“Hoàng thượng, không phải như vậy, là nàng có ý quyến rũ Phái Nhi, còn thương tổn Phái Nhi. . . .”
“Phụ hoàng, là nhi thần cứu Tàn Nguyệt, không phải như thế. Lúc ấy khi nhi
thần đi vào, cửa phòng khóa từ bên ngoài, mà Hạo Nguyệt, Lam Nhi, còn có vài nô tài phủ thái tử canh giữ ở cửa. . . Mà khi nhi thần đi vào, hắn nắm lấy tóc Tàn Nguyệt, đang đánh Tàn Nguyệt . . . .”
Tàn Nguyệt, một nữ tử rất tốt, thản nhiên, ôn nhu, làm sao có thể rơi vào chuyện như vậy?
Mà thái tử, ca ca của hắn, làm sao có thể ra tay độc ác? Tàn Nguyệt lúc
ấy, chảy nhiều máu như vậy, thái tử không phải luôn miệng nói yêu Tàn
Nguyệt sao? Yêu nàng, có thể nhìn nàng suy yếu, máu trên người nàng sao?
“Hiên Vương, mọi sự đều quan tâm chứng cớ. Cơm có thể ăn bậy, nói nhưng không thể tùy tiện nói lung tung. Lời ngươi vừa nói, có chứng cớ gì? Không có chứng cớ, chỉ ngậm máu phun người ?”
Lâm quý phi cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía hoàng thượng, nhẹ nhàng nói:
“Hoàng thượng, theo nô tì thấy, nơi này cũng không cần nhiều Thái y như vậy,
Phái Nhi bị thương cũng rất nặng, nếu về sau không thể khai chi tán diệp cho hoàng thất chúng ta…, lỗi đó, có thể rất lớn. . .”
Khai chi tán diệp?
Nghe những từ này, hoàng thượng lại nghĩ tới đứa nhỏ của Địch Mân, quên đi,
tất cả đến ngày mai nói sau, hắn tin lời nói của Hiên Vương…, nhưng lời
nói của Lâm quý phi cũng hợp tình hợp lý. Không có chứng cứ xác thực,
hắn bây giờ còn chưa thể động tới nàng.
Mặc dù là có chứng cứ xác thực, hiện tại cũng không thể động tới nàng.
Nghĩ đến Lâm gia, nghĩ đến triều đình phức tạp, hoàng thượng bỗng nhiên cảm thấy một cỗ cảm giác vô lực thật sâu.
“Lưu Thái y và Mộc Thái y cùng tới đi, ái phi hãy đi trước, lát nữa trẫm qua!”
Không thể đánh rắn động cỏ, Địch Mân đi rồi, có lẽ, hắn thật sự nên ám chỉ
bên Cường Nhi một tiếng, để cho hắn nắm chặt thời gian nỗ lực.
Cường Nhi, tuy rằng cũng không phải rất hài lòng, nhưng hiện tại xem ra, so
với Phái Nhi tốt hơn. Phái Nhi có thể làm ra chuyện như vậy, hắn thật là thất vọng đau khổ . . .
“Địch lão tướng quân, yên tâm, chuyện này, trẫm tuyệt đối sẽ xử lí!”
Nhìn thời gian cũng không sớm, hoàng thượng lại dặn vài tiếng, để Bạch công
công ở bên cạnh chờ tin, hắn đến phủ thái tử một chuyến.. . .