Năm ngày không ăn không uống, trên người của nàng không còn một chút khí
lực, nếu không phải nương nói làm như vậy có thể không cần hòa thân, thì nàng sớm đã đứng lên ăn một bữa cơm no đủ.
"Ninh Nhi, ngoan, đứng lên ăn một chút gì"
Ăn cái gì?
Nghe được Hoàng Thượng nói, Ninh Nhi nhắm mắt lại, không hề để ý đến vẻ hiền lành của Hoàng Thượng, tức giận nói :
"Phụ hoàng, Ninh Nhi không muôns lập gia đình, không muốn."
"Ninh Nhi!"
Thanh âm lớn hơn nhiều, cũng nghiêm khắc hơn nhiều. Trên giường, người run
run hạ xuống, trong lòng sợ hãi, nhưng cố chấp không mở mắt ra, tiếp tục trầm mặc
"Ninh Nhi, ngươi phải biết, đây là số mệnh của ngươi. Ngoan, đứng lên ăn chút gì?"
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng, Hoàng Thượng chậm rãi hạ thấp giọng điệu, vẫn
là phụ hoàng yêu thương của nàng. Nhưng Ninh Nhi không mở mắt, vẫn nằm
không nhúc nhích.
"Ninh Nhi, đừng có cố chấp! Ngươi phải biết, cho dù là ngươi chết đói, phụ hoàng cũng sẽ gả ngươi đi"
Trong lòng Hoàng Thượng đau xót, kỳ thật, Minh Vương thế nào, hắn so với ai
khác đều rõ ràng, lãnh huyết vô tình, Ninh Nhi qua đó qua cũng chưa chắc trải qua được, chẳng bằng hiện tại liền
"Ô ô ..."
Nhắm
mắt lại, Ninh Nhi thống khổ khóc lên, Lâm Quý Phi cuống quít tiến lên,
Ninh Nhi đứng dậy ôm lấy Lâm Quý Phi, khóc lóc, rất thê thảm.
"Hoàng Thượng, Ninh Nhi vẫn còn con nít, người đừng dọa nàng"