Bóng đêm thâm trầm, trong phòng nhỏ lẳng lặng chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ mờ nhạt, trong phòng yên lặng có thể nghe được tiếng châm rơi.
Nữ tử mặc một bộ y phục màu lam nhạt, hai mắt kinh ngạc nhìn bên ngoài.
Bên ngoài thực tối, ánh trăng thậm chí chiếu không được bao nhiêu thứ trên đời!
Địch Mân vào phòng thì nhìn thấy Tàn Nguyệt lại đang ngẩn người, hé miệng cười khẽ:
“Nguyệt Nhi, hôm nay ngươi gặp nương rồi?”
Tàn Nguyệt quay đầu, trong mắt ẩm ướt:
“Đúng vậy, nàng không vứt bỏ ta. . . .”
Nghĩ đến thân thiết khi nàng nói đến mình, đến bây giờ Tàn Nguyệt đều cảm thấy mũi chua xót.
“Nương thích ngươi như vậy, sao có thể vứt bỏ ngươi? Nguyệt Nhi, chờ chuyện
này xong rồi, chúng ta có thể nhận nương. Thậm chí, chúng ta có thể đưa
nàng ẩn cư. . . .”
Địch Mân nhẹ cười, vươn tay nhốt Tàn Nguyệt lại, ngửi mùi thơm của cơ thể quen thuộc kia, cả trái tim đều tràn đầy.
“Ừ, được. Chờ về sau chúng ta có đứa nhỏ, cũng để nương theo chúng ta, được không?”
Nàng nhớ rõ, lúc trước khi nương nghe nói đứa nhỏ không có, là thất vọng cỡ nào.
“Được, ngươi cần phải sinh nhiều. . . .”
Nhẹ nhàng mà cắn vành tai khéo léo của Tàn Nguyệt, thân mình Tàn Nguyệt run lên, Địch Mân thỏa mãn nở nụ cười.
Mấy ngày gần đây, tinh thần hắn luôn cảm thấy không yên, thời gian thu lưới càng ngày càng gần rồi, nhưng trong tim của hắn lại càng ngày càng bất
an, giống như thật sự có chuyện lớn gì sắp xảy ra.
“Mân, gần đây ngươi có tâm sự sao?”
Địch Mân lắc đầu, thở dài:
“Không!”
Thấy Tàn Nguyệt không tin xoay người lại, Địch Mân vội cười nói:
“Ta cũng không thể gạt được ngươi, Nguyệt Nhi, kỳ thật. . . . . .”
Hai mắt bất an, Địch Mân sâu kín thở dài một tiếng:
“Chuyện ta làm, trong lòng cảm thấy không nỡ. . .”
Tàn Nguyệt vội vàng xoay người, mặt đối mặt nhìn Địch Mân, ân cần hỏi han:
“Chuyện gì?”
“Còn nhớ ta nói chuyện của hoàng thượng không? Ta đã chuẩn bị tốt tất cả,
muốn làm cho tất cả thế lực ngầm đều chuyển đến trên mặt nước, mà tất cả mấu chốt chính là hoàng thượng. . . . . .”