Giống như nằm mơ, Tàn Nguyệt được bọn họ đỡ dậy, trang điểm gần hai canh giờ, gần buổi trưa, Địch Mân bỗng nhiên trở lại. . . . . .
“Mân, chúng ta đây là. . . . . .”
Ngồi ở trên kiệu rồng vô cùng xa hoa mà định thần lại. Bây giờ bọn họ đang ở trên đường cái, trước sau là đội quân thật dài, có rất nhiều rất nhiều
binh lính ở một bên bảo vệ, đội ngũ hoàng gia chậm rãi bước đi.
“Không muốn để cho ngươi lo lắng, ta cũng không muốn cho ngươi áp lực. Nguyệt
Nhi, ngươi là hoàng hậu của ta, hoàng hậu duy nhất. . .”
Bắt lấy tay Tàn Nguyệt, Địch Mân nghiêm túc nói.
“Được. . . .”
Âm thanh ủng hộ, giống như như thủy triều vọt tới, vừa rồi thanh âm của
Địch Mân không lớn, nhưng dân chúng chung quanh cũng nghe được.
Tình yêu tốt đẹp, ai cũng hướng tới, lời thề chân thành tha thiết, ai cũng cảm động. . . . . .
“Hoàng thượng, nơi này là đường cái. . . . . .”
Tàn Nguyệt đỏ mặt, nhỏ giọng ngượng ngùng nói.
“Trẫm muốn để cho mọi người biết, trong lòng trẫm, cũng chỉ có một Liễu Tàn Nguyệt!”
“Được. . . . .”
“Cảm tình của hoàng thượng và hoàng hậu thật tốt . . . . . .”
“Ai nha, chờ ta sau này, cũng phải tìm nam tử tình thâm ý trọng như vậy. . . .”
. . . . . .
Nghe bọn họ nghị luận, Tàn Nguyệt hạnh phúc ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ tươi cười hoa mỹ. . . .
Nụ cười kia, tựa như ảo mộng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tuyệt mỹ, càng thêm khuynh quốc khuynh thành. . . .
“Wow, Hoàng hậu nương nương cười. . . . . .”
“Nương nương đẹp quá, đẹp quá . . . . . .”
“Ngươi còn không biết, lúc trước hoàng thượng sống chết không rõ, là nương
nương tự mình đi ra ngoài, tìm hoàng thượng về. . . .”
“Còn nữa, hoàng thượng trúng độc, nương nương vì cứu hoàng thượng, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn. . . . . .”
“Hoàng thượng đối nương nương cũng rất tốt, ta nghe nói, nương nương thiếu
chút nữa bị rắn cắn, là hoàng thượng dùng thân thể của chính mình, chặn
rắn tấn công. . . .”
“Đúng vậy, nương nương. . . . . .”
“Hoàng thượng. . . . . .”
Từ ngày đó lên, câu chuyện của hoàng thượng và hoàng hậu, giống như đã mọc cánh, bay đến trong lòng từng nhà. Tình yêu nhiều lần ly hợp, không rời không giận, vượt qua sinh tử của bọn họ, cảm động ngàn ngàn vạn vạn
người, cũng thành truyền kỳ tình yêu hoa mỹ nhất, động lòng người nhất
từ trước đến nay của Đại Quân vương triều. . . .