Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại

Chương 1: Chương 1: Tôi có kỹ xảo thức tỉnh đặc biệt.




Lúc Khả Nhi vừa tỉnh ngủ liền phát hiện thế giới không bình thường, giống như bây giờ......

“Sao vậy, ngã một cái liền hôn mê, mày quý giá chừng nào chứ, nhanh ra ngoài đi kiếm việc làm, ông đây không nuôi không mày!” Đây là người ba điêu ngoa cà lơ phất phơ.

“Xin ông đừng làm khó Khả Nhi nữa, con bé đã......Đã đủ đáng thương rồi, hu hu hu, xin ông......” Đây là người mẹ dũng cảm ôm cô khóc giống như Bạch Liên Hoa.

Lăng Khả Nhi mặt không thay đổi ngồi yên một chỗ: ai tới nói cho cô biết đây là chuyện gì xảy ra?

Nhà của tôi không có người không bình thường như vậy!

Ba cô tuy rằng là một công nhân bình thường, nhưng không hút thuốc lá không uống rượu không đánh con yêu vợ, có thể nói là người đàn ông tốt; mà mẹ của cô lại là một mỹ nhân dũng cảm, tất cả mọi thứ trong nhà đều do một tay bà lo, ngày xưa nếu như ba hoành hành như vậy, sớm đã bị đá ra ngoài, nhưng mà......Cô chỉ ngã có một chút mà thôi, khi tỉnh lại tính cách liền chuyển đổi sao?

“Nhìn cái gì, khóc cái gì!” Ba Lăng trừng mắt quát “Nếu không phải bụng bà quá vô dụng, không sinh được cho tôi một đứa con trai, tôi có thể suy bại như ngày hôm nay sao? Tôi xem nó như một món hàng lỗ vốn.”

Đợi một chút!

Sao những lời này có chút bất mãn vậy!

Lăng Khả Nhi nhăn nhó “Ba, ba làm sao vậy?”

“Người lớn nói chuyện con nít chen miệng vào làm gì!” Nói xong cởi dép dùng sức ném vế phía cô, mẹ Lăng ở bên cạnh hoảng hốt, đưa tay ôm cô vào trong lòng “Lăng Mộc Xuyên, cầu xin ông đừng hành hạ hai mẹ con tôi nữa!”

Lăng Mộc Xuyên một đạp đá mẹ Lăng văng ra, còn thuận tay lấy ví tiền trên người bà, mẹ Lăng thấy vậy nhào tới kéo ống quần của ông “Không được......đó là tiền học phí của Khả Nhi, ông không thể lấy, đó là tôi.....là tôi thật vất vả mới......”

“Cút ngay! Tiện nhân, hàng lỗ vốn! Ông đây nuôi mày nhiều năm như vậy, một chút báo đáp cũng không có, còn muốn lấy tiền của tao? Dài dòng nữa ông đây một cước đạp chết mày!”

Vì vậy Lăng Khả Nhi đưa mắt nhìn ba rời đi.

“Lăng Mộc Xuyên, đồ súc sinh! Đồ súc sinh!”

Vì vậy Lăng Khả Nhi nhìn mẹ khóc rống.

Rốt cuộc cuối cùng chuyện gì xảy ra với mẹ cô!

Kết quả mình còn chưa có nói gì một âm thanh lớn lại vang lên, cô bị mấy người đàn ông vạm vỡ từ trong nhà khiêng ra ngoài, cả quá trình gọn gàng, không có chút dây dưa dài dòng, dĩ nhiên chưa hết, đợi cô mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy ba mình mặc đồ vest màu đỏ khuôn mặt nịnh hót đang cúi đầu khom lưng trước một người phụ nữ, trên tay ông còn cầm một xấp tiền.

Trước khi đi Lăng Mộc Xuyên còn vỗ vỗ mặt Lăng Khả Nhi “Khả Nhi, ba nuôi con lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, bây giờ đến lúc con báo đáp cho ba rồi, yên tâm đi, không phải chỉ là phục vụ mấy người đàn ông thôi sao, ha ha ha.”

Cuối cùng tiếng ha ha đó khiến cho cả cơ thể cô chấn động.

“Thật sự có mấy phần đẹp.” Người phụ nữ nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần “Thúy Thúy, Lam Lam, đưa con bé đi tắm thay quần áo, sau đó đưa đến phòng khách quý số 3.”

“Vâng.”

Bởi vì bị hạ thuốc nên Lăng Khả Nhi toàn thân vô lực, cô giống như tượng gỗ bị người ta thao túng, sau đó được thay quần áo trang điểm xinh đẹp rồi bị ném vào phòng khách quý số 3.

[Cả người cô mặc đồ màu đỏ, chiếc váy màu đỏ như ẩn như hiện, màu đỏ tươi càng làm tôn thêm màu da trắng như tuyết của cô, cô đẹp tựa thiên sứ, thần bí mà thuần khiết, lúc này cô mờ mịt nhìn những người xung quanh, ánh mắt kia hận không thể làm cho người ta muốn xé nát cô]

Lăng Khả Nhi “......” Hình ảnh quá đẹp không dám nhìn.

Còn có trong đầu đột nhiên xuất hiện âm thanh cứng ngắc nói cái gì mà chơi đùa!

“Tôi không phải thịt gà, cũng không phải cá, xin đừng xé nát tôi.” Cô không nhịn được phun ra.

[Giọng nói của cô thanh thúy dễ nghe, mang theo một chút run rẩy, thật sự không biết nếu bị bọn họ đè ở bên dưới sẽ phát ra âm thanh thế nào, bọn họ say, rối tinh rối mù]

Cô......#%&... ...!

Cô thật sự chỉ ngủ một giấc thế giới biến thành như vậy không phải lỗi của cô, tên cô là Marry Sue tiểu Bạch Liên cũng không phải lỗi của cô!

“Lần này chị Lý thật sự lấy được một món hàng thượng đẳng.” Lúc Khả Nhi nói xong liền có một đôi tay kéo cô lên, thuận tiện còn kéo cô vào trong lòng.

“Thật là một báu vật, chúng ta ai tới trước?” Một người đàn ông có mái tóc dài bù xù màu đỏ đối với hai người còn lại nở nụ cười tà mị.

“Hay là chờ Thương?”

“Hừ.” Mái tóc dài bù xù màu đỏ nói giọng mũi “Tên Lãnh Dạ Thương kia ngày nào cũng có gái đẹp làm bạn, cũng không nhất thiết phải có cô gái này.”

... ....

Lúc nghe tới cái tên đó Lăng Khả Nhi hít vào một hơi: người nào có cái tên này? Chết vào ban đêm thật là cao lớn!

Mà ngay tại lúc này, cửa đột nhiên mở ra......

[Bóng dáng ngoài cửa hấp dẫn ánh mắt mọi người, lúc này Khả Nhi bị bắt nạt vành mắt ửng đỏ nhìn giống như thiên thần phủ xuống người đàn ông, cô không thể tin được trên thế giới này lại có người đàn ông đẹp trai như vậy, hoàn toàn không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả, anh ta cao gần một mét chín, tóc đen, gò má lạnh lùng, đẹp trai giống như con của Apollon, đẹp nhất là đôi mắt màu xanh lam kia, lạnh lẽo không có tình cảm, Khả Nhi cảm giác mình sẽ chết chìm trong đôi mắt đó.]

Lăng Khả Nhi “......” Truyện này do ai viết? Để cô ra ngoài, đảm bảo sẽ không đánh chết người đó!

“Thương, rốt cuộc cậu cũng tới.”

“Ừ.” Lãnh Dạ Thương ngồi một bên ghế sa lon, phía sau anh còn có một cô gái xinh đẹp đi cùng, mặc chiếc quần bó màu tím, mái tóc màu nâu nhạt ở phía sau lưng, ánh mắt xa xôi, cả người cao quý giống như nữ thần.

Nhưng Lăng Khả Nhi cứng người “Cố Mộng Phỉ? Sao cậu lại ở đây?”

Cô gái cũng sửng sốt “Sao cô biết tên tôi.”

“Sao mình có thể không biết! Chúng ta ngồi cùng bàn khi còn học tiểu học, cậu ngủ ở dưới giường mình, mỗi lần có họp quan hệ hữu nghị mình đều cho bạn mượn quần áo!” Cố Mộng Phỉ có bộ dáng xinh xắn, được gọi là nữ thần, mặc dù cao ngạo nhưng đối với bạn bè rất tốt, hai người rất hợp nhau.

“Đùa gì thế?” Cố Mộng Phỉ lướt nhìn cô “Tôi ở trường quý tộc hoàng gia Anh chưa từng gặp qua loại đậu nành như cô.”

“Hoàng......Gia!” Từ trong lòng đầu bù xù nhảy ra ngoài “Cố Mộng Phỉ cậu sao vậy? Cố Mộng Phỉ cậu tỉnh lại đi, tên trường học của chúng ta rõ ràng tên là Triệu Gia An.” Xong đời, thế giới thật sựbị đảo lộn, nhìn Cố Mộng Phỉ với bộ dáng một người phụ nữ ác độc ở phía trước, Lăng Khả Nhi tràn đầy tuyệt vọng nghĩ.

Kết quả là chết không tử tế, não động quân lại xuất hiện......

[Lãnh Dạ Thương mặt không biến sắc nhìn cô gái muốn lấy cớ chạy trốn, cô rất cơ trí, hơn nữa là cô gái duy nhất không đỏ mặt ở trước mặt anh , một khắc kia Lãnh Dạ Thương cảm giác mình bị chọn. Đùa, Vì vậy......]

“Tôi muốn người phụ nữ này!”

“......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.