Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong ngõ hẻm, hai người đàn ông mặc đồ đen đã bị đánh sưng mặt sưng mũi, nằm yên trên đất không nhúc nhích, chỉ có lồng ngực phập phồng chứng minh bọn họ vẫn còn sống.
Một chiếc Maybach màu đen đỗ ở đầu kia của hẻm nhỏ, cửa kính xe đóng kín, lúc người đang ngồi trong đó chuẩn bị cho xe chạy bất ngờ nhìn thấy được cảnh tượng phát sinh trong hẻm nhỏ, thế nên đối phương thôi không cho xe chạy nữa, ngồi nhìn từ đầu tới cuói.
Đối phương bật cười: “A!”
------
Diệp An Cửu lái chiếc VolkswagenBeetle nhỏ của mình không được bao lâu chuông điện thoại di động liền vang lên, trên màn hình điện thoại di động nhấp nháy hai chữ 'Tiểu Bạch'.
Kết nối điện thoại, giọng nam dịu dàng dễ nghe vang lên ở đầu điện thoại bên kia: “Đại tiểu thư, kết quả coi mắt thế nào rồi?”
Diệp An Cửu tựa vào trên cửa sổ xe: “Làm sao? Muốn xem trò cười của tôi à?”
Đối phương lập tức nói bằng giọng điệu lấy lòng: “Sao dám sao dám! Tôi tin không có người nào có thể ngăn được sức quyến rũ của Diệp đại tiểu thư, nếu đối phương bỏ qua người đó chắc chắn là bị mù, chỉ là không biết đối phương có lọt được vào mắt của Đại tiểu thư hay không?”
Diệp An Cửu lười nghe anh ta nói nhảm nữa: “Anh biết Tư Dận Diễn không?”
“Tư Dận Diễn? Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Tư?”
Diệp An Cửu nhướn mi: “Giỏi đến vậy cơ à?”
“Cô nghĩ sao? Năm nay anh ta mới ba mươi tuổi, đã nắm ngân hàng Trầm thị, công ty đầu tư mạo hiểm Hằng Thịnh, công ty tài chính Hoa Tư trong tay, là đại tài phiệt chân chính đấy, đến cha tôi gặp đối phương cũng phải khách khí gọi hai tiếng Tư thiếu, nhưng cô đột nhiên hỏi anh ta làm gì?”
Thì ra không chỉ có ông nội của anh ta lợi hại, đến bản thân anh ta cũng vô cùng lợi hại, không trách Diệp Thế Khang lại nôn nóng đến vậy, Diệp Thế Khang muốn thăng chức, cần tiền cũng cần quyền, mà Tư Dận Diễn có thể thỏa mãn hai yêu cầu này của ông ta, là bắp đùi vàng lóng lánh rực rỡ.
Diệp An Cửu sờ càm, cười cực kỳ không có ý tốt: “Tôi quyết định gả cho anh ta!”
Người ở đầu điện thoại bên kia im lặng không nói gì: “...”
Diệp An Cửu trong lòng ổ lửa đâu, mới vừa nàng nhưng là bị người chê, dù đối phương nhìn rất đẹp trai, thân phận bất phàm: “Lục tiểu Bạch! Anh xem thường tôi đúng không? Tôi xinh đẹp trắng trẻo liễu yếu đào tơ, chẳng lẽ còn không tán được lão đàn ông ba mươi tuổi kia à!”
Người ở đầu điện thoại bên kia yếu ớt phản bác: “Ba mươi tuổi không già!”
Với lại, anh ta thừa nhận xinh đẹp trắng trẻo, nhưng còn liễu yếu đào tơ?? Ai dám bảo cô liễu yếu đào tơ? Qúa kinh khủng, đúng không? Nếu những người bị cô đánh đến nửa chết nửa sống nghe được câu này, tuyệt đối có thể tức đến hộc máu.
Diệp An Cửu mặc kệ: “Uống rượu! Đến không?”
Thở dài: “Liều mình bồi quân tử vậy!”