đứa con gái sao?”

Không chỉ sắc mặt bọn họ thay đổi, ngay cả trái tim nặng nề của Lăng Khả Nhi cũng nhảy một cái, thiếu chút nữa cô la lên, không phải do bị dọa sợ, mà là do vẻ đẹp trai này.

#Ngồi cùng bàn với cô không có lóa mắt như vậy#

#Ngồi cùng bàn với tôi còn có một tên gọi Long Ngạo Thiên#

Vậy mà, Mạnh Bạch vẫn không dừng lại.

Chỉ thấy sắc mặt Mạnh Bạch không đổi, một tay nắm chặt nắm đấm kia, một tay nắm Lăng Khả Nhi, ánh mắt lại nhìn tên cầm đầu đứng ở phía sau cùng, từ đầu đến cuối cũng không có nhìn công kích người khác.

“Mày.....” Mặc dù Mạnh Bạch không nhìn bọn họ, nhưng vài tên côn đồ lại bị khí thế của cậu làm cho sợ hãi, cùng nhau lui về phía sau một bước.

[Một tay cậu giữ chặt nắm đấm trước mặt, sự lạnh nhạt thay đổi bằng khí thế quật cường, giống như một quân vương.

Mấy tên côn đồ trước mặt run lẩy bẩy, dường như quỳ xuống trước khí thế vương giả như vậy.

Mà cô gái được cậu bảo vệ ở phía sau lưng lại dùng ánh mắt sùng bái lẫn ái mộ nhìn về phía cậu.

Cô biết, vào một khăc này bản thân bị đắm chìm.

Một bông hoa như cô lại có thể dễ dàng đắm chìm vào trong bóng dáng cao lớn mà không cường tráng như vậy......

Cho dù cậu có đánh người, vậy thì sao? Chỉ cần cậu yêu mình là tốt rồi.

Cô cam nguyện lặng lẽ làm bạn, chỉ vì lúc nào cũng có thể nhìn bộ dáng phóng khoáng tự nhiên của cậu......]

Lăng Khả Nhi: Bộ dáng phóng khoáng? Mẹ kiếp đùa giỡn nhau sao? Bị một mẹ mập đè làm gì còn bộ dáng phóng khoáng tự nhiên.

Vậy mà, đúng lúc mọi người bị khí thế vương giả làm chấn động thì Mạnh Bạch lại xấu hổ cười, đưa tay vuốt mũi xin lỗi, khí thế vương giả vừa rồi biến mất trong nháy mắt, làm cho người ta cảm thấy giống như ảo giác “Ha ha ha, tôi biết tôi rất đpẹ trai, nhưng mà không cần nhìn tôi như vậy, tôi sẽ xấu hổ.”

Người kia nhìn một chút nắm đấm bị buông ra, lại nhìn Mạnh Bạch đang cười khúc khích, không nói gì liền đấm tới, Mạnh Bạch đau đến nỗi kêu lên, máu mũi từ trong khoang mũi chảy ra.

Lăng Khả Nhi “... ...... ...”

#Người đàn ông đẹp trai trong truyền thuyết chỉ duy trì trong vòng ba giây.#

#Thế nhưng thật buồn cười là cô lại tin tưởng cậu ta!#

“Đừng cho là tao không nhìn thấy âm mưu của mày! Mày nhất định muốn đổi chủ đề!” Tên cầm đầu đám côn đồ cười lạnh một tiếng, mái tóc dài bay trong gió.

“Đại ca thật anh minh!” Sau lưng có tiếng nịnh hót vang lên.

Tên côn đồ quay gò má hướng bốn mươi lăm độ nhìn về phía Mạnh Bạch, bộ mặt khinh thường ngoắc ngoắc tay: “Tới đây đánh nhau!”

“Được, tới thôi!” Mạnh Bạch lau máu mũi, giống như bị chọc giận vén tay áo lên “Chúng ta chơi cái sàng là được!”

Bọn côn đồ: “... ...... ...... ...... .....Gì?”

“Thế nào, không dám sao?” Lúc này đến phiên Mạnh Bạch khinh thường, lúc cậu làm bộ mặt này có mười phần là khiêu khích.

Bị một lời nói như vậy đả kích, tên cầm đầu nhóm côn đồ lập tức trả lời: “Sao tao có thể thua một thằng mặt trắng như mày chứ!”

“Đại ca......Đây không phải là âm mưu chứ!” Có đứa cẩn thận nhỏ giọng nhắc nhở.

“Không phải nó chỉ đẹp trai một chút, hơi khí thế, có thần thái, miệng còn hơi sữa thì làm gì biết âm mưu!”

Vừa nghe thấy như vậy Mạnh Bạch liền nổi giận “Này! Mày nói chuyện đừng có quá phận, lông tao thật sự không nhiều bằng mày, ai u ~ làm gì giống như mày, đít nhiều lông đến nổi có thể thắt thành bím.” Cậu nói rồi che miệng cười mấy tiếng.

Người kia căng thẳng, không tự nhiên khép lại hai chân, Lăng Khả Nhi nhìn giữa hai chân người đó lại nhìn Mạnh Bạch, quả quyết lùi về sau mấy bước: Không biết ngu ngốc có thể lây hay không.

Bọn côn đồ kia rất hung hãn chiến đấu, vậy mà, nửa tiếng sau.....

Bọn họ thua chỉ còn lại cái quần cộc, từng người trộm nhìn nhau, nhếch nhác giống như kẻ lang thang, Mạnh Bạch xắn quần đứng trước mặt bọn họ “Biết anh đây lợi hại thế nào chưa?”

“Mày! Rốt cuộc mày có mưu kế gì! Chỉ là một thằngmặt trắng lại!”

“Ha ha, đẹp trai phải chịu thôi!”

Cút đi! Tự yêu mình cũng có hạn chứ.

Tuy nhiên, bọn người này đối mặt với Mạnh Bạch có thể nhìn xuyên thấu không thua mới lại.

Chỉ là.......

Dùng năng lực của mình vào chuyện này.....Mạnh Bạch cũng không cảm thấy tốt cho lắm.

Không cho bọn côn đồ thời gian giựt nợ, Mạnh Bạch lập tức trở nên lóa mắt, lạnh lùng nói:

“Nói cho chủ nhân của bọn mày biết, tao không có quan hệ gì với cô ta.”

Bọn họ nhẹ nhàng linh hoạt đồng ý, nhưng xui xẻo vẫn còn ở phía sau, dĩ nhiên, xui xẻo này là Lăng Khả Nhi.... ...... ...... ...... ........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.