“Tàn Nguyệt, lại đây... Ngươi hiện tại không phải rất khó chịu sao? Ta có thể giúp ngươi, chỉ có ta có thể giúp ngươi...”
Hai mắt ôn nhu nhìn Tàn Nguyệt, thái tử thâm tình nói. Hắn cũng không muốn
có tình trạng này, nhưng địch ý của Tàn Nguyệt đối với hắn quá sâu, hắn
không muốn ép buộc nàng, chỉ có thể dùng dược vật không làm tổn thương
khống chế nàng.
“Ta vô sỉ? Tàn Nguyệt, ngươi công bằng chút được không? Ta là tướng công
của ngươi! Nếu như không có Hạo Nguyệt, không có sai lầm kia, ngươi hẳn
là nữ nhân của ta!”
Ánh mắt thái tử tối sầm lại, vươn tay bắt lấy Tàn Nguyệt, ôm ngang eo, rất nhanh đi đến bên giường...
“Không, không... Không được...”
Hung hăng cấu cánh tay hắn, máu đỏ chảy ra, không biết là của hắn, hay là của nàng...
Chân cố sức đá, đánh, nhưng thế nào cũng không tới được hắn, đánh không được hắn...
“Trong lòng của ngươi, cũng chỉ có người chết kia sao? Hắn đã chết, đã sớm chết...”
Thái tử đỏ mắt, nhìn Tàn Nguyệt cố sức phản kháng, trong lòng lửa giận nháy mắt bùng lên, cháy rất khốc liệt, cũng rất mạnh...
“Hắn là nam nhân ta yêu, là tướng công của ta...” Tàn Nguyệt kêu to, cố sức
đẩy thái tử đang càng ngày càng tiến gần đến giường, thái tử cười lạnh
một tiếng:
“Nam nhân? Hắn bất quá là một người chết! Tàn Nguyệt,
ta quý trọng ngươi như thế, ngươi cũng không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt... Được, ngươi đã không biết suy xét như thế, thì
không nên trách bổn vương không thương hương tiếc ngọc...”
Phịch một tiếng, thái tử quăng Tàn Nguyệt trên giường...
Xoẹt một tiếng, y phục trên người Tàn Nguyệt theo tiếng mà rách, bàn tay to
của thái tử giương lên, y phục rách nát bay lên, bay lên cao, thong thả
rơi xuống trên mặt đất...
“Ta mới là nam nhân của ngươi...”
Không đến ba giây, thái tử cởi y phục của bản thân, hai mắt tàn bạo nhìn thân thể trắng nõn trơn bóng của Tàn Nguyệt, giống như ác lang bắt đầu nhào
tới...
“Không...”
Một tiếng thét kinh hãi, nhưng cũng lấy
khí lực toàn thân, trong nháy mắt thái tử hạ xuống kia, Tàn Nguyệt cong
gối lên, cố sức chạy ra ngoài...