Giống như chưa tỉnh, hắn cũng không nhúc nhích, thậm chí, ngay cả người cũng không quay lại....
"Địch Mân..."
Hắn không cần nàng sao?
Trong lòng chua xót, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, vươn tay, khẽ run rẩy...
Tại sao?
Địch Mân?
Là ngươi sao?
Ngươi tại sao phải mang mặt nạ, tại sao không để ý tới ta?
Tại sao?
Chẳng lẽ ngươi thật sự không cần Nguyệt Nhi sao?
Lúc ngươi không có ở đây, Nguyệt Nhi trải qua rất khổ, rất khó khăn, nhưng tại sao ngươi lại dối Nguyệt Nhi như vậy?
Nhiều tiếng chất vấn, ở trong lòng hỗn loạn, Tàn Nguyệt một câu cũng nói không nên lời.
Nàng không biết Địch Mân đã trải qua cái gì, cũng không biết Địch Mân tại
sao phải đối với nàng như vậy, chỉ là trong lòng thật là khổ, đau quá...
Cũng vì Địch Mân cảm thấy khẽ đau lòng!
Từ vách đá rơi xuống, cho dù là được cứu, hắn cũng chịu đau khổ rất nhiều? Thời điểm hắn khổ nhất, nàng không có bồi bên người Địch Mân, không có
chăm sóc hắn, cùng hắn một chỗ, là nàng sai, là nàng sai!
Nhưng, Địch Mân không chết, còn có tin tức so với tin này tốt hơn sao?
Địch Mân, ngươi không chết, Tàn Nguyệt thật cao hứng, nhưng, Tàn Nguyệt thật xin lỗi ngươi, không bảo vệ tốt con của chúng ta...
Thật xin lỗi, là Tàn Nguyệt vô dụng, là Tàn Nguyệt vô dụng...
Vẫn không nhúc nhích, rất muốn cảm giác được sự hiện hữu của hắn, Tàn
Nguyệt cuống quít chạy tới, mở hai cánh tay, muốn ôm hắn, thiết thiết
thực thực cảm thụ hắn...
"Địch Mân..."
Nhìn khoảng không
ôm trong ngực, Tàn Nguyệt kinh ngạc hô. Hắn không phải không gặp nàng,
không nghe được lời của nàng sao? Làm sao đột nhiên né tránh, thậm chí
hắn cho nàng ôm một chút cũng không được sao?
Về phía trước mấy
bước, Tàn Nguyệt muốn bắt được cánh tay của hắn, nhưng hắn lại bất động
thanh sắc né tránh, Tàn Nguyệt vội la lên:
"Địch Mân, tại sao phải đối với ta như vậy?"
Hắn cuối cùng cũng quay mặt sang, ánh mắt phức tạp nhìn Tàn Nguyệt, tiếng nói khàn khàn:
"Ngươi nhận lầm rồi, ta không phải Địch Mân..."
Không phải? Làm sao có thể?