Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại

Chương 3: Chương 3: Tôi có kỹ xảo quyến rũ đặc biệt.




Mặc dù nói trẻ ra ba tuổi, nhưng chuyện đi học như vậy thật không phải vui lắm, thật vất vả mới chống đỡ được đến lúc tan học, kết quả một cô gái xinh đẹp khoác tay lên vai cô, Lăng Khả Nhi nhìn kỹ, đây không phải là Lý Tô không đội trời chung với cô sao? Cuộc sống đâu ra đó, sinh ra từ những điều ác; xem tiền bạc như cặn bã; xem trai đẹp như ***, tin chắc quan điểm của bản thân, nhưng tại sao lại thân thiết với cô như vậy?

“Khả Nhi...”

“Hả?”

“Nghe nói chủ tịch tập đoàn Dạ Thị gần đây xuất hiện ở quán bar Ám Dạ, tối nay chúng ta tới đó có được không?”

“......Không phải cậu không bao giờ muốn tới đó sao?” Lăng Khả Nhi nhìn ánh mắt kỳ quái của cô ấy, còn có quán bar Ám Dạ đó vừa nghe tên liền biết là một loại tai họa.

“Hả? Bây giờ ai mà không đi quán bar, biết Khả Nhi cậu muốn làm thêm, nhưng hôm nay chúng ta tới đó được khoong ~ Khả Nhi~”

“... .....” Ăn nói nề nếp đâu mất rồi?

“Còn có, nếu có thể thấy thiếu gia nhà họ Dạ còn không tốt sao!” Cặp mắt Lý To lóe sáng tràn đầy mơ ước “Mình muốn kết hôn với anh ấy, sinh con cho anh ấy, anh ấy là người trong mộng của mình......Không, là nam thần trong lòng tất cả phụ nữ!”

“......”Ghét tội ác; xem tiền bạc như cặn bã; xem trai đẹp như ***, tin chắc quan điểm của bản thân đâu rồi? Bị chó ăn rồi sao!

Thở dài một cái, yên lặng dọn dẹp đồ đạc của mình “Mình còn có việc, cậu tự mình đi đi.” Kẻ thù của mình nhìn mình giống như bạn thân, ngược lại bạn thân của mình lại trở mặt, cô cảm giác áp lực thật lớn.

Lúc cô đi ra ngoài đồng thời có một người cũng yên lặng đi theo, đầu tiên là một đoạn ngắn, tiếp đó là một đoạn dài, sau đó lăng Khả Nhi không nhịn được quay đầu lại “Cậu có bệnh sao! Suốt ngày lẽo đẽo đi theo tôi là sao?”

Chàng trai bị cô quát to khiến tay chân luống cuống, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn kỹ chàng trai này có dáng dấp rất tuấn tú, mắc tóc màu đen ngắn ngủn, mặt mày sáng sủa, ánh mắt lương thiện, cậu cẩn thận liếc nhìn Lăng Khả Nhi một cái “Cậu thấy tớ có đẹp trai không?”

“Cái gì?”

“Cậu......Cậu có muốn lên giường cùng tớ không?”

“Cái gì?!!”

“Mình nói là cậu có muốn cùng mình đốt pháo không?” Chàng trai nhỏ phiền não, lớn tiếng quát.

Mọi người xung quanh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, Lăng Khả Nhi có chút không khống chế được “Mạnh Bạch cậu có bệnh sao?”

Cậu ta tên Mạnh Bạch, chính là người ngồi cùng bàn với Lăng Khả Nhi, chơi bóng rổ rất giỏi, là một chàng trai có nhân cách tốt, tuy rằng bọn họ là bạn học thời cấp hai, nhưng không có xuất hiện tình cảm gì, Mạnh Bạch thích giao tiếp, mà năng lực xã giao của Lăng Khả Nhi không tốt, lại ít nói, cậu đương nhiên sẽ không quan tâm.

Đúng! Mình thật sự bị bệnh!” Mạnh Bạch liên tục gật đầu “Mình cho cậu biết, mình......”

“Cút!” Lăng Khả Nhi nhặt một hòn đá ném tới “Có bệnh thì về nhà uống thuốc, sao lại ở đây khiến tôi buồn nôn!”

“Cho nên cậu thật sự không muốn lên giường đốt pháo cùng tôi sao? Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu, chị hai!”

“......” Chị hai cái đầu cậu, đồ bệnh hoạn.

Chân trước vừa mới đuổi một tên bệnh hoạn, chân sau Lăng Khả Nhi đụng phải một chiếc xe đắt tiền, mặc dù cô cảm thấy va chạm hết sức không khoa học, xe đạp ngã ở một bên, đầu gối cô ma sát xuống mặt đường chảy máu, mặc dù hơi đau nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, Lăng Khả Nhi lảo đảo từ trên mặt đất đứng dậy, dựng xe đạp chuẩn bị lách người......

“Cô cẩn thận một tí đi, bây giờ học sinh trung học lái xe đều không để ý!”

“Hì, tính khí của tôi nóng nảy!” Lăng Khả Nhi tâm tình căn bản không vui, lại bị tài xế mặt to này càng làm cho tâm tình không tốt, nghiêng đầu chuẩn bị mắng chửi, kết quả một xấp tiền màu đỏ từ cửa sổ sau xe rải ném ra ngoài, cô yên lặng, phát triển có chút kỳ quái......

“Đây là......cho tôi?” Nhặt xấp tiền lên, Lăng Khả Nhi hướng về phía người trong xe quơ quơ.

Người nọ chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thấy khuôn mặt đó trong nháy mắt Lăng Khả Nhi trở nên cứng ngắc “Thật trùng hợp......”

“Tiền này cầm đễ khám bệnh, lần sau đi đường cẩn thận một chút, đúng rồi......” Lãnh Dạ Thương nở nụ cười tà mị (tổng giám đốc phải cười tà mị quyến rũ cuồng vọng, không tà mị quyến rũ cuồng vọng không phải tổng giám đốc) “Đôi chân cô ngày đó, tôi cựu kỳ hưởng thụ......”

Im lặng một lúc, cô lại nhét xấp tiền vào “Tiền này cho anh mua nhung hưu, đại bổ tráng dương, tổng giám đốc xin chào, tổng giám đốc hẹn gặp lại!”

[Lãnh Dạ Thương mặt không biến sắc nhìn cô gái đang lấy cớ để chạy trốn, cô rất cơ trí, hơn nữa là cô gái duy nhất đối với anh không đỏ mặt tim run, một khắc kia Lãnh Dạ Thương cảm giác mình bị chọn. Đùa sao, vì vậy......]

Đoạn văn này hơi quen tai, không thể nào......

“Lăng Khả Nhi, tôi muốn người phụ nữ này!”

Phù Phù.... .....

Cô lập tức ngã.

[Lãnh Dạ Thương nhìn cô gái bị khí thế của mình làm cho sợ, anh không nghĩ tới tổng giám đốc như anh lại bị tiểu yêu tinh này đùa giỡn, thầm cười lạnh trong lòng, anh ngược lại muốn nhìn xem cô có thể kiên trì bao lâu, sớm muộn cũng có một ngày anh có thể cởi bỏ chiếc áo khoác thanh thuần của cô, để cho cô ở dưới người anh yêu kiều cầu xin tha thứ, ha ha]

“......” Mẹ kiếp! Bệnh hoạn! Anh đùa giỡn anh, ai đùa giỡn anh chứ!

Lăng Khả Nhi không nhịn được quay đầu lại trừng mắt liếc anh một cái.

[Hai mắt cô trong sáng, anh nhìn thấy đôi mắt còn hơi ướt, hô hấp của Lãnh Dạ Thương cứng lại, cơ hồ không nhịn được muốn tài xế dừng xe sau đó lôi cô lên đè ở dưới người mình thương yêu một phen, đến lúc đó ánh mắt kia câu hồn bao nhiêu ~ sự kiêu ngạo của anh cứ như vậy bị đôi mắt nhỏ kia đánh bại, Lãnh Dạ Thương cực kỳ không cam lòng!]

Lăng Khả Nhi che mặt: thật xin lỗi tôi sai rồi, tôi không nên nhìn, hệ thống van xin mày đừng dùng Google đọc loại từ quỷ dị này.

“Cô không sao chứ, chảy máu rồi.”

Giọng nói đột nhiên xuất hiện khiến Lăng Khả Nhi giật mình, cô khoát khoát tay “Không sao, không cẩn thận bị ngã.”

“Phải cẩn thận một chút.” Đỡ xe đạp dậy, rất ôn hòa nhắc nhở, Lăng Khả Nhi gật đầu một cái, âm thầm cảm thán bản thân rốt cuộc cũng gặp được một người bình thường.

Lúc này, điện thoại líu lo vang lên, cô lấy điện thoại di động ra “Alo.”

“Hu hu hu hu hu hu hu......”

“.......Mẹ, đừng khóc được không?” Lăng Khả Nhi lại bắt đầu đau đầu “Nói cho con biết có chuyện gì?”

“Ba con.......Ba con xảy ra chuyện?”

Lăng Khả Nhi giật mình “Mẹ bình tĩnh nói cho con biết, ba làm sao?”

“Mẹ vừa nhận được điện thoại, ba con bị đánh, bây giờ đang trong bệnh viện, bác sĩ nói ba con tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, nhưng mà......”

“Trước tiên mẹ nói cho con biết bệnh viện nào?

“Bệnh viện tổng hợp Đệ Nhất.”

Lăng Khả Nhi cúp điện thoại chạy về hướng bệnh viện, cô từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế khóc, Lăng Khả Nhi đi tới “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Khả Nhi, con đến rồi.” Mẹ Lăng khụt khịt mũi, nắm lấy tay cô “Mẹ biết ba con có lỗi với con, nhưng mà.......Nhưng mà mạng ông ấy sẽ khó giữ, Khả Nhi, hu hu hu......Cứu ba con đi!”

“Vậy trước tiên mẹ nói cho con biết xảy ra chuyện gì?” Mấy ngày liên tục có chuyện xảy ra khiến cô phiền não không chịu nổi, người nhà thay đổi không giống người nhà, bạn bè thay đổi không giống bạn bè, kỳ quái.

“Ông ấy chơi bài nhưng chơi bẩn, bị người ta đánh gần chết, mặc dù đã được cấp cứu nhưng tiền chữa bệnh không ít, con cũng biết tình hình nhà mình......”

“Con biết rồi, con sẽ nghĩ cách!” Vuốt vuốt trán “Mẹ, mẹ không cảm thấy bộ dáng ba không bình thường sao?”

“Không phải ông ấy luôn có bộ dáng như vậy sao?” Nhìn Lăng Khả Nhi một cái kỳ quái “Khả Nhi con làm sao vậy?”

“Con là nói bộ dáng ba căn bản không như vậy, bộ dáng mẹ cũng không phải thế này, mọi thứ trước mắt đều là giả, ba cũng sẽ không chết......”

“Khả Nhi sao con có thể như vậy!” Mẹ Lăng giống như nghe thấy điều gì không thể tin được “Khả Nhi con làm sao vậy? Con làm sao vậy Khả Nhi? Khả Nhi bao dung rộng lượng của mẹ đâu rồi? Xem như ba đối xử với con không tốt, con cũng không thể......như vậy!”

“Mẹ nghe này! Ba không phải là ma cờ bạc, ba là công nhân làm việc tại một xí nghiệp tư nhân, không hút thuốc, không uống rượu, đối với chúng ta cũng rất tốt; mẹ là một giáo sư, tất cả những chuyện xảy ra hiện tại chỉ là ảo tưởng, mẹ tỉnh lại đi!”

“Bốp!”

Trên mặt cảm thấy đau rát, cô không dám tin nhìn mẹ mình “Mẹ, mẹ.......”

“Mẹ......” Mẹ Lăng cũng khiếp sợ, nhìn hai tay của mình chảy nước mắt “Hu hu hu. Khả Nhi, thật xin lỗi, mẹ lại đánh con, mẹ lại đánh con, hu hu hu......Thật xin lỗi.”

Lăng Khả Nhi “......” Trong nháy mắt khổ sở không đứng lên được.

“Xin hãy yên lặng một chút? Bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi.”

“Xin lỗi, chúng tôi sẽ im lặng.” Đỏ mặt, cô lễ phép nhận lỗi.

Nhưng mà tiền thuốc thang cho ba cô là một vấn đề, hoàn cảnh bây giờ lại giống như trong tiểu thuyết về tổng giám đốc kia, theo như tiểu thuyết kia kế tiếp cô nên bán mình, sau đó mỗi ngày ở trên giường trải qua ba trăm hiệp, suy nghĩ một chút cảm thấy thống khổ.

Giữa lúc cực kỳ rối rắm, một người không tưởng tượng được xuất hiện.

Là La Tử Thanh, cô ta mặc một cái quần dài màu lam, giống như nữ thần, chẳng biết tại sao, Lăng Khả Nhi cảm thấy La Tử Thanh so với trước kia còn tinh xảo hơn mấy phần, quan trọng nhất là phong cách kia......

“Nghe nói ba cậu nhập viện, cho nên tôi đến xem một chút, có cần trợ giúp gì không?”

Nghe vậy Lăng Khả Nhi giật mình: Ba cô mới xảy ra vấn đề mà cô ta đã biết rồi, không phải tiếng gió quá nhanh sao.......

“... ...... ...... ...... ........”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.