Tàn Nguyệt đi lên trước, đứng ở bên giường, đỏ mắt nhìn bọn họ:
“Ta không biết, hắn bảo ta gọi hắn Thanh thúc. . . . . .”
“Thanh thúc? Chẳng lẽ hắn thật là Trúc Thanh sao? Diện mạo quá giống, Trúc Thanh, không nghĩ rằng hắn còn sống. . . .”
Địch lão phu nhân lầm bầm, Tàn Nguyệt khẩn trương nhìn nàng, bọn họ quen,
bọn họ thật sự quen, cái này có thể giải thích, vì sao hắn quen thuộc
Địch Mân như vậy. . . .
“Phu nhân, người quen Thanh thúc sao?”
“Tố Vân, Trúc Thanh? Là người nam nhân kia?”
Tàn Nguyệt vừa hỏi xong, Địch lão tướng quân cũng xuất khẩu hỏi.
Quái!
Chẳng lẽ ngay cả Địch lão tướng quân cũng biết Thanh thúc sao?
“Đúng, là hắn, đúng vậy! Ta nghĩ đến, hắn sẽ chết theo Ngư Ngư. . . .”
Địch lão phu nhân bỗng nhiên rơi lệ, trong thanh âm mang theo bi thương nói không nên lời.
“Phu nhân, người thật sự quen hắn? Hắn là ai vậy, hắn quen Địch Mân sao? Hắn. . . .”
Tàn Nguyệt quýnh lên, trong thanh âm càng thêm vội vàng, xem hai người đều
quay đầu kỳ quái nhìn nàng, Tàn Nguyệt bất chấp giải thích, hỏi tiếp:
“Hắn và hoàng thượng, có thù hận hay không? Nói cho ta biết, mau nói cho ta biết, điểm ấy rất quan trọng. . . .”
“Ngươi là ai?”
Địch lão tướng quân thần sắc lạnh lùng, thanh âm cũng lạnh như băng.
“Ta là ai không quan trọng, mấu chốt là ta muốn biết quan hệ của bọn họ, ta sợ gặp chuyện không may, mấy ngày nữa, ta sẽ nói cho các ngươi biết tất cả. . . .”
Địch lão tướng quân mặt nhăn mày nhíu, Địch lão phu nhân thở dài:
“Được, Nguyệt Nhi, ta tin tưởng ngươi. Ngươi nói đến Địch Mân, ta cũng đoán
được ngươi là ai. Nhưng Địch Mân đã chết, tất cả cũng. . . .”
“Hắn không chết, hắn được người này cứu. . . .”
Thấy Địch lão phu nhân lại muốn khóc, Tàn Nguyệt cuống quít nói. Cảm giác,
một âm mưu rất lớn thổi quét mà đến, mà Địch Mân, liền ở trung tâm âm
mưu. . . .
“Cái gì? Địch Mân không chết. . . . . .”
“Phu
nhân, tướng quân, không còn kịp rồi, trước tiên là nói về quan trọng,
Địch Mân và hắn có quan hệ gì, hắn và hoàng thượng có ân oán gì. . .”
Tàn Nguyệt bắt lấy tay Địch lão phu nhân, sốt ruột thiếu chút nữa rơi lệ.