"Ngươi cũng biết, nếu chân như thế, ngươi sau này, cả đời không thể múa nữa..."
Hắn luyến tiếc nàng, luyến tiếc tất cả bọn họ từng có trước đây. Nếu như
không có chuyện ngày đó, nàng vẫn là người phụ nữ hắn yêu nhất...
Nhưng hôm nay, vì hài tử không rõ kia, nàng dĩ nhiên lựa chọn...
Ánh mặt lạnh lùng quét về phía cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Như Yên, Liễu Tương nhỏ giọng nói:
"Được! Ngươi đã quyết định rồi, vậy bổn tướng sẽ thành toàn ngươi! Người đâu, lập tức chuẩn bị!"
Lập tức chuẩn bị! Hắn đồng ý!
Trái tim như tro tàn, hai con ngươi nhìn hắn rốt cục rời đi, trong mắt vô
thần không còn mảy may dao động gì. Trái tim, tại giờ khắc này hoàn toàn chết đi, trên mặt tái nhợt nhưng quật cường khiến người ta đau lòng!
Liễu Tương cố chấp nhìn nàng, yêu, đã từng tốt đẹp như vậy, nhưng vốn dĩ hai ngươi yêu nhau, lại từng bước đi tới hôm nay. Yêu quá khó khăn, quá
khổ, cũng làm cho người ta cân nhắc suy nghĩ kĩ. Hắn sẽ không yêu nữa,
tình yêu duy nhất đã đi xa, hắn không muốn nếm thử nữa, loại cảm giác tê tâm liệt phế này... (#Ami: càng lúc càng bực mình, tình yêu như ông
khiến ta bực mình hết sức >"
Liễu lang, sau này chỉ là
Liễu Tương, không bao giờ là chồng của mình, tướng công của mình nữa! Đã từng, đối mặt sự phản bội của hắn, sự không tín nhiệm của hắn, nàng lựa chọn chết, nhưng lúc này, có hài tử, nàng cảm nhận được hơi thở của hài tử. Bất chợt trong lúc đó, nàng cảm giác được mình không hề cô đơn, cảm giác được ở trên đời này, thì ra còn có người có thể tin tưởng, có thể
chiều chuộng.
Vì hài tử, nàng nguyện ý nhận hết tất cả, cho dù là tính mạng! Về phần bọn họ vừa nói, cùng lắm thì, sau này nàng khập
khiễng sống hết một đời.
Cổ ngữ nói, nữ vì làm người mình yêu
vui, đã không có thì còn cần gì (tớ chém áh), nàng làm sao còn tâm tình
trang điểm vì ai, múa vì ai?
Đã không có... Đã từng, hắn là toàn
bộ của nàng, tất cả của nàng, mà sau này, chỉ có hài tử trong bụng còn
chưa có xuất thế này, mới là ông trời của nàng, toàn bộ của nàng...
"Nhị phu nhân, tướng gia đối với nàng có tình, giữ lại hài tử này, trước sau vốn là một tai họa. Khi nãy, người tại sao cứu nàng?"
Làm thân thể liên lụy, Cúc Văn về phòng trước, nha đầu khó hiểu hỏi.
"Ha ha, Tiểu Hạ, ngươi nghĩ rằng ta thật sự muốn giúp nàng sao? Điệu múa
của nàng, cho dù ta tập cả đời vẫn kém hơn, mà tướng gia đối với nàng,
ngươi cũng thấy được, căn bản là sẽ không quên tình. Uống xong thuốc phá thai, dùng không được bao lâu, chỉ cần nàng muốn, chủ động một chút,
tướng gia cũng sẽ sủng nàng..."