Nhắm mắt lại, cho tới bây giờ thái tử cũng không tin quỷ thần, lần đầu tiên bất an cầu khẩn ——
Bởi vì, nữ tử kia đả thương hắn sâu vô cùng...
Tàn Nguyệt, một người không thuộc về hắn, lại là nữ nhân bắt được tim của hắn thật sâu...
Nước sôi lửa bỏng!
Trong đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái từ này, Tàn Nguyệt cảm thấy thật thích
hợp. Tối thiểu, là thích hợp với tình trạng hiện tại của nàng.
Bốn phía, đều là một mảnh sương mù mông lung, tựa hồ là đứng ở trên một
cánh đồng hư vô bát ngát, tựa hồ, là đứng ở dã ngoại có khí lạnh bức
người.
Thực lạnh!
Gió lạnh thổi qua, Tàn Nguyệt co rúm
lại, nhìn quần áo mỏng manh trên người, vẫn là lúc chưa xuất giá, là đồ
thích mặc ở trong tướng phủ.
“Không... Nương...”
Nương,
thì ra là trong trí nhớ, trên than lửa thật dài, nương chân trần đi tới. Than lửa màu đỏ thẫm, tuy rằng không cháy, nhưng...
Nhưng sovới mặt của nương, đỏ bừng bừng...
Tàn Nguyệt muốn đi qua, muốn kéo nương ra, lại bị định ở nơi đó, khẽ động cũng không có thể động.
“Nương, đi ra... Đừng...”
Nàng lớn tiếng kêu, nhưng lời chỉ quanh quẩn trong cổ họng, thế nào cũng kêu không được. Tàn Nguyệt sốt ruột đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn không thể
động, không thể gọi.
“Nguyệt Nhi, nương oan uổng, nương không có lỗi với cha ngươi, không lén người...”
Nương bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng nhìn nàng, trong tiếng nói, tràn đầy bi thương.
“Nương, đi ra... Đừng đi... Rất đau...”
Tàn Nguyệt kêu lớn, tuy rằng, nàng kêu không được, nhưng nàng vẫn tận lực kêu, nàng biết, nương nhất định có thể nghe được.
“Nguyệt Nhi, trở về đi, báo thù cho nương... Nhớ kỹ, báo thù cho nương...”
Thanh âm, dần dần bay xa, nương cũng càng chạy càng xa, than lửa thật dài, thậm chí, nhìn không thấy phần cuối...
Nhìn không thấy phần cuối của toàn bộ than lửa hồng...
Chỉ nghe đến, thanh âm lép bép, chóp mũi, thậm chí còn có thể ngửi thấy, mùi khét gay mũi...
“Không, ta không quay về, ta không quay về... Ta vô dụng, ta vô ích... Không có bảo vệ hài tử của Địch Mân...”