Trước tiên đổi về phía Mạnh Bạch, gần đây cậu ta có thể nói là trải qua nước sôi lửa bỏng. Mạnh Bạch cảm giác mình vô cùng vô tội, cậu ta căn
bản có thể trở thành “nam thần” trong mắt mọi người, tự tại qua mấy năm
vui sướng rồi sau này cưới một cô gái dịu dàng xinh đẹp, sau đó sinh một đứa bé đáng yêu, an nhiên sống hết một đời, nhưng!!!
Thế nhưng tất cả đều thay đổi!
Đầu tiên là anh đi xe không cẩn thận đụng trúng một cô gái, sau đó thấy máu liền choáng váng hôn mê bất tỉnh, ngất không có gì đáng lo, kết quả buổi sáng tỉnh dậy lại quay trở lại lớp mười hai, kịch tình phía sau là [cơ thể của cậu có mang dị năng, được mỹ nữ ưu ái; đánh bại cao to đen
hôi; cưới được vợ đẹp, cuộc sống phong phú tột cùng.]
Kết quả anh phát hiện.....
Bản thân cậu trở nên hơi kỳ quái.
Sự kỳ quái đó cụ thể là anh em tốt bắt đầu bắt nạt mình, mà “chàng trai nhà bên” trong nháy mắt trở thành người bắt nạt con thỏ trắng, mệt mỏi
không thương.
Được rồi, cái này còn chưa tính, chỗ tốt duy
nhất chính là quả đấm của mình cực kỳ lợi hại, có thể dễ dàng đánh ngã
người khác, đầu óc cũng tốt, không nhớ những ký ức lúc trước cũng không
áp lực! Mà những anh em lúc trước bắt nạt mình bây giờ lại dựa vào mình, có chút vui vẻ......
Nhưng loại vui vẻ này không duy trì được bao lâu.......
Mạnh Bạch phát hiện......
Bên cạnh mình xuất hiện đủ loại phụ nữ kỳ quái, còn dùng thuốc quyến rũ mình, thật là, cậu giống như người có thể tùy tiện hẹn hò sao?
Ở nơi mà đám phụ nữ dây dưa không ngớt, Mạnh Bạch đáng thương bị nhiều đả kích đến đổ bệnh, vì vậy cậu tới bệnh viện......
La Tử Thanh không có gì đáng ngại, chỉ gãy xương cổ, theo lời bác
sĩthì đó là kết quả của sự lười vận động, Lãnh Dạ Thương vô cùng không vui đưa cô ta vào bệnh viện, nếu không phải nể mặt Lăng Khả Nhi anh đã
sớm rời khỏi đó, nói đến.....
Lãnh Dạ Thương đưa mắt nhìn Lăng Khả Nhi đang lo lắng, cô gái này cũng thật là lương thiện, rõ ràng La
Tử Thanh muốn tìm người làm nhục cô, cô lại bỏ qua những hiềm khích lúc
trước mà đưa đối phương tới bệnh viện, dạng con gái như vậy......Thật là lương thiện đến mức làm cho người ta không đành lòng nói nặng lời (...
...... ...... ...... ....)
Trên thực tế Lăng Khả Nhi đang lo
lắng tiền thuốc mà thôi, La Tử Thanh......Không tìm cô đòi bồi thường
chứ? Thật lo lắng......
“Lăng Khả Nhi.......”
“Hả?” Lăng Khả Nhi nghiêng đầu nhìn, phát hiện tổng giám đốc đang dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn mình.
“Tôi đi làm thủ tục nhập viện cho Tử Thanh, cô ở đây chờ tôi......tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Uhm.”
Thật là lạnh nhạt.
Ánh mắt Lãnh Dạ Thương trầm xuống, vẻ mặt không vui đứng dậy rời đi.
Quầy thủ tục lúc này cũng chẳng có bao nhiêu người, quá trình làm thủ
tục vô cùng phiền toái, anh không có kiên nhẫn chờ, ánh mắt đảo tới cuốn sở trước mặt, phía trên rõ ràng có ghi tên tuổi “Lăng Khả Nhi”, cô tới
thăm ai?
“Thưa anh, xong rồi.” Y tá đỏ mặt đưa chứng minh thư
cho anh, nhìn dáng dấp mình có lực hấp dẫn, anh không tin mình không
giải quyết được một Lăng Khả Nhi, nở nụ cười mê người, Lãnh Dạ thương
nói “Tôi có thể hỏi một chút là Lăng Khả Nhi này tới thăm ai được
không?”
“A, tôi kiểm tra một chút......” Y tá xem ghi chép “Là ba cô ấy, bị người ta đánh bị thương phải nhập viện, mấy hôm trước ở
phòng giám hộ, bởi vì không có tiền chữa bệnh......Nhưng mà bây
giờ......”
Lãnh Dạ Thương sớm hồn bay phách lạc, bây giờ tất cả trọng điểm đều tập trung vào năm chữ “Không có tiền chữa bệnh”!
“Cảm ơn!” Cười cười lấy lòng rồi xoay người rời đi.
“Thật là đáng tiếc, còn chuẩn bị nói cho anh biết đã có người trả hết
rồi, nhưng mà thật sự rất đẹp trai!” Bưng mặt si mê nhìn bóng lưng đối
phương, mặt bàn nhẹ nhàng bị người khác gõ một cái, cô ta bất mãn trợn
mắt nhìn người tới một cái, trong nháy mắt hai mắt lại tỏa sáng.
Người trước mặt này......So với tổng giám đốc còn đẹp trai hơn!
Người này đẹp mắt bởi vẻ bề ngoài, khuôn mặt anh tuấn quả thực như muốn nói với tất cả phái nữ “Mau lại đây quyến rũ tôi!” Vì vậy.... ...
“Em trai, có hẹn sao?”
Mạnh Bạch giật mình, khổ sở ôm cái trán đau, khàn giọng nói “Dường như tôi bị cảm, bây giờ muốn khám bệnh.”
“Em trai, người ta lập tưc sẽ làm cho cậu tốt hơn~ trói buộc hay giam
cầm; S hay là M, người ta đều phục vụ!” Móng tay màu đỏ khoát lên vai
Mạnh Bạch.
Anh im lặng đẩy móng vuốt kia xuống “Loài người ngu ngốc, tôi thích đàn ông!”
Sợ.... ...
Người ở phía sau lưng cậu cũng thầm run một cái, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.
Thật vất vả mới làm xong, kết quả Mạnh Bạch lạc đường, liên tục vòng vo vài vòng, đầu cậu càng đau hơn, quay đầu định hỏi đường, lại kinh ngạc
phát hiện một bóng dáng vô cùng quen thuộc.......
Cô bé mặc áo đầm màu trắng, sợi tóc xốc xếch xõa trên vai, khuôn mặt tinh xảo, thoạt nhìn vô cùng thuận mắt, quan trọng nhất là......
“Bạn Lăng.......”
Lăng Khả Nhi bị giọng nói kia hù sợ, vừa nghiêng đầu nhìn một bóng dáng thẳng tắp đi tới, cậu khóc lóc nức nở ôm đùi Lăng Khả Nhi “Bạn cùng
bàn! Bạn cùng bàn! Thật sự là cậu sao? Thật sự là cậu sao?”
Im lặng mấy giây, một cước đá văng ra “Cút!”
“Đừng như vậy, gần đây tôi vô cùng nhớ cậu, thật sự.” Lau nước mắt “Tôi cảm thấy cậu là cô gái xinh đẹp nhất, cảm nhận của tôi thì cậu chính là một thiên sứ!” So với đám con gái kia mà nói, cậu ta cảm thấy Lăng Khả
Nhi chính là nữ thần, sao lúc trước lại không có cảm giác cô thuận mắt
như vậy chứ!
“Bệnh thần kinh.” Phiền não nhíu mày, lặng lẽ tạo khoảng cách giữa hai người.
Mạnh Bạch đột nhiên nghiêm nghị đứng lên, cậu sửa lại quần áo xốc xếch, làn da trắng nõn ửng hồng vì bị bệnh, thoạt nhìn rất có lực hấp dẫn,
lúc này cặp mắt đen kia nhìn thẳng cô “Lăng Khả Nhi, cậu là người duy
nhất không có cảm giác hứng thú với tôi, cho nên chúng ta kết hôn đi!”
Cậu thật là quá cơ trí! Chỉ cần dùng việc kết hôn, những người phụ nữ
kia sẽ không dây dưa với cậu nữa.
Lăng Khả Nhi nghiêng người, phù một cái từ trên ghế té xuống, tràn đầy khiếp sợ nhìn cậu “Cậu bị
bệnh à! Cậu cắt bi của mình tự chơi đi!”
Đầu tiên Mạnh Bạch im lặng mấy giây, ánh mắt quỷ dị sáng lên, sau đó dùng lực ôm cô “Lăng Khả Nhi cậu thật là cơ trí! Tôi vốn cho rằng bản thân là người cơ trí, kết
quả cậu mới là người cơ trí!” Chỉ cần cắt trứng của mình là có thể loại
trừ hậu họa sau này.
“Hả?”
Lăng Khả Nhi còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Bạch giống như bị bệnh nhảy lên “Bác sĩ! Bác sĩ! Tôi
muốn làm phẫu thuật, tôi muốn cắt bi! Bác sĩ!”
Lăng Khả Nhi “... ...... ...... .......”
Mệt quá, cuộc đời cô chưa có lúc nào mệt như hiện tại, “A......Tôi chỉ
đùa thôi.” Nếu cậu thật sự cắt bi tổ tông nhà cậu sẽ nhảy ra khỏi mộ
giết chết cô mất.
Không đợi Lăng Khả Nhi ngăn cản, cái đầu
Mạnh Bạch liền đụng phải một người đàn ông, người nọ bị cậu đụng lui về
phía sau mấy bước, cuối cùng ngã trên mặt đất, chỉ thấy bàn tay Mạnh
Bạch không biết xấu hổ đặt trên ngực người ta.
Vẻ mặt Lăng Khả Nhi tối sầm.
“Anh không sao chứ.” Xoa cái trán, Mạnh Bạch đứng dậy đưa tay với anh ta.
Lãnh Diệc Thần bị đụng đến toàn thân đều đau, từ nhỏ cơ thể cậu đã
không tốt, bị va chạm như vậy cả người cũng choáng váng, lúc nhìn thấy
Lăng Khả Nhi cảm giác lại càng đau hơn, nhìn kỹ người đụng vào cậu,
không phả là......
“Tôi thích đàn ông!”
Khuôn mặt
Lãnh Diệc Thần lúc trắng lúc xanh, lại nhìn Lăng Khả Nhi đang quan sát
hai người lại nhìn Mạnh Bạch, cả người hốt hoảng giống như thỏ bị lạc
đường: chẳng lẽ......chẳng lẽ người này......Sớm có ý đồ với cậu ta?
Suy nghĩ một chút cũng không phải là không thể, da của cậu tương đối
tốt, khó nói không thể khiến người khác bị mê hoặc, hơn nữa......Lãnh
Diệc Thần nhìn Mạnh Bạch từ trên xuống dưới, kinh ngạc phát hiện ra đó
là bạn cùng lớp với mình, chỉ mới vài ngày, sao dáng dấp cậu ta đã thay
đổi rồi?
Cho nên nói! Mạnh Bạch sớm có kế hoạch với mình?
Lúc trước từ xa nhìn tới liền thấy Mạnh Bạch khiêu khích Lăng Khả Nhi,
có phải vì mình hay không? Vậy có phải Lăng Khả Nhi cũng hiểu lầm hay
không? Cho nên......Cho nên......
Lãnh Diệc Thần càng nghĩ
càng hoảng hốt, trái tim cậu ta không thể chịu được giày vò lớn như vậy, lập tức liền mắc bệnh, khổ sở che trái tim, nấc một tiếng hôn mê bất
tỉnh.
Mạnh Bạch lúc đầu mê mang cuối cùng là hốt hoảng, đưa
chân nhẹ nhàng đá cậu ta “Này! Cậu làm sao vậy? Mặc dù xương cốt tôi
cứng, nhưng không đến nỗi.....Va chạm liền đụng chết cậu chứ?”
“Mạnh Đại Bạch, cậu làm gì cậu ta?” Thấy tình huống không đúng, Lăng Khả Nhi vội vã chạy tới.
“Mạnh Đại Bạch?”
“Nhìn bộ dạng ngu xuẩn của cậu kìa, giống như một tên ngốc.”
“Hả.” Mạnh Bạch cong khóe mắt “Tôi cũng không biết cậu ta làm sao, va chạm một cái liền không lên tiếng.”
“Hôn mê sao?” Khốn đốn ngồi xuống, đưa tay chọc chọc khuôn mặt Lãnh Diệc Thần tươi cười “Cậu có khỏe không?”
“Không phải ngủ thiếp đi chứ. Mạnh Bạch lại đưa chân đá cậu ta “Chẳng lẽ.....” Khuôn mặt liền biến sắc.
Nghe giọng nói nghiêm túc của Mạnh Bạch Lăng Khả Nhi cũng nghiêm túc “Là cái gì?”
“Chẳng lẽ bị dung mạo của tôi làm cho mê hoặc rồi?”
“... ...... ...... .......”
“Lăng Khả Nhi ánh mắt cậu là thế nào, bản thân tôi là dáng dấp phong
lưu ngọc thụ lăng phong đấy!” Bị nhìn như vậy cậu ta có cảm giác bị lăng nhục, lập tức đầu không đau.
“Ha ha.”
Mạnh Bạch: QAQ!
Hai người đang khốn đốn vì Lãnh Diệc Thần, tổng giám đốc mới vừa làm
xong thủ tục nhập viện sau đó lại gọi một cuộc điện thoại xong đi tới,
chứng kiến người ngã xuống hô hấp anh liền cứng lại “Các người......Các
người đang làm gì?”
“Ai?”
“Hai người làm gì cậu ta!” Nhanh chóng bước tới bế Lãnh Diệc Thần lên “Tiểu Thần, Tiểu Thần em làm sao vậy? Em sao vậy tiểu Thần?”
“Đại khái là ngủ thiếp đi......” Lăng Khả Nhi yếu ớt nói.
Đôi mắt sắc bén của Lãnh Dạ Thương quét tới, nhìn cô lại nhìn Mạnh Bạch “Nếu như em trai tôi có làm sao, tôi sẽ chôn người nhà hai người theo!” Nói xong ôm cậu ta chạy thới tới phòng cấp cứu.
Em trai......
Em trai?!!!!!
Lăng Khả Nhi cùng Mạnh Bạch đều kinh ngạc.