Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại

Chương 12: Chương 12: Tôi có kỹ xảo cầu cứu đặc biệt




“Tiểu Thần.......”

“Đáng chết! Cậu làm gì tiểu Thần!”

Nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền tới, cậu sờ cằm: cứ có cảm giác giọng nói này có chút quen thuộc.

[Trong lòng Lãnh Diệc Thần dấy lên hy vọng, cậu mở đôi mắt xinh đẹp điềm đạm đáng yêu nhìn Lãnh Dạ Thương đang chạy tới trước mặt “Anh trai, cứu cứu em......”

Không dám tin nhìn em trai giống như búp bê bể tan tành, Lãnh Dạ Thương cảm giác lòng mình cũng tan nát, trong mắt anh ta liền tóe lửa, trong lòng tràn ngập ý hận......người này......Người này tại sao, tại sao lại năm lần bảy lượt làm tổn thương em trai mình như vậy, tại sao!]

Anh ta tức giận nhìn Mạnh Bạch “Ai cho phép cậu vào đây!”

Mạnh Bạch nháy nháy mắt, chỉ ngón tay “Cậu ta cho tôi vào.”

“......” Câu trả lời này khiến Lãnh Dạ Thương im lặng một lát, nhưng anh ta rất nhanh liền tìm sự giải thích “hợp tình hợp lý”, trợn mắt nhìn Mạnh Bạch “Nhất định là cậu dùng quỷ kế khiến em trai tôi thỏa hiệp, cậu có thể gạt được em trai tôi, nhưng cậu không gạt được tôi đâu! Loại người ngu ngốc.”

“Loài người.....Ngu ngốc!!!

Mạnh Bạch bừng tỉnh hiểu ra “Không trách được sao lại kỳ quái như vậy, thì ra anh không phải là người trái đất!!!”

Lãnh Dạ Thương nghe nói mặt mày liền nhăn nhó, khí lạnh càng đậm “Rốt cuộc cậu tới đây có ý đồ gì?”

“Tôi......” Nếu không nói thiếu chút nữa cậu đã quên mắt. Mạnh Bạch nghiêm sắc mặt, chỉ vào mũi anh ta quát lớn “Cầm thú, trả Khả Nhi lại cho tôi!”

Lãnh Dạ Thương im lặng một lát “Cái gì?”

“Loại người ngu ngốc, trước mặt tôi còn dám giả bộ!” Nghe thấy anh ta phủ nhận, Mạnh Bạch tức giận xông tới, một quyền đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của tổng giám đốc, sức của Mạnh Bạch không phải nhỏ, Lãnh Dạ Thương bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, không tự chủ lui về phía sau hai bước, ngã xuống mặt đât.

“Đừng tưởng rằng tôi không thấy thì không biết! Khả Nhi của tôi bị anh đưa đi!”

“Đáng ghét!” Lửa giận trong mắt Lãnh Dạ Thương như muốn thiêu đốt “Cậu đến đây vì tiện nhân Lăng Khả Nhi đó sao? Hừ, vậy cậu là gian phu của cô ta?” Miệng nói không quan tâm tới tất cả, không quan tâm tiền, nhưng khi nhìn chuyện này, chẳng lẽ do cô ganh tỵ? Nhất định là lúc trước thấy xì căng đan của anh ta với hầu gái, cho nên ghen, sau đó kể khổ với tên gian phu này, gian phu không cam lòng khi thấy tình nhân bé nhỏ khổ sở.

“A.” Lãnh Dạ Thương đứng dậy cười lạnh một tiếng, lập tức khôi phục lại bộ dáng tổng giám đốc lạnh lùng “Cậu cút đi, tôi muốn Lăng Khải Nhi này! Hừ, đã bị tổng giám đốc tôi đây nhìn trúng rồi, xem như không cần cũng phải bị hủy trong tay tôi!”

“Đáng chết, tôi muốn giết chết anh!” Mạnh Bạch hoàn toàn bị chọc giận, tay cậu nắm chặt thành nắm đấm, chuẩn bị đánh thêm lần nữa, lần này Lãnh Dạ Thương phản ứng nhanh hơn, vừa tránh ra vừa vỗ tay “Bảo vệ, ra đây.”

Cái gì?

Mạnh Bạch còn chưa phản ứng kịp liền bị mấy bóng dáng đè trên mặt đất.

“Đáng chết......”

“Nhóc con, cậu quá non nớt.” Lãnh Dạ Thương nhíu mày, nâng chiếc giày được lau sáng bóng lên dậm trên ngón tay của cậu, còn hung hăng nghiền một cái “Nhìn bộ dáng này có thể thấy cậu rất thích Lăng Khả Nhi, hừ, quả nhiên người phụ nữ kia không thanh thuần như bộ dáng bên ngoài. Ngược lại bản lĩnh của cậu cũng thật lớn, tôi cho cậu biết, tôi cũng chỉ muốn chơi bời với cô ta? Cậu có thể làm gì tôi!” Lăng Khả Nhi là người phụ nữ mà anh ta để ý tới, lúc anh ta buồn chán, có thể chơi với cô một chút.

“Người này giao cho các người, đừng đánh chết.”

Mạnh Bạch còn chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra liền bị mấy người kéo ra ngoài, sau khi bị đấm đá một hồi, cậu liền bị ném ra ngoài!

“Không cần tới đây làm loạn nữa.”

Mạnh Bạch bị ném ra ngoài, cậu ho khan mấy tiếng, khắp cơ thể đau đớn, Mạnh Bạch cắn chặt hai hàm răng, mở hai mắt hơi sưng lên, đã làm loạn từ sớm đến trưa, cậu chậm rãi từ dưới đất bò dậy, chưa từ bỏ ý định đập lên cửa......

“Lãnh Dạ Thương, tôi cho anh biết!” Cậu giận dữ dùng chân đá vào cửa “Anh nhất định sẽ hối hận! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai là mãi mãi hèn!”......Mặc dù rất khí phách, nhưng cảm giác có gì đó không đúng.

“Ông chủ, cậu ta vẫn còn ở bên ngoài.”

“Chưa từ bỏ ý định.” Lãnh Dạ Thương nhíu mày một cái, liếc mắt nhìn Lãnh Diệc Thần đã ngủ” Mặc kệ cậu ta.”

“Vâng.”

Mạnh Bạch đứng ở bên ngoài rống to nhưng không có ai trả lời.

Tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, Mạnh Bạch mở to mắt, tìm đường có thể đi vào, kết quả, nhà của tổng giám đốc này lại không có một chút sơ hở nào.

Vì vậy Mạnh Bạch quyết định đi tìm anh em giúp đỡ một tay, lảo đảo leo lên xe, nghênh ngang rời đi.

Cuối cùng......

Cuối cùng nam chính cứu nữ chính?

Dĩ nhiên không thể nào!

Cuối cùng.......

Cậu vào đồn công an......

“Họ tên.”

“Mạnh Bạch.”

“Bao nhiêu tuổi.”

“2......18.”

“Có bằng lái xe hay không?”

“Xùy.” Mạnh Bạch hừ một tiếng dựa lưng vào ghế, trên mặt lộ ra vẻ mặt bá chủ “Đẹp trai như tôi cần gì phải có loại đồ ngu ngốc đó.”

“Cho cậu đẹp trai! Cho cậu đẹp trai!” Một quyển sách dày từ phía đối diện ném tới, vốn dĩ khuôn mặt Mạnh Bạch đau muốn chết lại càng thêm đau.

“Cậu vi phạm luật giao thông, đây là giấy phạt, đến phòng số 2 nộp tiền, sau đó đi lấy xe,”

Thật là xui xẻo.

Đứng dậy, bỏ hóa đơn vào trong túi.

“Đợi một chút!”

“Sao nữa?” Cậu không nhịn được nhìn cảnh sát “Tôi còn phải đi cứu người, đúng rồi, bạn gái tôi......” Mạnh Bạch hơi đỏ mặt, không tự chủ hạ thấp giọng “Hôn thê của tôi mất tích, tôi nghi ngờ bị người xấu bắt đi, các người có thể giúp một tay không?”

“Hả?” Đối phương liếc mắt nhìn cậu “Mất tích bốn mươi tám tiếng rồi sao?”

“... ...... ...... ......”

“Cậu bị nghi ngờ có đánh bạc, chứng cứ vô cùng xác thực, tôi đại biểu cho cảnh sát nhân dân tiến hành tạm giam cậu, xin mời nhanh chóng thông báo cho người nhà đến nộp tiền bảo lãnh cho cậu.”

“Cái gì?!!!” Mạnh Bạch nhìn tấm hình kia: cái đó không phải là......Lúc trước chơi cái rây thôi sao? Sao lại trở thành đánh bạc rồi?”

“Sĩ quan cảnh sát, xin hãy nghe tôi nói, chuyện không như các anh nghĩ đâu!”

“Sĩ quan cảnh sát đừng như vậy, hãy nghe tôi nói! Đó không phải là đánh bạc!”

“Cậu ta cởi quần còn không phải là đánh bạc sao, câm miệng đi theo chúng tôi!”

“Sĩ quan cảnh sát......”

Mạnh Bạch điên cuồng gọi, cuối cùng vẫn bị nhốt vào trong trại giam.

... ...... ...... .......

Lúc này Lăng Khả Nhi hôn mê từ từ tỉnh dậy, không khí ẩm mốc khiến cô ho khan mấy tiếng, nhìn xung quang mấy vòng, mơ mơ màng màng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên ghế......

“Tiểu Phỉ......?”

“Tỉnh rồi sao.” Không sai, cô ta chính là Cố Mộng Phỉ bạn thân của Lăng Khải Nhi.

Lăng Khả Nhi khẽ hoảng hốt “Cố Mộng Phỉ?” Cô muốn ngồi dậy, lại phát hiện cả người bị trói chặt “Cố Mộng Phỉ, không phải do cậu làm đấy chứ?”

“Hừ!” Cố Mộng Phỉ nhấc chân đi tới, nâng cằm cô lên “Dáng dấp của mày cũng bình thường, rốt cuộc mày dùng cách gì mà khiến những người đàn ông kia chết mê chết mệt, bất luận là thương gia hay thỏ trắng.”

Thỏ trắng?

Người đó?

Không phải là……

“Đợi chút…..tôi nhớ cậu……” Lăng Khả Nhi hoàn hồn “Chính vì nguyên nhân này mà cậu bắt tôi sao?”

“Tao vốn dĩ muốn bỏ qua cho mày, nhưng mày một lần lại một lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tao, tao cho mày hai lựa chọn, thứ nhất: rời khỏi Mạnh Bạch; thứ hai:…….Mày tự hiểu……”

Tôi……Tôi thật sự không hiểu QAQ

“Được rồi, cho mày hai mươi phút để suy nghĩ.”

Lăng Khả Nhi im lặng, lúc này nên tìm ai giúp đây?

[Hệ thống 233 vì bạn phục vụ.]

……Thật đúng là chủ động……Lúc trước thường ngày đều không thấy chủ của hệ thống đâu.

[Hệ thống 233 giải đáp cho bạn: lúc trước bộ nghiên cứu phát minh ra hạng mục mới, bây giờ bạn có muốn thử nghiệm hay không, chúng tôi cũng có người trong cửa hàng nhỏ!]

Hả? Đó là cái gì?

[Hệ thống 2343 giải đáp cho bạn: Khi bạn hoang mang hoặc mê mang khó hiểu, lúc cơ thể bị rơi vào khó khăn bạn sẽ cần đến vật này, bởi vì cửa hàng vẫn đang trong thời kỳ phát triển nghiên cứu, cho nên hệ thống hữu nghị tặng bạn một cái truyền âm nghìn dặm, có thể gọi người quen bạn, tiến hành nối liền điện não đồ.]

Chơi đùa cái kiểu gì vậy…….

Nhưng mà! Bản thân cần!

Không phải Mạnh Bạch có một chiếc xe sao? Bây giờ cô có nhu cầu cấp bách nên cậu ta phải vượt mây mà đến, giải quyết nhóm cặn bã kia.

Tôi muốn sử dụng truyền âm nghìn dặm.

[Bạn chắc chắn chứ? Truyền âm nghìn dặm là bảo vật trân quý, mỗi người chỉ được sử dụng một lần trong một tháng, giống như dì cả vậy]

Tôi xác định.

[Đang quét tin tức người bị gọi……Đang xác định địa điểm, đang gọi……Đang đợi kết nối……]

Lúc này Mạnh Bạch đang ở trong trại tạm giam, đột nhiên, trong não vang lên tiếng nói thầm, Mạnh Bạch giật mình từ trên mặt đất nhảy dựng lên “Ai đó?!!”

[Mạnh Bạch, là tôi! Khốn khiếp!!] Lăng Khả Nhi mừng rỡ như điên.

“Khả Nhi? Này! Bây giờ em đang ở đâu, tôi lo lắng cho cậu muốn chết, sáng nay tôi đến nhà cậu nhưng không thấy cậu, có phải cậu bị tên khốn Lãnh Dạ Thương kia……” Cậu gãi tai lại vuốt má, những người xung quanh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.

[Không không không, Mạnh Đại Bạch, thật ra nguyên nhân đều tại cậu, đều bởi vì cậu! Tôi bị cô gái thích cậu bắt, tôi cho cậu biết, nếu cậu không tới đón tôi thì tôi sẽ chết chắc!!]

Biểu hiện trên mặt Mạnh Bạch cứng đờ: “Cái đó……Bây giờ cậu ở đâu?”

[Tôi……] Lăng Khả Nhi thăm dò xung quang, cuối cùng chú ý tới tấm bảng ở phía sau chỗ Cố Mộng Phỉ ngồi [quán bar……Quán bar Ám Dạ, hình như tôi ở dưới tầng hầm, cậu mau tới đây! Nếu không tôi thật sự sẽ chết.]

“Huh u hu hu. Tôi không thể giúp cậu.” Mạnh Bạch cụng trán vào tường: “Tôi……Khả Nhi tôi……Tôi nói cậu không được đánh tôi.”

“……………….” Đột nhiên có dự cảm xấu.

“Tôi bị cảnh sát bắt, vi phạm luật giao thông cùng với tội đánh bạc.”

“………………………………………….”

[Ha ha, Mạnh Bạch cậu tới đây, tôi đảm bảo không đánh chết cậu.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.