"Không có!"
Tàn Nguyệt thản nhiên nói, bước nhanh đi về phía trước không có dừng lại,
nàng không quay đầu lại, nên không nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ buồn bực của hắn. Hắn bực mình nhíu mày:
"Vậy thì sao, tại hạ có thể cảm nhận thấy địch ý của cô nương?"
Nàng là nữ tử đầu tiên từ khi hắn chào đời tới nay, lại không vì hắn mà mê
muội. Hứng thú, hăng hái nổi lên, tay hắn bất tri bất giác vươn tới, kéo y phục của Tàn Nguyệt, những người phía sau kinh ngạc mở to mắt nhìn,
cảm thấy khó mà tin được chuyện đang xảy ra.
"Công tử xin tự trọng!"
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bàn tay thon dài giống như phụ nữ, Tàn
Nguyệt thầm than: quả nhiên là một đại gia công tử, chỉ cần đơn thuần
nhìn bàn tay thật giống như tay phụ nữ này, cũng biết ngay đây là một
loại công tử rảnh rỗi.
"Cô nương , xin thứ lỗi, tại hạ thất lễ...."
Ống tay áo rốt cục được buông ra, Tàn Nguyệt đang muốn bước nhanh rời đi,
đúng vào lúc này, bóng dáng mềm mại của một người vội vàng chạy lại, hai mắt như đuốc sáng nhìn công tử vừa nói chuyện với mình, thanh âm lại
càng ôn nhu như nước:
"Hoàng..."
"Cô nương là..?."
Nam tử bực mình khẽ cau mày, nữ tử như vậy hắn gặp qua rất nhiều, không
nghĩ tới hắn vốn rất ít khi lộ diện bên ngoài, vậy mà khi ra cung cũng
có người nhận ra hắn. Thấy hắn vội ngăn cản lời của mình, Hạo Nguyệt
cũng là người thông minh, nàng nhất thời hiểu rõ, thái tử không muốn
tiết lộ thân phận của mình, vội vàng giới thiệu nói:
"Tiểu nữ gọi là Hạo Nguyệt, gia phụ là tể tướng đương triều Liễu Tương..."
Nói như vậy, thái tử hẳn là nhớ kỹ tên mình rồi? Hạo Nguyệt vẻ mặt háo hức
chờ đợi nhìn thái tử. Đôi mày khẽ nhướng lên, ánh mắt thái tử hướng về
phía Tàn Nguyệt, cười nhạo nói:
"Hóa ra là Liễu cô nương... Tại hạ còn có việc, cáo từ!"
Đã biết là nữ nhi nhà ai, sẽ nhanh chóng tìm ra nàng thôi. Hơn nữa, mọi
người đều biết, Liễu Tương có ba nữ nhi, Minh Nguyệt đã xuất giá, hiện
tại trong khuê phòng chỉ còn có Hạo Nguyệt và Tàn Nguyệt, y phục trang
nhã và thanh tao chắc hẳn là Tàn Nguyệt. Có họ tên của Liễu Tàn Nguyệt
rồi, hắn chắc chắn nắm chặt!
"Tàn Nguyệt, muội như thế nào lại gặp hắn vậy? Các ngươi hàn huyên cùng một chỗ đã bao lâu?"
Lưu luyến nhìn bọn họ rời đi, Hạo Nguyệt nhanh chóng hồi phục hồi lại tinh
thần, nhớ tới lúc vừa nhìn thấy thái tử, còn có ánh mắt thái tử nhìn Tàn Nguyệt, trong lòng của nàng bỗng có cảm giác bất an, thanh âm có chút
tức giận.
"Đã nói mấy câu, chỉ một lát!"
Tàn Nguyệt thản nhiên kể lại, căn bản không để nam tử kia vào mắt. Hạo Nguyệt bực mình mặt nhăn mày nhíu:
"Tàn Nguyệt, hắn chính là thái tử! Nếu sớm biết rằng muội sẽ gặp hắn, ta sẽ
không đi ra ngoài tìm người. Được rồi, ta là nhất định phải gả cho thái
tử, muội không thể cùng ta tranh đi!"
Thái tử? Thì ra hắn chính
là thái tử, bất quá nói chuyện cũng có chút ôn hòa, cảm giác là một
người thật tuỳ ý, mặc dù khí thế trên người không ít, nhưng Tàn Nguyệt
thật không ngờ hắn chính là thái tử.
"Muội đối với hắn, không có ý gì hết!"
Màn xe được vén lên, nhìn bên ngoài rộn ràng náo nhiệt, trong đầu, đột nhiên nhớ đến ánh mắt của hắn nhìn nàng.
Nàng vốn không có hứng thú với hắn, nhưng còn hắn, hắn cũng sẽ không có hứng thú chứ? Cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy, chỉ hy vọng, ánh
mắt hàm chứa toan tính ấy, chỉ là ảo giác của nàng...