Chanh Sát sáng tỏ cười, Vệ Trạch vội vàng gật đầu, Chanh Sát cười như hồ ly:
“Tốt! Kỳ thật, rất đơn giản, ngươi chỉ cần. . . . . .”
“Chanh Sát!”
Cùng với rống giận, cửa bị người rất dã man đá mở ra, thân mình Chanh Sát
cứng đờ, nàng bất an quay đầu, Tử Sát này, không phải là bất lực sao,
như thế nào nhanh như vậy liền xong việc?
So với thời gian nàng đoán trước, phải nhanh hơn rất nhiều rất nhiều rất nhiều .
“Ngươi. . . . . . Tử Sát, ngươi làm sao vậy. . . . . .”
Vô tội, nhất định phải vô tội, vạn phần vô tội mới được. Năm nay, người vô tội có vẻ nổi tiếng. . . .
“Ngươi hạ độc gì cho ta?”
Hai mắt chứa lửa, nữ nhân này, thật đúng là điên rồi, hắn đi ra ngoài, nữ
nhân trên đường đều bu lại, hắn rất nhanh bước đi, vừa vặn nữ nhân phía
sau lại không có thế cục đình chỉ, lại nhanh chóng đi theo.
Bất
đắc dĩ, hung hăng trừng mắt nhìn các nàng một cái, cũng không trừng
xong, này trừng, các nàng lại không để ý ánh mắt nam nhân trên đường,
gãi tay chuẩn bị tư thế dung nhan . . .
Bất đắc dĩ bất đắc dĩ, hắn chạy trối chết, mà bọn họ lại cũng không cần mặt đuổi lại đây. . .
Cuối cùng, phải dùng khinh công, nhưng chết tiệt lại không dùng được nội
lực, hắn đành phải liều mạng chạy thoát trở về, tìm đầu sỏ đáng chết này vấn tội.
“Ha ha, ta cái gì cũng không làm . . . . . .”
Ô
ô, Tử Sát này cũng quá lợi hại đi, nội lực đều không dùng được, hắn còn
có thể từ những nữ nhân như hổ đói bên ngoài chạy thoát sao?
Mắt
nhìn cửa sổ đóng chặt, Chanh Sát chuẩn bị chạy trốn, nhưng Tử Sát cũng
không phải ngồi không, trước khi nàng đi, một phát bắt được y phục của
nàng, Chanh Sát hắc hắc cười nói:
“Này, Tử Sát, ta đi ra ngoài, có chút việc, có chút việc. . . . . .”
“Thuốc giải?”
Tử Sát giơ giơ tay, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lần đầu cảm thấy trên người Chanh Sát, thì ra cũng là mùi thơm ngát như vậy.
“Ta. . . . . .”
Cảm giác được dị thường của nam tử bên người, sắc mặt Chanh Sát trở nên đỏ
ửng, trò đùa của mình hình như có chút hơi quá, vội lạnh giọng, nói :
“Ngươi nới lỏng tay, ta giúp ngươi giải độc. . . . . .”