Hoàng thượng cũng sẽ cao hứng, nàng biết, hoàng thượng đối với đứa bé này, là vạn phần toan tính.
Mắt lộ vẻ đắc ý, nữ nhân của hoàng thượng tuy nhiều, nhưng hắn chấp thuận
mang thai cũng chỉ có mình. Hoàng thượng đối với nữ nhân tuy rằng tàn
nhẫn, nhưng cho tới bây giờ hắn không tàn nhẫn với nàng, tất cả thứ này, có phải cũng nói, ở trong lòng hoàng thượng, đối với hắn có khác nhau
không?
Nghĩ đến điểm này, nụ cười trên mặt Vu phi càng sâu, nàng thậm chí không nhìn thấy hoàng thượng tiến vào.
“Ái phi, đang suy nghĩ gì cao hứng như thế?”
Mày kiếm xinh đẹp hơi hơi nhướng lên, thanh âm hoàng thượng ôn hòa hỏi.
Vu phi hoảng sợ, quay đầu nhìn hoàng thượng, lại nhìn nha đầu đang một bên sớm chẳng biết đi đâu, nàng lẩm bẩm cả giận nói:
“Hoàng thượng tới đây, sao không để cho bọn họ nói cho nô tì một tiếng? Hoàng thượng. . . .”
Khi nói chuyện, thân mình liền đi lên, hoàng thượng không cự tuyệt, thuận
thế ôm lấy Vu phi, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên bụng Vu phi, cười nhẹ
nói:
“Trẫm muốn cho ái phi một kinh hỉ. . . . . .”
Đúng vậy, là một kinh hỉ!
Hai mắt tối sầm lại, đánh giá nữ tử áo lụa trong lòng này, nhìn quần áo
giống như không mặc cái gì, căn bản là không che hết cái gì, ánh mắt của hắn tối sầm lại, cúi đầu cách quần áo, nhẹ nhàng ngậm hồng mai ngạo
nhân kia, xấu xa cắn một cái. . . .
“Hoàng thượng, người. . . . . .”
Thân mình Vu phi run lên, không nghĩ tới hoàng thượng chủ động như vậy. Chẳng lẽ nguyên nhân thật sự là do bộ y phục này?
Lụa này rất mỏng, vốn dĩ trước giờ nàng chưa từng mặc quần áo mỏng như vậy.
“Hoàng thượng. . . . . .”
Yêu kiều một tiếng, hoàng thượng ngẩng đầu, mị hoặc cười nói:
“Ái phi, đêm nay ngươi –—— đẹp quá. . . . . .”
Vu phi khanh khách cười nói:
“Hoàng thượng. . . . . .”
“Hư, ngoan. . . . . .”
Bàn tay to ôm lấy Vu phi, hoàng thượng đi nhanh về phía giường, Vu phi hạnh phúc nhắm mắt lại, xa xăm nghĩ một hồi vui sướng. . . .
Trên
nóc nhà, có người gắt gao nhìn một màn ở dưới, nhìn hai người đổ trên
giường, mặt nạ màu đồng trước mặt vừa chuyển, chuẩn bị rời đi.