Lại gọi một tiếng, Tàn Nguyệt rốt cục phục hồi tinh thần lại, hai mắt quyến luyến nhìn Địch Mân, muốn nói cho hắn biết chân tướng, mới biết lại khó khăn như thế.
“Nguyệt Nhi, đói bụng sao?”
Tàn Nguyệt cũng không nói cho hắn biết chuyện kia, hắn cũng không muốn vạch trần, yêu
nàng rất tự nhiên, mà nàng không nói cho mình, hẳn là cũng có ý tưởng
của nàng.
“Có chút đói bụng, chúng ta đi ra ngoài đi. . . . . .”
Miễn cưỡng tươi cười, Tàn Nguyệt đứng dậy, Địch Mân vội đi tới, trên mặt lại mang theo mặt nạ đồng màu xanh kia, thanh âm nghe qua, khàn khàn không
hiểu:
“Nguyệt Nhi, có chuyện gì đều phải nói cho ta biết, đừng buồn ở trong lòng mình. . . .”
Tàn Nguyệt gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Ta biết.”
Biết rồi, vẫn là không dám nói, có hắn cuộc sống quá mức hạnh phúc, mặc dù
có lo lắng, không hề yên tĩnh, nhưng càng nhiều, cũng là ngọt ngào, hạnh phúc. . . .
“Đi thôi, không thể để nương tử của ta đói . . . .”
Nghe thanh âm khôi hài kia, giống như lại nhớ tới rất lâu rất lâu trước kia, thời điểm Địch Mân còn chưa ra chiến trường. Tàn Nguyệt thở dài, nên
hỏi Chanh Sát một chút cho rõ, thuốc mình uống qua, uống qua bát thuốc
kia, rốt cuộc có thể hay không. Nếu như có thể, vậy còn được, nếu không
thể, vậy cũng phải. . .
“Tàn Nguyệt, cổ của ngươi, đây là gì . . . .”
Khi thấy Địch Mân, Chanh Sát cũng thành thành thật thật, thậm chí là nhìn
không chớp mắt, làm như căn bản cũng không nhìn thấy Tàn Nguyệt.
Nhưng Địch Mân vừa đi, nàng cũng rất nhiều chuyện hỏi.
“Chanh Sát, ngươi. . . . . .”
“Ha ha, muỗi cắn, nhất định là muỗi cắn, đúng không. . . .”
Tàn Nguyệt cúi đầu, mặt đỏ thiếu chút nữa có thể chảy ra nước. Nhưng trải
qua như vậy, tựa hồ cũng chấp nhận trong lời của Chanh Sát.
“Wow, không thể nào? Ta đây thông minh không? Đã đoán đúng, đã đoán đúng, đúng hay không?”