Tín hiệu của pháo liên lạc bay vào không trung, phát ra ánh sáng màu lam
nhạt, thực huyết lệ, cũng rất xinh đẹp. Không biết Thanh thúc phương xa
có thấy được không, hi vọng thấy được, nhất định phải nhìn thấy, bằng
không, Nguyệt Nhi. . . .
Dường như cảm nhận được lo lắng trong
lòng chủ nhân, con ngựa giơ móng trước lên, bay ra ngoài như tên rời
cung, Địch Mân một tay ôm Tàn Nguyệt, một tay dùng sức nắm dây cương,
trên đầu choáng váng chóng mặt, mệt chết đi cũng rất đau, muốn nhắm mắt
lại, vĩnh viễn cũng không muốn mở. . . .
Nhưng hắn không thể
nhắm lại, trong ngực của hắn, còn có thê tử của hắn, nữ tử vì cứu hắn,
mà ngốc nghếch giúp hắn hút độc. . . .
Tàn Nguyệt, đừng có
chuyện, nếu ngươi dám đi, lên Hoàng Tuyền, xuống Địa ngục, ta Địch Mân
thề đều sẽ đoạt ngươi về, cũng sẽ không buông tha cho ngươi. . .
Tâm, rất đau, thể lực cực hạn cạn kiệt, không biết qua bao lâu, rốt cục nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, cũng nhìn thấy người quen. . . .
“Chanh Sát. . . . . .”
Ý thức dần dần mông lung, mê muội trong đầu càng lúc càng mạnh, hắn rốt
cục duy trì không được, lập tức mạnh ngã rơi xuống đất. . .
******
“Cái gì, ngươi nói cái gì?”
Trang dung tinh mỹ, mặt hoàn mỹ bỗng nhiên vặn vẹo, hai mắt bốc lửa nhìn hai
người quỳ trên mặt đất, trong mắt nữ tử, hiện lên vẻ tàn nhẫn rõ ràng.
“Ngươi nói. . . . . .”
Vẻ mặt lạnh lùng, nữ tử bỗng nhiên hoàn hồn, trong mắt hiện lên chua xót nhàn nhạt:
“Tại sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy? Vì sao. . . . . .”
Khổ tâm thiết kế, chỉ vì ban cho nàng một cái sống không bằng chết, là ai
phá hủy kế hoạch của nàng, là ai cứu nữ nhân chết tiệt kia?
“Nương nương, theo nô tài thấy, Kỳ quốc đích thị là biết tính toán của chúng
ta, bằng không sẽ không trùng hợp phòng bị. . . . . .”
“Ý của ngươi là. . . . . .”
Trên mặt nữ tử, hiện lên một tia ngưng trọng, sẽ không, đây đều là người nàng tự mình dạy dỗ ra, làm sao có thể phản bội mình?
Lời này vừa nói ra, hai người quỳ trên đất vội vàng dập đầu, trong mắt hiện lên bất an hoảng sợ, bọn họ vội vàng dập đầu tỏ vẻ trong sạch của bọn
họ ——