Tứ Thời Điềm Viện

Chương 1: Chương 1: Rời kinh đô




EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)

***

Bóng đêm dần bao phủ núi rừng, cây cao chằng chịt khe khuất ánh trăng, ngay cả một tia sáng cũng không thể rọi tới mặt đất.

Cảnh Thâm ngẩng cao cổ quỳ gối trên mặt đất lầy lội gập ghềnh, thỉnh thoảng hắn nhíu mày dáo dác nhìn lui sau cánh rừng.

Trước mặt thì có tiếng phụ nữ kêu khóc thất thanh bên trong lều trại, xung quanh thì có tiếng gọi “Bát hoàng tử” liên miên không dứt của nhóm người hầu, ồn ào đến mức khiến hắn đau cả đầu.

Hắn quỳ đã được hai canh giờ, vậy mà bọn họ vẫn chưa tìm ra Cảnh Tùy đang ở đâu, nếu hắn mà đi thì đã tìm được từ lâu rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, vì đi theo hắn nên Cảnh Tùy mới bị lạc trong rừng.

Nghĩ đến đây, thiếu niên thầm bực bội, nhủ rằng Hoàng bá bá đặt tên cho con trai cũng hợp phết đấy chứ - Tùy. [1]

[1] Tùy - 隨: đi theo.

Từ nhỏ Cảnh Tùy đã thích bám theo hắn, buổi đi săn hôm nay cũng là tự nó bướng bỉnh đòi đi theo, kỹ thuật cưỡi ngựa kém cỏi mà cứ bất chấp đuổi theo một con hươu, bây giờ thì hay rồi, trời sập tối nên khó tìm được đường ra.

Phụ vương đã mắng hắn một trận ra hồn, Hoàng bá mẫu thì bật khóc từ một canh giờ trước. Hắn lo rằng còn chưa nghe được tin tìm được Cảnh Tùy thì đã hay tin Hoàng Hậu nương nương khóc đến ngất lịm đi mất thôi.

“Tìm được rồi! Tìm được Bát hoàng tử rồi!” Tiểu thái giám vui vẻ bật khóc, vừa nức nở hét lên vừa cầm đuốc chạy đến bên lều trại.

Ánh mắt Cảnh Thâm sáng lên, hắn mừng rỡ muốn sang thăm Cảnh Tùy, nhưng vừa đứng lên một cái là xương cốt toàn thân đau nhức khó chịu, khiến hắn cảm thấy một chàng thiếu niên như mình chẳng khác gì một ông cụ lớn tuổi.

Hắn chậm chạp lê bước, dần bị tụt lại sau lưng đám người. Lúc đến nơi đã thấy Cảnh Tùy vùi đầu vào ngực Hoàng Hậu khóc lóc thảm thiết, Bệ hạ ngồi xổm xuống hiền hòa xoa đầu con trai.

Thấy vậy, cổ họng Cảnh Thâm như nghẹn lại.

Tên nhóc này khóc trông nức nở thế... Có khi nào giận hắn rồi không?

“Tên quỷ tha ma bắt! Ai cho con đứng dậy, còn không mau quỳ gối nhận sai với Bệ hạ và Nương nương?” Trước nay tính cách Duệ Vương nóng nảy, cháu trai nhỏ bình an quay về làm ông nhẹ nhõm thở hắt ra, đến khi bình tĩnh lại thì thấy thằng con trai đang bị phạt quỳ của mình tự ý đứng dậy, đã thế còn đứng ngay bên cạnh ông nữa chứ, ông nhỏ giọng giận dữ mắng hắn.

Đầu gối Cảnh Thâm vẫn còn đau, hắn im lặng đứng nghe Duệ Vương trách cứ, một lúc sau mới tiến lên dập đầu với Đế, Hậu.

***

“Thế tử nhà ngươi bỏ mặc Bát hoàng tử ở trong rừng thật sao?” Tiểu nhị của Bát Phương Lâu, quán rượu nằm bên trong kinh thành, hỏi người đang ngồi cạnh cửa sổ.

Người nọ phóng mắt nhìn xuống đường phố, đáp lại: “Hoàn toàn chính xác, may mà Thánh thượng rộng lượng không so đo cùng Thế tử.”

“Theo tính tình của Duệ Vương thì chuyện này vẫn chưa kết thúc đúng không?”

“Tất nhiên là chưa.” Hắn chỉ tay vào chiếc xe ngựa cũ nát đang xếp thành dưới cổng thành, “Nhìn thấy chiếc xe ngựa kia không? Của Thế tử nhà ta đấy. Vương gia suy nghĩ suốt một đêm mới đưa ra quyết định này, trời vừa tảng sáng đã vội đưa Thế tử rời kinh.”

“Đưa đi đâu?”

“Hừ, việc này không phải ta muốn biết là được... Bỏ đi, ngươi lấy cho ta một bình rượu ngon, ta muốn tiễn đưa Thế tử một đoạn.”

Tiểu nhị cất tiếng cười nhạo, đi lấy rượu cho hắn ta.

Người ngồi cạnh cửa sổ nhặt lấy hạt đậu phộng, nhìn chiếc xe ngựa cũ nát dưới thành mà cười tít mắt.

Thế tử của ta ơi, ngài nhớ bảo trọng đấy! Ở quê không có Thập Lục cho ngài sai bảo đâu.

Nghĩ thế, Thập Lục lấy tay áo che mặt.

Tiểu nhị bưng bình rượu đến thấy bộ dáng của hắn bèn hỏi: “Thế tử của ngươi bị đuổi ra khỏi kinh mà sao trông ngươi vui thế?”

Điệu bộ cười mất mặt như thế, đừng nói với ai đây là bạn cùng quê của hắn đấy nhé.

Thập Lục mỉm cười, nghĩ thầm, tên quê mùa như ngươi làm gì hiểu thấu niềm vui của ta.

***

Trái ngược với Thập Lục đang thoải mái cơm nước rượu chè trong Bát Phương Lâu, tiểu Thế tử ngồi xe ngựa chẳng thoải mái chút nào. Tiếng cãi cọ dưới cổng thành ồn ào quá, tiếng người ra vào cổng thành cũng quá ồn ào. Chiếc xe ngựa này cách âm không tốt lắm.

“Thập Lục, đến đâu rồi?”

Từ giọng nói có thể nhận ra được tiểu Thế tử đang nổi giận đùng đùng. Cũng khó trách, ai mà bị lôi dậy từ giấc ngủ để nghe tin bị cha đuổi đến thôn quê thì cũng bực bội như hắn mà thôi.

Huống chi hôm qua hắn quỳ tận mấy canh giờ, chân đã nhức rồi mà ván của chiếc xe ngựa tồi tàn này còn cứng nữa chứ, đúng là khiến người ta sôi máu mà.

Hắn không nghe được câu trả lời của Thập Lục, chỉ nghe thấy một giọng nói xa lạ.

“Bẩm Thiếu gia, đã ra khỏi thành rồi.”

Cửa xe đột nhiên bị kéo ra, phu xe lạnh nhạt quay đầu nhìn hắn.

“Ngươi là ai?” Thiếu niên lo lắng nắm chặt khung cửa, nhìn tên lạ mặt đầy cảnh giác.

“Thuộc hạ tên A Minh.” Người nọ tròn mắt nhìn hắn.

Thoáng chốc Cảnh Thâm đã rõ mọi chuyện, nhưng hắn vẫn gặng hỏi: “Phụ vương phái ngươi đi theo ta?”

“Thiếu gia, là lão gia phái thuộc hạ bảo vệ ngài.”

A Minh nghe theo lệnh của Duệ Vương, lời nói này của hắn chắc ngầm ám chỉ rằng Cảnh Thâm nên giữ kín thân phận của mình, nhưng mà... Phụ vương muốn đưa hắn đến vùng thôn quê nhỏ bé thật ư?

Lỡ như đó là nơi khỉ ho cò gáy, đất đá cằn cỗi thì phải làm sao bây giờ... Hắn phải ở lại đó bao lâu?

Suy nghĩ một hồi, Cảnh Thâm tức giận đóng sầm cửa lại, hầm hừ đi vào xe ngựa ngồi xuống.

Trong mấy hôm tiếp theo, ban đêm Cảnh Thâm chỉ được trọ lại khách điếm chật hẹp và dùng bữa ở tửu lâu trong tỉnh hoặc huyện nhỏ, ban ngày thì bị bắt ép lên đường, sau khi trải qua giấc ngủ trên chiếc giường còn ẩm nước ở mấy nơi đó, tâm trạng hắn như có đám mây đen bao phủ, thầm lo không biết tương lai sau này sẽ đi về đâu.

Suốt mười ngày ăn không ngon ngủ không yên, hai ngày gần đây trời còn chuyển cơn mưa thu se se lạnh, chàng thiếu niên kiệt sức như quả cà tím bị sương gió vùi dập, mệt mỏi tựa vào vách xe rung lắc mà ngủ quên đi mất...

Hắn mơ một giấc mơ, trong mơ xe ngựa băng qua đồi núi trập trùng, dọc đường là dải rừng hoang vu, cây cối xanh cao bằng hai người trưởng thành, muỗi đốt liên miên làm mẩn đỏ nổi khắp người, đằng xa trông thấy hàng rào quê hiếm hoi, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà tranh hai gian lụp xụp, xe ngựa thẳng tắp tiến về.

Nhà tranh... nhà tranh bị gió thu thổi bay mất rồi?

Thiếu niên ngủ không ngon giấc khẽ nhíu mày, mãi cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng cửa xe kéo ra.

Trời xanh quang đãng, ánh sáng len lỏi vào xe ngựa xua đi bóng tối, chàng thiếu niên ngái ngủ vươn tay che mắt lại.

Chỉ là mơ thôi, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, hắn hỏi A Minh: “Đã đến khách điếm chưa?”

A Minh thấp giọng sửa lời: “Là Nhược Lựu.”

Nhược Lựu... Hai từ này làm Cảnh Thâm tỉnh ngủ hẳn. Ngày đầu tiên trọ lại khách điếm, A Minh đã từng nhắc đến trấn Nhược Lựu ở huyện Tương Vân, thuộc phủ Tùng Nhiên [2]. Hắn tưởng rằng đó là nơi héo lánh, để đến nơi chắc cũng mất tầm một tháng hơn, không ngờ chỉ cần mười ngày.

[2] Phủ - 府: đơn vị hành chánh, cao hơn tỉnh. Quan coi một phủ gọi là “tri phủ“.

Nhưng dù vậy thì khi xuống xe, Cảnh Thâm không tránh khỏi một hồi lo lắng, chỉ sợ sẽ được chiêm ngưỡng cảnh tượng trong mơ.

Dòng suối trong veo uốn lượn quanh những dãy nhà thâm thấp, nắng vàng ươm rọi xuống núi sông một màu xanh thăm thẳm. Thiếu niên xuống xe quan sát xung quanh, không phải là khung cảnh đổ nát tiêu điều như trong giấc mơ của hắn, đây là một thôn nhỏ yên tĩnh. Hắn vui vẻ, nghĩ rằng phụ vương cũng không vô tình lắm.

Hai ngày mưa phùn khiến mặt đất ẩm ướt, đôi giày vải trắng tinh mới thay khi sáng đã dính đầy bùn đất, Cảnh Thâm cúi đầu thở dài, phân phó A Minh đến tháo tay nải xuống giúp hắn.

A Minh mở to đôi mắt nai tròn xoe, nói với hắn đầy nghiêm túc: “Thiếu gia, sau này ngài phải biết cách tự cánh sinh.”

Cất công đưa hắn từ kinh thành đến trấn Nhược Lựu không phải là không có lý do, Cảnh Thâm bực bội một lát rồi cũng hiểu ra, hắn không giở tính thiếu gia với A Minh nữa mà chỉ quay về xe ngựa rồi tự tháo tay nải xuống.

Nhưng... hắn nên đi đâu đây?

Cảnh Thâm quay đầu nhìn A Minh, hắn ta đang đi vòng quanh kiểm tra xe ngựa, lát sau lại chui lên xe kiểm tra một lượt, sau khi chắc chắn không để quên vật gì thì mới an tâm ngồi yên trên xe.

“Thiếu gia, nhà của Hạ tiên sinh là căn thứ hai trong thôn, ngài đi cẩn thận nhé.”

Lời này không khác nào lời chào từ biệt, nghe xong Cảnh Thâm cảm thấy cõi lòng trống vắng. Từ nay Thập Lục không ở cạnh hắn nữa, A Minh cũng không sao? Nếu không có người bầu bạn thì chẳng phải hắn sẽ lẻ loi, buồn chán ư?

Cảnh Thâm lặng nhìn xe ngựa đi xa, tiếng vó ngựa càng khiến hắn rầu thêm, ngay cả bước chân cũng dần trở nên nặng nề... Thật ra là nặng thật, đi trên đường đất thì thể nào cũng bị dính ít bùn đất ấy mà.

Nếu là ngày xưa thì hắn đã vội vã tìm nơi để rửa sạch bùn đất bám chân, nhưng hôm nay hắn lại không có tâm trạng nào để quan tâm chuyện ấy, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, có chút hụt hẫng, có chút bối rối, và có những nỗi buồn sâu sắc.

Vì vậy, khi Hạ Nhược Khâm ra sân chờ đợi lần thứ năm, thì trông thấy một cậu thiếu niên mặt mày buồn bã đang đi về phía nhà ông.

Thấy ông, hắn cũng ngạc nhiên lắm, vội sửa sang lại tay nải nghiêng ngả trên vai, thầm lo không biết dáng vẻ bây giờ của mình có phải là lôi thôi làm mất hết thanh danh Thế tử của hắn hay không, dù vậy ngoài mặt hắn vẫn làm ra vẻ kiêu ngạo đứng đắn.

Nam nhân đứng trước cổng nhà có vóc dáng cao gầy, cao hơn Cảnh Thâm cả một cái đầu, có vẻ đã ngoài ba mươi.

“Tiền bối chính là Hạ tiên sinh?” Im lặng một lát, cuối cùng Cảnh Thâm cũng cất tiếng hỏi.

“Đúng vậy.”

“Vãn bối Cảnh Thâm, đến đây...” Hắn cũng không biết mình tới đây để làm gì, thế là lời nói chỉ đành chưng hửng ở đó.

Hạ Nhược Khâm cũng không chờ hắn nói hết, ông hiểu rõ vẻ mặt của cậu chàng, chỉ cười nhẹ rồi vỗ vai hắn: “Vào trong trước đi, ta chờ cậu nửa ngày rồi đấy.”

Thiếu niên biết bản thân sắp phải ăn nhờ ở đậu nhà người ta, nên không tránh khỏi e dè một chút, hắn nhìn Hạ tiên sinh, rồi nhìn cổng nhà vài lần, sắc mặt cứng đờ theo ông vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.