Bàn tay to, ôm chặt lấy nàng, dường như muốn nhập nàng vào trong thân thể.
Cúi đầu, ngửi mùi thơm quen thuộc của cơ thể như có như không kia, ôm ấp ôn hương nhuyễn ngọc, thân mình Địch Mân đột nhiên căng thẳng, khô nóng
trên người càng sâu, thiếu chút nữa hắn khống chế không nổi.
Đụng lên trước, mặt nạ lạnh như băng trước mặt, ngăn trở hắn, hắn ảo não thở dài, xúc động muốn tháo mặt nạ trên mặt xuống.
Cảm thấy thân mình Địch Mân cứng ngắc, lồng ngực lửa nóng, kiều nhan Tàn Nguyệt tối sầm lại, mặt đỏ đẹp đẽ như lửa. . .
“Mân. . . . . .”
Cảm giác được Địch Mân không thích, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn cặp con ngươi sớm đỏ bừng kia. . .
“Nguyệt Nhi, ta muốn. . . . .”
Địch Mân nuốt nước miếng, Tàn Nguyệt như vậy quá mức mê người, làm cho hắn
không bao giờ muốn nhẫn nại mấy tháng tưởng niệm với nàng nữa, chỉ muốn
yêu thương một phen.
“Mân, ta yêu ngươi. . . . . .”
Thanh
âm nhỏ như muỗi kêu, mặt Tàn Nguyệt đỏ bừng, cũng ủng hộ tâm Địch Mân,
hắn vội vàng ôm lấy Tàn Nguyệt, sải bước tiêu sái đến bên giường, cẩn
thận buông nàng xuống, nhỏ giọng nói:
“Nguyệt Nhi, ta, muốn, ngươi. . . . . .”
Bỏ qua mặt nạ chướng mắt trước mặt, môi lửa nóng tìm hôn môi đỏ của nàng,
Tàn Nguyệt mở lớn mắt, nhưng trong phòng hắc ám, chỉ thấy qua qua bộ
dạng của Địch Mân.
“Nguyệt Nhi, nhắm mắt lại. . . . . .”
Nhìn hai mắt cố gắng mở to kia, Địch Mân nhẹ cười, bàn tay to lén cởi ra
quần áo duy nhất của Tàn Nguyệt và y phục đi đêm vướng bận kia, nói nhỏ: