Dù thế nào đều được? Có?
“Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ ta có thể sanh con?”
“Trên nguyên tắc là cái dạng này rồi, nhưng cụ thể, hai người các ngươi còn phải tận lực. . . .”
Không nghĩ tới, khí lực Tàn Nguyệt cũng thật lớn. Chanh Sát mặt nhăn mày
nhíu, nàng nắm cổ tay của mình đau quá, bất quá, thấy nàng kích động như vậy, nàng liền hào phóng tha thứ nàng.
Lúc Địch Mân trở lại, đã là đêm khuya. Mỏi mệt nằm dài trên giường, một bóng dáng dựa lên. . . .
“Nguyệt Nhi, ngươi đang ngủ sao?”
Ôm Tàn Nguyệt, khóe miệng Địch Mân cao hứng cong lên. Tàn Nguyệt đã bao
lâu chưa chủ động như vậy rồi? Bình thường ngủ, nàng luôn rời đi mình
rất xa, đều là hắn dựa vào hướng của nàng.
“Ngủ. . . .”
Thét lớn một tiếng, Tàn Nguyệt vươn tay nhỏ bé, mò vào trong quần áo của hắn, không thành thật hoạt động lên. . . . . .
“Nguyệt Nhi, thân thể của ngươi. . . .”
“Tốt lắm . . . . . .”
Tàn Nguyệt đỏ mặt, thanh âm như ruồi nhặng, cơ hồ là từ trong cổ họng vọng lại. . .
“Nguyệt Nhi, ngươi đang nghịch lửa?”
Bọn họ đã thật lâu không ở cùng nhau, nàng cũng biết, nam nhân chịu không
được khiêu khích, chẳng lẽ nàng không biết, nghịch lửa như thế, thực dễ
dàng gặp chuyện không may sao?
Nàng vừa mới hồi phục, hắn cũng không muốn, mệt nàng bị bệnh.
“Ừ. . . .”
Thanh âm tinh tế, giống như rên rỉ đánh thẳng vào lý trí không còn nhiều của
Địch Mân, Địch Mân bắt lấy tay nhỏ bé Tàn Nguyệt, khàn khàn nói:
“Có thể?”
Đêm dài chầm chậm trong rèm ấm, ngượng ngùng của nàng, ủng hộ hắn; nhiệt tình của nàng, dẫn đốt hắn. . .
Kỳ thật, nàng thật sự rất muốn một đứa nhỏ, vô luận nam hài nữ hài đều tốt!
Chỉ cần là của hắn là được!
Chanh Sát nói, chỉ cần cố gắng là được, hai người nỗ lực nửa tháng, đã đến hội chùa ba tháng một lần của kinh thành.
Trong hội chùa, nghe nói cũng có thể đến Phật gia cầu nguyện, nhưng Tàn
Nguyệt không dám đi, dù sao bây giờ nàng vẫn là công chúa hòa thân.
Tuy rằng, người quen nàng không nhiều lắm, nhưng hoàng gia trong kinh thành cũng không thiếu. Không muốn chọc phiền toái, cũng không đi, trong lòng lại càng muốn!