Tuy rằng, trong lòng có chút không cam tâm, nhưng Chanh Sát cũng không thể
làm gì. Bất quá cũng tốt, thân mình môn chủ còn chưa hoàn toàn khôi
phục, vừa vặn nuôi hai người cùng nhau, thuận tiện thông qua hai người
bọn họ. . . .
Nhìn hai người bọn họ, nàng vì bọn họ cảm thấy sốt ruột, một người là lang hữu tình, một người là muội cố ý, hai người làm sao lại như vậy. . . .
Môn chủ, rõ ràng đang quan tâm Liễu Tàn Nguyệt, nhưng hắn lại giả vờ không có việc gì, đến cuối cùng chịu khổ là ai?
Không phải là hai người bọn họ sao?
Chanh Sát lặng lẽ lui ra, Địch Mân nhìn Tàn Nguyệt không dời mắt, quyến luyến nhìn dung nhan khiến hắn động tâm này, thở dài:
“Tàn Nguyệt, tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại!”
Cũng không phải không tin nàng, ở trong lòng, hắn vẫn nguyện ý tin tưởng Tàn Nguyệt. Nhưng không có lửa làm sao có khói, rõ ràng biết thái tử có ý
đồ bất chính với nàng, sao Tàn Nguyệt lại không biết kiêng dè một chút?
Còn Ngũ hoàng tử, tại sao bọn họ biết? Tại sao Tàn Nguyệt phải ở lại quý phủ của hắn lâu như vậy?
Hắn để ý, hắn thực sự rất để ý!
Nếu để cho Tàn Nguyệt biết, lúc trước người muốn giết hắn là thái tử…,
không biết Tàn Nguyệt sẽ như thế nào? Nàng có thể mềm lòng không, có thể không. . .
Tâm loạn như ma, trong lòng Địch Mân vô cùng thống
khổ, hai mắt si ngốc, không nhìn thấy người đã trộm tỉnh lại trên
giường, càng không chú ý tới, con ngươi hơi hơi ảm đạm của Tàn Nguyệt.
“Ngươi đã tỉnh. . . . . .”
Rốt cục phục hồi tinh thần lại, Địch Mân mất tự nhiên buông tay ra, cô đơn nhìn bàn tay trống trơn kia.
“Ngươi tin ta sao?”
Cố chấp, Tàn Nguyệt hỏi.
“Ta không phải Địch Mân. . . . . .”
“Ta biết, ta hiện tại chỉ muốn biết, ngươi tin tưởng ta sao?”