Sau khi ba Thư mất, kì thật mẹ Thư rất không nguyện ý quay về Singapore. Bà mười mấy tuổi đã gặp ba y, sau lại theo chồng về nước. Ba mươi năm sướng khổ có nhau nơi này, hết thảy đều là hồi ức trân quý.
Ba Thư không còn, mẹ Thư liền suy sụp. Nhưng bà còn đứa con này, cùng với lời trăn trối của chồng, bà phải mang theo Thư Dật về Singapore, để y hoàn toàn chấm dứt với Lục Nhất Hàng.
Cho nên từ trước đến nay mẹ Thư mới nói với Thư Dật rằng bản thân cảm xúc không tốt, thân thể không tốt, khiến y ở bên mình suốt ba năm.
Bà vốn nghĩ rằng thời gian dài như vậy, cho dù là Thư Dật có về nước cũng không có việc gì, không nghĩ tới qua hai năm, vẫn là trốn không thoát.
Sắc mặt mẹ Thư có chút tái nhợt, chậm rãi nói “Kì thật bệnh của ba con… đã sớm phát hiện ra, mẹ cũng là sau này mới biết. Năm con sắp tốt nghiệp, ông ấy gọi con trở về, chính là muốn nói với con, để con tìm một công việc nào đó gần nhà, sớm kết hôn một chút… Ba con là muốn nhìn con thành gia rồi mới nhắm mắt xuôi tay, không nghĩ tới, con lại trở về nói rằng con đang qua lại với một thằng con trai khác.”
“Ba con đương nhiên tức giận, nhốt con lại, vốn là muốn cho con bình tĩnh lại, không ngờ con lại trốn mất… Con đi rồi Lục Nhất Hàng liền tới nhà chúng ta, vào cửa liền giải thích, muốn để chúng ta thông cảm, chấp nhận hai đứa.”
“Sau đó ba con… Đem kết quả kiểm tra ung thư cho hắn nhìn…”
“Lục Nhất Hàng ở nhà chúng ta ngồi nửa ngày, trong phòng con… Lúc sau hắn rời đi rồi, ba con với mẹ vẫn là không yên tâm, liền trộm đi theo. Hắn tới bệnh viện thánh Maria một chuyến, lại tới trường tiểu học trước kia của con, tới chụp ảnh… còn đi dạo hội chùa, cuối cùng còn ra Thịnh Ốc ăn một bát chè rồi mới đi…”
Năm năm gió bụi cuốn đi, đoạn thời gian tối tăm, khổ sở kia lại hiện ra rõ ràng.
…
Ngày nào đó, Lục Nhất Hàng cầm báo cáo kết quả bệnh tình nguy kịch của ba Thư mà trầm mặc rất lâu, những lời hứa hẹn thật đẹp đột nhiên có vẻ vô cùng xa vời.
Ba Thư không có chửi ầm lên, không có chỉ trích hắn nửa câu, chỉ là đem sự thật như thế bày ra trước mắt hắn.
Ba Thư thản nhiên nói “Tôi nghe Tiểu Dật kể về cậu, cậu là một đứa nhỏ tốt, hẳn là hiểu được lí lẽ. Hôm nay hai đứa không chia tay cũng được, nhưng tôi sẽ không cho nó bước chân vào cửa nhà này nửa bước nữa. Thời gian của tôi không còn nhiều, Tiểu Dật nếu không theo chăm sóc tôi đoạn đường cuối cùng này, nó sẽ áy náy ân hận cả đời, cậu nhẫn tâm sao?”
Lục Nhất Hàng siết chặt tờ báo cáo trong tay, hai mắt đỏ ngầu, cắn chặt răng, trong miệng tràn ra vị rỉ sét.
Ba Thư nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lục Nhất Hàng, trầm giọng nói “Đừng trách tôi tâm ngoan, nếu có thể biến con trai tôi trở thành người bình thường, bắt tôi chết ngay bây giờ cũng được. Tôi không phải kẻ bảo thủ tri cổ bất hóa*, loại sự tình này tôi cũng từng nghe nói qua. Chính bởi vì tôi từng nghe nói đến, nên tôi không thể để con trai mình đi vào con đường này. Cậu nếu thực sự thích nó, trở về Bắc Kinh đi, tôi không muốn cậu nói cái gì với Tiểu Dật, cậu đừng liên hệ với nó nữa, vĩnh viễn không nhắc tới chuyện hôm nay, cứ như vậy là được. Nghe lão già này nói, chờ vài năm sau, hai đứa sẽ tìm được một cô gái thật tốt, đến lúc đó bản thân hai đứa cũng sẽ không còn muốn nhắc lại việc này.”
Lục Nhất Hàng liều mạng nhịn xuống không để nước mắt rơi, ánh mắt đỏ ngầu cơ hồ sắp chảy máu.
Ba Thư nhìn thần sắc của hắn, thở dài “Cậu cùng Tiểu Dật, là ai đưa ai tới con đường này.”
Lục Nhất Hàng gắt gao mím môi.
Ba Thư chậm rãi nói “Nếu là nó làm hư cậu, tôi liền không nói nữa, đều do tôi dạy con không nghiêm, ngày mai liền đi Bắc Kinh lôi nó về, nhốt lại không cho nó đi tìm cậu nữa, không thể hại cậu.”
Lục Nhất Hàng nói giọng khàn khàn “Không phải! Không liên quan tới ca, đều là cháu… Cháu khiến anh ấy thành như vậy.”
Điều này ba Thư đương nhiên đã sớm biết, gật gật đầu nói “Con trai, cậu hại nó một lần, còn có thể hại nó lần nữa sao? Tính cách Tiểu Dật ra sao cậu hẳn là cũng biết, nếu nó không thể chăm sóc tôi trước lúc lâm chung, cả đời này nó sẽ không thể sống vui vẻ, cậu nếu thích nó, cậu nhẫn tâm sao?”
Lục Nhất Hàng bình tĩnh nhìn ba y, hắn ở Bắc Kinh nhận được điện thoại của Thư Dật liền quyết định tới đây một chuyến. Hắn không thể để Thư Dật phải come out một mình.
Hắn đã nghĩ kĩ rồi, mặc kệ người nhà y có phản đối nhiều, hắn nhất định sẽ khiến ba mẹ y chấp nhận mình. Lục Nhất Hàng thậm chí còn nghĩ tới việc đem quyền sở hữu công ty đặt dưới danh nghĩa Thư Dật để khiến ba mẹ y an tâm.
Nhưng cho dù nói là đã suy nghĩ thật kĩ, trước mặt ba y cùng tờ bệnh án cũng không còn khí lực.
Ba Thư căn bản không đủ thời gian để chấp nhận mình.
Lục Nhất Hàng là đột ngột quyết định tới đây, không có mua vé máy bay, đi tàu hỏa cũng chỉ còn vé đứng, giữa đường còn phải qua hai lượt tàu.
Hắn mặt còn mang theo bụi bặm vì hơn ba mươi mấy tiếng đi tàu, đã sớm không còn phong thái thường ngày, cứ đứng như vậy sẽ khiến người ta nhịn không được mà đau lòng.
Ba Thư cũng không nhịn nổi mà đỏ mắt, nói giọng khàn khàn “Chỉ cần cậu không liên hệ với nó, để nó chết tâm, nó sẽ thành thực mà thành gia lập nghiệp. Tiểu Dật nó từ nhỏ đã thông minh hơn đứa trẻ nhà khác, nó sẽ có tương lai tốt đẹp, không thể là như thế này… Con trai, bác đây chỉ còn vài tháng ngắn ngủi, tôi chỉ muốn đưa con mình đi đúng con đường tốt đẹp, rồi mới thanh thản ra đi, có được không?”
Lục Nhất Hàng nhắm chặt mắt, hắn đương nhiên muốn nói không được, thứ ba y muốn không phải là điều gì khác, hắn phải tự mình buông tay, buông tha cho Thư Dật, tâm can của hắn!
Lục Nhất Hàng làm sao có thể đáp ứng, hắn làm sao có thể?!
Nhưng không đáp ứng có được không?
Ba Thư chính là dùng chính mệnh của ông ra bức Lục Nhất Hàng tới tuyệt lộ, bày sự tình ra trước mặt hắn như vậy, ông mang Thư Dật ra uy hiếp hắn, mang bảo bối quan trọng nhất trong đời Lục Nhất Hàng ra uy hiếp hắn.
Lục Nhất Hàng không thể không có Thư Dật, nhưng hắn càng không thể khiến Thư Dật phải gánh tội bất hiếu.
Lục Nhất Hàng lần đầu tiên hiểu được cái gì là tim đau như dao cắt.
Hắn nhắm mắt, gật gật đầu.
Ba Thư thở dài “Tôi không còn nhiều thời gian, chăm sóc Tiểu Dật cũng chỉ còn mấy ngày này. Đừng trách tôi tâm ngoan, chuyện về sau này tôi cũng đã dặn xong, tôi đã nói với mẹ nó, chờ sau khi tôi chết, nếu cậu quên lời hứa hôm nay, kể lại cho nó những lời tôi đã nói…. mẹ nó sẽ trực tiếp quay về Singapore, không bao gặp nó nữa. Đến lúc đó Tiểu Dật mất ba rồi, nếu cậu tiếp tục dây dưa với nó, nó sẽ lại mất luôn cả mẹ. Nếu cậu nhẫn tâm, cũng có thể như vậy.”
Hi vọng duy nhất của Lục Nhất Hàng bị ba Thư vạch trần.
Lục Nhất Hàng còn trẻ dại, so với ba Thư đã trải đời mấy chục năm quả thực non kém. Càng yêu Thư Dật, Lục Nhất Hàng càng không có cách khác ngoài nhẫn tâm. Ba y nắm rõ điều đó, chặt đứt mọi đường lui của Lục Nhất Hàng.
Lục Nhất Hàng nặng nề gạt nước mắt, gật đầu “Được.”
Một chữ “được” nói ra, Lục Nhất Hàng như bị rút đi toàn bộ khí lực, cũng mất đi người yêu hắn ba năm.
Ba Thư hỏi Lục Nhất Hàng còn có yêu cầu gì, Lục Nhất Hàng nghĩ nghĩ rồi nghẹn nói muốn xem phòng y, ba y trầm mặc một lát liền đáp ứng.
Lục Nhất Hàng lên tầng hai, vào phòng Thư Dật, đem mỗi một ngóc ngách, mỗi một đồ vật đều vuốt ve một lần, là giấy khen mới đây, là cúp thi đấu tranh biện, giấy chứng nhận của hội sinh viên, tranh ảnh các anh hùng Thủy Hử, mấy phím máy tính bị ấn mờ khi chơi game…
Lục Nhất Hàng ngồi ở trên giường ôm mặt, đây là nơi từ nhỏ Thư Dật lớn lên, đây là nơi Thư Dật trước khi bọn họ quen nhau từng sinh hoạt, xa lạ như vậy, lại quen thuộc như vậy.
Lục Nhất Hàng cầm balo xuống tầng dưới, thời gian hạn hẹp, hắn còn vài nơi muốn tới.
Lục Nhất Hàng nhớ rõ Thư Dật từng nói y được sinh ra ở bệnh viện thánh Maria, sinh non, lúc đó tình huống rất nguy hiểm, may là ngay lúc đó có một y tá trưởng quyên máu cho mẹ Thư nên mới bảo mệnh mà sinh ra Thư Dật.
Lục Nhất Hàng tìm được bệnh viện đó, ở đại sảnh nhìn nửa ngày thì tìm được ảnh chụp của hộ sĩ nọ. Khi hỏi thăm mới biết được vị hộ sĩ này mấy năm trước đã về hưu. Hộ sĩ ở sảnh nói rằng bà có đôi khi tới đây, bệnh viện đúng hạn đều tổ chức kiểm tra sức khỏe. Lục Nhất Hàng gật đầu, lấy một phong bì đưa cho hộ sĩ đó, bảo cô sau này đưa lại cho bà, nói xong liền quay người đi. Nhóm hộ sĩ trẻ khe khẽ nghị luận về Lục Nhất Hàng, một bên không nhịn được mở phong bì ra, nhất thời hoảng sợ, bên trong là một xấp tiền giấy hồng, còn có một tờ giấy, viết vài từ “Hai mươi hai năm trước, cảm ơn ngài cứu anh ấy.”
Lục Nhất Hàng rời khỏi bệnh viện lại tới trường tiểu học y hay nhắc đến. Trường học nghỉ, Lục Nhất Hàng vào sân thể dục, chậm rãi đi một vòng.
Từ trường tiểu học đi ra, Lục Nhất Hàng gọi xe tới khu phố cổ. Ngày đó âm lịch là mười sáu, hắn nhớ rõ Thư Dật từng nói, phố cổ này các ngày 3 6 9 là hội chùa, thực náo nhiệt.
Hồi kì đầu năm tư, Lục Nhất Hàng đề cập qua vài thứ thiết yếu khi đi du lịch tốt nghiệp, mấy cái tham khảo các đàn anh khác đều bị Thư Dật bác bỏ.
…
“Đi châu Âu? Cậu cũng quá xa xỉ…” Thư Dật đắc ý cười cười “Giữ tiền đó trở về mở công ty, chúng ta về quê nhà tôi, cậu còn chưa từng tới đi? Nơi đó cảnh sắc không hề kém nước ngoài.”
Khi đó Thư Dật một lòng một dạ chỉ nghĩ tới chuyện sau này hai người cùng nhau gây dựng sự nghiệp, chỉ duy có năm đó, Thư Dật ngay cả một cái đĩa CD, hay một quyển tạp chí, một vé xem phim cũng không dám mua. Khi đó y đem toàn bộ tài sản tập trung lót đường cho tương lai, làm sao có thể để Lục Nhất Hàng lãng phí tiền để mình ra nước ngoài xa xỉ.
…
Hốc mắt Lục Nhất Hàng đỏ lên, nguyên bản chuyện phải cùng Thư Dật làm, hiện tại cho dù chỉ có một mình một người hắn vẫn muốn làm.
Lục Nhất Hàng ăn sạch sẽ món chè Thư Dật từng nhắc đến với hắn rất nhiều lần. Ra tới cửa Thịnh Ốc, nghĩ thầm, này cũng coi như du lịch tốt nghiệp đi.
Ngày hôm đó, thời gian trôi qua đối với Lục Nhất Hàng mà nói rất chậm.
Mỗi một giây một phút hắn đều thực quý trọng. Hắn muốn đem tất thảy mọi thứ liên quan tới Thư Dật khắc vào trong đầu, đợi năm tháng buồn tẻ sau này chậm rãi hồi tưởng.
Cùng thời khắc đó Thư Dật đang trên tàu, không yên chờ mong gặp lại Lục Nhất Hàng.
Đó là quyết định lớn nhất suốt hơn hai mươi năm qua của Thư Dật. Mang theo tích tụ bao năm nay, mang theo đắc ý hết sức trẻ con, mang theo lý tưởng ngây thơ buồn cười, mang theo cả tình yêu tràn đầy đối với Lục Nhất Hàng.
Thư Dật nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, khóe miệng mang theo ý cười. Đồ ngốc Lục Nhất Hàng kia còn đang ở Bắc Kinh chờ y đi?
Trong lúc Thư Dật xem điện thoại vài lần, nhưng đều lại cất đi, nghĩ thầm rằng vẫn là để tới nơi rồi gọi cho hắn đi. Thư Dật trong lòng đều là ấm áp, cho đồ ngốc kia lo lắng, chờ tới ga Bắc Kinh rồi gọi cho hắn, cho dù lúc đó là chạng vạng, nhưng Lục Nhất Hàng nghe thấy tiếng mình nhất định một khắc cũng không chậm trễ, hỏa tốc chạy tới, chào đón mình.
Thư Dật lại nhìn nhìn thời gian, khóe miệng câu lên.
…..
Rất nhiều năm sau, thời điểm mỗi khi nỗi tưởng niệm không thể khống chế được mà trào ra xé rách Lục Nhất Hàng, hắn một lần lại một lần nhớ về ngày nào đó, nhớ lại phòng ngủ im lặng sạch sẽ của Thư Dật, nhớ lại bệnh viện thánh Maria nơi y sinh ra, nhớ lại ngôi trường y theo học sáu năm… Lại nhớ về, hội chùa Thư Dật luôn nhắc tới.
Tượng tượng rằng, ngày đó bọn họ là hai người, là hai người cùng nhau dạo qua ngõ tắt nhỏ đầy hoa, là hai người cùng nhau thử qua vô số quán ăn vặt ngon lành, là hai người tay nắm tay đi vào Thịnh Ốc, là hai người cùng nhau chia sẻ bát chè thơm mát ngon miệng, còn muốn tưởng tượng… Là hai người cùng nhau trải qua mấy năm này.
…
Rất nhiều năm sau, thời điểm mỗi khi kỉ niệm không thể khống chế lại lẻn ra bắt đầu dày vò Thư Dật, y một lần lại một lần nhớ về ngày nào đó, nhớ về một hồi con đường được ăn cả ngã về không, nghĩ về hi vọng tốt đẹp trên chuyến tàu, nghĩ về nỗi hưng phấn cùng chờ mong khi tới ga Bắc Kinh ngày ấy… Lại nhớ về, Lục Nhất Hàng tại nơi ấy còn đau y, thương y.
Tưởng tượng rằng, ngày đó bọn họ là hai người, là hai người cùng nhau bước khỏi cổng nhà ga, là hai người tay trắng dựng sự nghiệp, là hai người trải qua bao phong ba vẫn không thay đổi, là hai người cùng đặt vững gót chân nơi đất Bắc Kinh, còn muốn tưởng tượng… Là hai người cùng nhau trải qua mấy năm này.
Thời điểm mỗi khi nghĩ như vậy, ngày sẽ sống khá hơn rất nhiều.
…
Nhớ lại như vậy, Thư Dật đem mặt chôn trong tay, nước mắt tràn ra mãnh liệt.
Nguyên lại, còn đứng tại chỗ không chỉ có y.
Vì cái gì Lục Nhất Hàng lúc ấy không hề liên lạc với y, vì cái gì Lục Nhất Hàng lại thay đổi nhiều đến vậy, vì cái gì Lục Nhất Hàng gặp y còn muốn tiếp tục dây dưa, vì cái gì Lục Nhất Hàng vẫn luôn ẩn nhẫn không dám nói ra chuyện năm đó, Thư Dật rốt cuộc hiểu toàn bộ.
Trong trí nhớ, hình ảnh Lục Nhất Hàng đang chờ y giữa trời đông giá rét dưới lầu kí túc với bình cháo nóng trong tay, cùng Lục Nhất Hàng ôm y bảo hộ trong lòng khi trên đỉnh núi chồng chéo một chỗ.
Thư Dật rốt cuộc không dừng nước mắt được, trong lòng chỉ còn ba chữ, Lục Nhất Hàng, Lục Nhất Hàng, Lục Nhất Hàng…
Thư Dật nghẹn ngào khóc “Hai người… Hai người sao có thể…”
Mẹ Thư quay đi gạt nước mắt, thấp giọng nói “Con muốn mẹ phải làm sao bây giờ? Con nói đi! Ba con tất cả đều là vì con… Vẫn luôn gạt bệnh của mình, liền vì cùng Lục Nhất Hàng diễn cho tốt vai này, để con trở lại con đường đúng đắn, có gì khó khăn mẹ còn có thể cản thế nào nữa?! Mẹ là mẹ con!”
Nhắc tới chồng, trong lòng bà lại bi thiết, nức nở nói “Ba con trước khi chết từng hỏi mẹ, hỏi mẹ lúc ấy có phải hay không đã làm sai rồi. Mẹ nói không. Hôm nay mẹ vẫn sẽ nói như vậy. Ba con không có chút nào phải xin lỗi con. Ông ấy một lòng là vì con, vậy cũng sai sao?! Con có biết không… Ba con mỗi lần nhìn thấy con, trong lòng ông ấy có bao nhiêu khó chịu… Ông ấy phải lừa chính đứa nhỏ của mình, ông ấy sao có thể dể chịu…”
Thư Dật không nghĩ tới lúc trước lại là tình huống như vậy.
Ba sai sao?
Đúng vậy, ông chính là lo lắng cho mình, muốn tốt cho mình, nhưng còn Tiểu Hàng của y thì sao?
Lục Nhất Hàng chưa từng làm sai bất cứ điều gì, vì cái gì cuối cùng thành ra như vậy?
Mẹ Thư thấy Thư Dật đau lòng không chịu nổi, nắm tay y nghẹn ngào “Ba con cuối cùng dặn me, bảo mẹ mang con về đây, để con sống cho tử tế, nhưng con vẫn luôn… vẫn như vậy…”
“Con vẫn không chịu tìm bạn gái, mẹ cũng do dự qua, không biết có nói với con không, khi nào thì nói với con… Mẹ đáp ứng ba không thể nói cho con, trong lòng vẫn luôn do dự, chậm trễ tới bây giờ…”
Bà đặt một thỏa hiệp cuối cùng của người mẹ “Đi đi, nếu người ta còn muốn con, mẹ coi như thêm một đứa con trai.”
…..
Thư Dật ở lại cùng mẹ một tuần, hai người đều không nhắc lại chuyện về Lục Nhất Hàng. Một tuần sau, Thư Dật dùng một bữa cuối cùng bà, sau khi ăn xong liền về nước.
Thư Dật hủy vé tàu tới ga Bắc Kinh mẹ cho y, sửa thành vé máy bay về quê nhà, vừa hạ cánh liền trực tiếp tới nhà ga.
Người bán vé là một cô gái trẻ, cười với Thư Dật “Hôm nay vé đi Bắc Kinh vừa lúc còn dư ra một ghế hạng sạng thôi.”
Thư Dật mỉm cười, nhận lấy thẻ căn cước cùng vé tàu, xoay người vào ga.
Thư Dật gửi xong hành lí, ngồi xuống nhìn phong cảnh vùn vụt chạy qua trước mắt, lúc này đây y không có do dự, trực tiếp rút điện thoại gọi đi.
Bên kia rất nhanh liền tiếp máy, Thư Dật hai mắt hồng hồng, nói giọng khàn khàn “Tiểu Hàng, tôi ngồi tàu, tôi muốn đi Bắc Kinh tìm cậu, cậu… Cậu tới đón tôi đi.”
Thư Dật cất điện thoại vào túi, nghĩ tới ngữ khí vội vàng vui sướng vừa rồi của Lục Nhất Hàng, nhịn không được ghé vào trên bàn nức nở ra tiếng.
Thư Dật y không có nhìn lầm người, cho dù là chuyến tàu này chậm năm năm, người yêu y còn có thể lại ở ga Bắc Kinh chờ y, không gặp không về, không rời không bỏ*.