Từ Thê Tử Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 93: Chương 93: Xui xẻo chính là dân chúng




"Cha, nương..."

Trong phòng ăn, đèn đuốc sáng trưng, Địch lão tướng quân cùng phu nhân cũng im lặng ngồi. Tàn Nguyệt cúi đầu, nhẹ nhàng cúi người xuống, đôi mắt vẫn không dám ngẩng lên, càng không dám nhìn mặt hai vị lão nhân.

"Nguyệt Nhi à, đói bụng sao? Đến đây ngồi xuống!"

Địch phu nhân vẫy tay, không hỏi Tàn Nguyệt tại sao bây giờ mới tới, nàng chỉ trìu mến nhìn Tàn Nguyệt, giống như nhìn chính nữ nhi mà mình yêu quý nhất.

"Nương, ta vẫn tốt lắm!"

Lần lượt Địch phu nhân ngồi, Địch Mân ngồi xuống bên cạnh Tàn Nguyệt, Địch lão tướng quân cười cười:

"Được rồi, các ngươi cũng đã đói, ăn cơm đi!"

Hình như, so với trong tưởng tượng còn đơn giản hơn, hai người bọn họ không nói gì. Tàn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, chuyên chú ăn thức ăn trong bát.

"Cha, bên kia, không có ý định bỏ qua cho người ta sao?"

Ăn xong cơm tối, thấy tinh thần Địch lão tướng quân rất tốt, Địch Mân không thèm để ý hỏi.

"Không, ngươi cũng biết, trong triều đình Lý thái tử cùng ngũ hoàng tử một phái không phân (nghĩa là phân tranh ko cùng phái), đã làm khó Hoàng thượng !"

Địch lão tướng quân thở dài một tiếng, thái tử này, mặc dù nhìn qua tao nhã lịch sự, chiêu hiền đãi sĩ*, nhưng tâm cơ quá sâu, lòng dạ lại hẹp hòi. Mà ngũ hoàng tử, quyết đoán nhưng lại ác độc, hai người vốn là những chủ nhân không dễ động vào.

* hay còn gọi là hạ mình cầu hiền: Trong thời phong kiến các vua chúa, quan thần thường hạ mình kết bạn với những người hiền tài

"Hai, còn tiếp tục như vậy, khổ cũng không phải chỉ dân chúng biên quan? Thân thể Hoàng thượng lại hoàn toàn khỏe mạnh, thật không biết hiện tại hai bọn họ đấu cái gì..."

Địch Mân than nhẹ một tiếng, Địch phủ bọn họ, luôn luôn chỉ nghe theo Hoàng thượng, đối với chủ tử kế tiếp, cũng đều là xem ý tứ của Hoàng thượng, vẫn không có tham dự đứng ở một bên.

"Đúng vậy. Bất quá, Hoàng thượng hẳn là đã sốt ruột, tránh không được bao lâu. Nhưng, ngươi vừa mới thành thân, Hoàng thượng sẽ không cho ngươi đi."

Mà hắn, mặc dù hơn phân nửa cuộc đời đều là trên chiến trường, dù sao bây giờ cũng đã lớn tuổi, bình thường Hoàng thượng cũng sẽ không phái mình đi.

"Ta biết. Ta mới vừa thành thân, trong triều đình lại rất nhiều nhân tài, ta quyết định, tạm nghỉ ba năm nữa!"

Địch Mân ha hả cười, hai mắt sáng quắc nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt vội vàng cúi đầu. Địch phu nhân cười nói:

"Tốt, tốt! Sinh liền mấy đứaa nhỏ mập mạp vừa dịp cho ta chơi đùa..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.