"Tàn Nguyệt? Tàn Nguyệt? Là ngươi sao? Ngươi rốt cục đồng ý gặp ta ?"
Hai mắt mông lung, nhưng lại che không được ánh mắt mừng rỡ như điên, tay
hắn mà giữ chặt lấy mặt của Hạo Nguyệt, bộ dáng thâm tình khiến cho
người ta bị mê hoặc.
"Thái tử, ta không phải..."
Hắn yêu Tàn Nguyệt sao? Không nghĩ tới cảm tình thái tử đối với Tàn Nguyệt sâu như thế!
Tàn Nguyệt, ngươi rốt cuộc có chỗ nào tốt, tại sao cùng gặp ngày đó, thái
tử đối với ngươi như bảo vật, đối với ta ngay cả đống rơm cỏ cũng không
bằng?
Nghe hắn gọi tên Tàn Nguyệt, Hạo Nguyệt lòng đau như đao
cắt, nàng giãy dụa, muốn giãy ra, nhưng thái tử lại ở phía sau ôm lấy
Hạo Nguyệt, lo lắng gọi:
"Tàn Nguyệt, đừng, đừng rời khỏi ta..."
Cùng là Nguyệt, nhưng khác một chữ, ý nghĩa lại khác xa như vậy. Tàn Nguyệt, thê lương mà lại cô tịch, ở đâu gọi được thuận miệng như Hạo Nguyệt,
nhưng thái tử, người nàng yêu mến, gọi lên lại không phải Hạo Nguyệt.
"Ta sẽ không rời khỏi ngươi, thái tử, gọi ta Nguyệt Nhi, gọi ta Nguyệt Nhi..."
Nguyệt Nhi, nương gọi nàng như vậy, nàng không dám bảo thái tử gọi nàng là Hạo Nguyệt, nhưng gọi nàng Nguyệt Nhi cũng tốt, tối thiểu, không phải là
gọi tên nữ nhân khác.
"Nguyệt Nhi, đừng tránh ta, đừng tránh ta..."
Một câu Nguyệt Nhi, lấy lòng thái tử đang say mơ mơ màng màng, hắn dùng lực ôm lấy Hạo Nguyệt, nhẹ nhàng mà hôn cổ nàng, dịu dàng nói:
"Nguyệt Nhi, sau này tên này, cũng chỉ có thể một mình ta gọi, Địch Mân cũng không thể gọi, được không?"
"Được..."
Nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng không khống chế được nước mắt cuồn cuộn đến,
từng giọt rơi xuống, giống như đang tuyên bố sự bất lực của chủ nhân.
"Nguyệt Nhi, ta muốn ngươi... Cho ta, được không..."
Không biết lúc nào, hai người đã đi tới bên giường, thái tử vung tay lên, ánh nền đỏ thẫm trong nháy mắt dập tắt, ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ hắt
vào, hắn vội vàng di động xé rách quần áo của nàng, thân hình nóng bỏng
vội vàng áp lên, nụ hôn thô bạo dày đặc, mang theo đau đớn nhẹ...
"Nguyệt Nhi, thả lỏng chút, ta sẽ rất nhẹ nhàng..."
Cảm giác được thân thể nàng căng cứng, thái tử dịu dàng an ủi, nhưng sau
một khắc, rất nhanh giựt chân của nàng, thân thể thấp xuống, đau đớn đến Hạo Nguyệt cắn chặt môi, cũng không dám kêu ra miệng...