THẬT TỒI TỆ. Tôi muốn nói rằng, tôi không phải là kẻ hoang tưởng, phải không? Thật quá tồi tệ.
Khi ngồi tàu điện về nhà, tôi nhìn chằm chằm vào hình phản chiếu của mình – bề ngoài bình tĩnh và thư thả. Nhưng bên trong, tâm trí tôi đnag nhốn nháo như một con nhện cố tìm lối thoát. Vòng quanh, vòng quanh, rồi lại vòng quanh, bước chân vô định, không lốt thoát... Thôi, dừng lại. Dừng lại! Hãy bình tĩnh và thử tìm ra giải pháp một lần nữa.
Phương án một: Tới cuộc hẹn và nói sự thật.
Tôi không thể. Tôi không thể tới đó vào sáng thứ hai và thú nhận rằng chẳng hề có khoản £1.000 nào từ bác tôi và cũng sẽ chẳng bao giờ có. Họ sẽ làm gì với tôi? Họ sẽ làm rùng beng lên chứ? Họ sẽ bắt tôi ngồi đó và bắt đầu rà soát từng khoản chi tiêu của tôi và... Chúa ơi, tôi thấy phát ốm khi nghĩ tới điều ấy. Tôi không thể làm thế. Tôi không thể tới đó. Hết chuyện.
Phương án Hai: Tới buổi hẹn và nói dối.
Vậy thì, gì nhỉ, nói với họ là £1.000 chắc chắn sắp tới, và ngay lập tức sẽ được chuyển vào tài khoản. Hừm. Khả thi đây. Vấn đề ở chỗ, tôi không nghĩ là họ sẽ tin tôi. Vậy lên họ sẽ làm to chuyện lên, bắt tôi ngồi đấy và giáo huấn một bài. Không thể được.
Phương án Ba: Không tới buổi hẹn.
Nhưng nếu tôi không đến, Derek Smeath sẽ gọi và nói chuyện với Philip. Có thể tất cả sẽ bại lộ, rồi ông ta sẽ phát hiện ra rằng tôi thực sựu không bị gãy chân, hay sốt dịch gì cả. Vậy là sau đấy tôi sẽ hết đường trở về văn phòng. Tôi sẽ thất nghiệp. Cuộc đời tôi sẽ chấm dứt ở tuổi hai lăm này.
Phương án Bốn: Đến cuộc hẹn với tấm séc £1.000.
Hoàn hảo. Thong thả đi vào, đưa tấm séc, và nói “Còn gì nữa không nhỉ?” rồi lại thong thả đi ra.
Nhưng bằng cách nào tôi có được tấm séc £1.000 trước sáng thứ Hai? Cách nào?
Phương án Năm: Bỏ trốn.
Cái này nghe thật sự trẻ con và nông nổi. Chẳng đáng xem xét.
Tôi băn khoăn sẽ đi về đâu? Có lẽ là ra nước ngoài. Las Vegas. Đúng vậy, và tôi có thể sẽ đi vào cầu tại một sòng bạc nào đó. Một triệu bảng, khoảng thế. Thậm chí nhiều hơn, có thể. Và sau đó, tất nhiên, tôi sẽ gửi thư cho Derek Smeath, nói rằng tôi sẽ đóng tài khoản bởi sự thiếu niềm tin của ông ta với tôi.
Chúa ơi đúng rồi! Như thế chẳng phải rất tuyệt hay sao? “Ông Smeath thân mến, tôi hơi ngạc nhiên với lời ám chỉ gần đây của ông rằng tôi không đủ tiền để thanh toán khoản thấu chi. Như tấm séc 1,2 triệu bảng này cho thấy, tôi có cả một tài sản dư giả, số tiền này tôi sẽ sớm chuyển cho một trong các đối thủ của ông. Có thể học sẽ biết cách cư xử tôn trọng với tôi hơn. T.B., Tôi sẽ gửi một bản sao bức thư này cho cấp trên của ông.”
Tôi thích ý tưởng này cực kỳ, tôi ngả ra sau và chìm dắm trong đó một lúc, sửa đi sửa lại bức thư trong đầu: “Ông Smeath thân mến, như tôi đã thận trọng thông bóa với ông từ lần gặp trước, tôi thực ra là một triệu phú. Giá như ông tin tôi, mọi sự có thể đã khác.”
Chúa ơi, ông ta hẳn sẽ hối tiếc, phải không? Có thể ông ta còn gọi điện và xinloiox nữa. Cố sống cố chết giữ tôi lại và nhắc đi nhắc lại rằng ông ta không hề có ý xúc phạm tôi. Nhưng lúc đấy thì đã quá muộn. A ha! Ha ha ha...
Ôi thôi chết! Nhỡ bến rồi.
Khi tôi về đến nhà, Suze đang ngồi trên sàn, xung quanh bao nhiêu là tạp chí.
“Chào cậu!” cô ấy hào hứng nói. “Đoán xem gì nào? Tớ sắp lên Vogue đấy!”
“Gì cơ?” Tôi chẳng mấy tin tưởng. “Cậu được chộp lấy trên phố hay thế nào?” Suze có thân hình tuyệt đẹp. Cô ấy có thể dễ dàng thành người mẫu, nhưng mà đây là... Vogue!
“Không phải tớ, ngốc ạ!”cô ấy đáp. “Khung ảnh của tớ cơ.”
“Khung ảnh của cậu được lên Vogue?” Giờ thì tôi thật sự không tin nổi nữa.
“Trên số tháng Sáu nhé! Tớ được lên góc ‘Hãy Thư giãn: Những người thiết kế mang niềm vui tới tâm hồn.’ Tuyệt quá, phải không? Chỉ có điều là, tớ mới làm được hai cái, giờ thì phải làm thêm một ít nếu mọi người muốn mua.”
“Đúng đấy,” tôi nói, cố gắng hiểu được tất cả chuyện này. “ Thế... làm sao mà Vogue biết để viết bài về cậu? Có phải họ... nghe được ở đâu không?” Ý tôi là, Suze mới chỉ bắt tay vào làm những cái khung ảnh có bốn ngày thôi!
“Không, ngốc ạ!” Suze cười lớn. “Tớ gọi cho Lally. Cậu gặp Lally chưa nhỉ?” Tôi lắc đầu.
“À, chị ấy đang biên tập cho mục thời trang cho Vogue, rồi chị ấy nói chuyện với Perdy, người phụ trách nội dung, và Perdy gọi lại cho tớ - và khi tớ kể về những chiếc khung, chị ấy như phát cuồng lên.”
“Trời đất,” tôi nói. “Cậu làm tốt lắm.”
“Chị ấy còn bảo tớ phải trả lời phỏng vấn thế nào nữa cơ.” Suze thêm vào, rồi đằng hắng ra vẻ quan trọng. “Tôi muốn tạo không gian cho mọi người tận hưởng, chứ không chỉ chiêm ngưỡng. Luôn có một phần thơ trẻ trong mỗi chúng ta. Cuộc đời quá ngắn ngủi để loại đi những vật dụng bé nhỏ.”
“Ôi trời,” tôi nói “Tuyệt quá!”
“Khoan, đợi đã, còn nữa cơ.” Suze cau mày tư lự. “Vâng, những thiết kế của tôi được khởi hứng từ tinh thần tưởng tượng của Gaudi. Tớ phải gọi cho Charlie ngay,” cô ấy vui vẻ thêm vào. “Tớ chắc anh ấy đang làm gì đó ở Tatler.”
“Tuyệt quá,” tôi lặp lại.
Mà đúng là tuyệt thật.
Tôi thật sự vui mừng cho Suze. Tất nhiên rồi. Nếu Suze được lên Vogue, tôi sẽ là người thấy tự hào nhất trên thế gian này.
Nhưng ngay lúc ấy có một phần trong tôi bắt đầu suy nghĩ. Sao mọi thứ đều thật dễ dàng với cô ấy? Tôi cá là trong cuộc đời, Suze chưa bao giờ phải đối mặt với một gã quản lý ngân hàng đáng ghét. Và tôi cũng cá là cô ấy sẽ chẳng bao giờ phải thế.
Ngay lập tức tôi thấy lòng đầy tội lỗi. Sao tôi lại không mừng cho Suze mà chẳng nghĩ gì hơn thế? Chán nản, tôi nằm bẹp xuống sàn nhà và bắt đầu lật giở một cuốn tạp chí.
“À mà,” Suze nói, ngước lên từ máy điện thoại. “Tarquin mới gọi cách đây một giờ để sắp đặt cuộc hẹn hôm tới của bọn cậu.” Cô ấy cười ranh mãnh. “Cậu đang mong chờ lắm phải không?”
“Ồ,” tôi nói ngu ngơ. “Tất nhiên rồi.”
Nói thực là tôi đã quên béng mất đấy. Nhưng sẽ ổn thôi – tôi chỉ cần đợi đến chiều mai và nói tôi bị đau chu kỳ. Dễ ợt. Không ai lại thắc mắc chuyện đó cả, đặc biệt là đàn ông.
“Tốt rồi,” Suze nói, trỏ tay vào tờ Harper’s and Queen đang mở trên sàn “Và nhìn xem tớ vừa va phải ai trong danh sách một trăm kẻ độc thân giàu có nhất kìa! Ô chào cậu, Charlie,” cô ấy nói vào điện thoại. “Suze nè! Nghe này...”
Tôi nhìn xuống tờ Harper’s and Queen và cứng người.Luke Brandon đang trừng trừng nhìn tôi từ mặt báo, với một nụ cười thoải mái trên mặt hắn.
Số 31. 32 tuổi. Tài sản ước lượng: 10 triệu bảng. Doanh nhân thông minh đặc biệt. Sống tại Chelsea; hiện đang hẹn hò với Sacha de Bonneville, con gái tỷ phú người Pháp.
Tôi chẳng muốn biết chuyện này. Tại sao tôi phải quan tâm Luke Brandon đang hẹn hò với ai? Không một chút bận tâm.
Sacha, Sacha, với cía vali triệu bảng của cô ả, với thân hình tuyệt mỹ và cả một tủ đầy đồ Prada. Cô ả sẽ có bộ móng tay chau chuốt, phải không? Tất nhiên rồi. Và tóc thì không bao giờ cẩu thả. Và cái giọng Pháp thật sự khêu gợi, cặp chân dài khó tả...
Dù sao, tôi cũng chẳng bận tâm. Thô bạo, tôi lật lại trang trước và xem số 17, người này có vẻ hay ho hơn nhiều.
Dave Kington,28 tuổi. Tài sản ước lượng: 20 triệu bảng. Cựu tiền đạo Manchester Untied, hiện là chuyên gia ngành quản lý và doanh nhân ngành trang phục thể thao. Sống tại Hertfordshire; vừa chia tay bạn gái, người mẫu Cherisse.
Và dù gì thì Luke Brandon cũng tẻ ngắt. Mọi người đều nói thế. Tất cả điều hắn biết là công việc.Có thể, hắn bị ám ảnh bởi tiền.
Số 16, Ernest Flight. 52 tuổi. Tài sản ước lượng: 22 triệu bảng. Chủ tịch kiêm cổ đông chính của Tập đoàn Thực phẩm Flight. Sống tại Nottinghamshire, vừa ly dị vợ thứ ba, Susan.
Tôi thậm chí cũng chẳng thấy hắn đẹp trai. Quá cao. Mà có khi hắn chẳng bao giờ đi tập thể hình hay gì cả. Qua bận. Có khi dưới lớp quần áo, hắn thực ra rất gớm guốc.
Số 15, Tarquin Cleath-Stuart. 26 tuổi. Tài sản ước lượng: 25 triệu bảng. Chủ đất thừa kế của gia đình từ năm 19 tuổi. Rụt rè. Sống tại Perthshire và London với bà vú già; hiện đang độc thân.
Dù gì, sao có kiểu đàn ông mua vali làm quà cơ chứ. Ý tôi là, một cái vali, vì Chúa, hắn đã xới tung cả Harrods lên để chọn. Hắn có thể mua cho cô ả một cái dây chuyền, hay quần áo gì đó. Hoặc hắn có thể... Hắn có thể...
Đợi một chút, cái gì thế này?
Cái gì thế này?
Không. Không thể thế... Chắc chắn không thể...
Và đột ngột, tôi không thở nổi. Tôi không nhúc nhích được.Toàn bộ tâm trí tôi tập trung vào bức ảnh mờ mờ trước mặt. Tarquin Cleath-Stuart? Tarquin – anh họ Suze ư? Tarquin?
Tarquin... có... Hai nhăm... triệu...bảng?
Tôi nghĩ tôi phải lật trang khác, nhưng tôi thậm chí không thể rời tay khỏi trang báo đó. Tôi chằm chằm nhìn cái người độc thân giàu có thứ mười lăm ở Anh quốc – và tôi biết anh ta.
Không chỉ biết anh ta, tôi còn sẽ ăn tối với anh ta tối mai.
ÔI. CHÚA. ƠI.
Mình sẽ trở thành triệu phú. Một đại triệu phú. Mình đã biết mà. Sao mình không biết chứ? Mình đã biết mà. Tarquin sẽ yêu mình và sẽ cầu hôn mình, rồi hai đứa sẽ làm đám cưới tại một lâu đài Scotland tuyệt đẹp y như trong phim Bốn Đám Cưới (chỉ khác là không ai chết cả)
Tất nhiên, mình sẽ yêu anh ấy. Rồi sẽ thế.
Mình biết là mình chưa thực sự bị anh ấy lôi cuốn... nhưng tất cả chỉ là vấn đề ý chí, phải không? Mình cá là hầu hết các cặp bền vững lâu năm đều phải cố gắng trong mối quan hệ ấy. Ý chí, và khát vọng kết đôi nữa. Hai thứ ấy tôi đều có cả. BẠn biết gì không? Tôi thực sự bắt đầu thích anh ấy rồi. Ừm, không hẳn là thích... nhưng chỉ nghĩ đến anh ấy tôi đã thấy vô cùng hứng thú, điều này phải có ý nghĩa gì chứ, đúng không?
Điều đó sẽ đến. Tôi sẽ trở thành bà Tarquin Cleath-Stuart với 25 triệu bảng.
Và Derek Smeath sẽ phải nói gì khi đó? Ha!
Haaa!
“Cậu muốn uống trà không?” Suze nói khi dập điện thoại. “Charlie thật dễ thương. Cậu ấy nói là sẽ giới thiệu tớ lên mục Tài Năng Trẻ Anh Quốc.”
“Tuyệt,” tôi lơ đãng nói, rồi hắng giọng. “Tớ... tớ thấy tên Tarquin ở đây.”
Tôi phải kiểm tra lại. Tôi phải kiểm tra xem có phải một Tarquin Cleath-Stuart nào khác. Xin Chúa, làm ơn cho con hẹn hò với một người giàu có.
“À ừ,” Suze nói một cách tự nhiên. “Anh ấy luôn có tên trên mấy cái thứ này.” Cô ấy nhìn lướt qua mấy trnag báo và gật đầu. “Chúa ơi, họ phóng đại mọi chuyện. Hia nhăm triệu bảng!”
Tim tôi ngừng đập.
“Vậy không phải anh ấy có hai nhăm triệu bảng à?” Tôi thốt lên đầy bất cẩn.
“Ô, không đâu!” Cô ấy cười lớn như thể chuyện đó thật lố bịch. “Chỗ đất ấy chỉ đáng... à mà, tớ cúng không rõ, khoảng mười tám triệu.”
Mười tám triệu bảng. Chà, ra là thế. Thế cũng tuyệt vời.
“Đứng là báo chí!” Tôi nói, đưa mắt đầy thông cảm.
“Trà bá tước?” Suze đứng dậy. “Hay loại thường?”
“Trà bá tước.” Tôi nói vậy, mặc dù vẫn khaois trà Typhoo hơn. Bởi vì giờ tôi nên bắt đầu tỏ ra sang trọng, đứng không nhỉ, tôi sắp trở thành bạn gái của người tên là Tarquin Cleath-Stuart.
Rebecca Cleath-Stuart.
Becky Cleath-Stuart.
Xin chào, Rebecca Cleath-Stuart đây. Vâng, phu nhân của Tarquin. Chúng tôi đã gặp nhau ở... Đúng vậy, hôm ấy tôi mặc đồ của Chanel. Chị thông minh quá!
“À mà,” tôi thêm vào, “Tarquin có nói tớ sẽ gặp anh ấy ở đâu không?”
“À, anh ấy sẽ đến đón cậu,” Suze nói.
Nhưng tất nhiên anh ấy sẽ làm thế rồi. Người độc thân giàu thứ mười lăm Anh quốc chắc hẳn sẽ không hẹn bạn ở ga tàu điện ngầm, đúng không? Anh ấy sẽ chẳng bao giờ nói “Gặp em dưới chiếc đồng hồ lớn ở Waterloo nhé.” Anh ấy sẽ đến và đón bạn.
Ô, thế đấy. Thế đấy! Quên ngay Luke Brandon, quên ngay cái vali. Cuộc sống mới của tôi cuối cùng đã bắt đầu.
Tôi chưa bao giờ dành nhiều thời gian đến thế để chuẩn bị cho một buổi hẹn hò. Chua bao giờ. Chiến dịch bắt đầu lúc tám giờ sáng thứ Bảy khi tôi nhìn vào tủ quần áo và phát hiện mình không có một thứ gì để mặc – và chỉ kết thúc vào bảy rưỡi tối hôm đó khi tôi chuốt mi thêm lần nữa, xịt nước hao Coco Chanel và bước ra phòng khách để Suze nhận xét.
“Chà!” Cô ấy nói, ngước lên từ một chiếc khung ảnh đang được nhồi bông nén. “Cậu trông... tuyệt kinh khủng!”
Và tôi phỉa nói rằng, tôi đồng ý. Tôi mặc cả một bộ đồ màu đen – nhưng là màu đen sang trọng. Kiểu màu đen sâu thẳm, mềm mại mà bạn phải đồng tình. Một chiếc váy sát nách đơn giản của Whistles, đôi giày tuyệt nhất của Jimmy Choos, một đôi khuên tai thạch anh tím thô lóng lánh. Và đừng băn khoăn những thứ này tốn kém bao nhiêu, bởi vì nó là khoản hợp lý mà. Đây là mua sắm để đầu tư. Khoản đầu tư lớn nhất đời tôi.
Tôi chưa an gì suốt cả ngày nên giờ tôi rất nhẹ nhàng, thon thả, và mái tóc vẫn vào nếp rất tuyệt. Tôi thấy... chà, mình chưa bao giờ tuyệt đến thế.
Nhưng tất nhiên, bề ngoài chỉ là một phần thôi, phải không? Đấy là ký do tại sao tôi khôn ngoan rẽ vào Waterstones trên đường về nàh và mua một cuốn sách về Wagner. Tôi đã đọc suốt chiều nay, trong lúc đợi sơn móng khô, và thậm chí đã nhớ được một vài đoạn ngắn để thêm thắt vào cuộc nói chuyện.
Tôi chẳng chắc Tarquin có thể sẽ nói cía gì khác, ngoại trừ về Wagner. Thôi, chừng ấy hẳn đã đủ để chúng tôi có thể nói chuyện. Với lại, tôi hy vọng anh ấy sẽ định đưa tôi đến nơi nào đó thật quyến rũ với một ban nhạc jazz, rồi chúng tôi sẽ quá say trong điệu nhảy má kề má mà không cần nói chuyện.
Chuông cửa reo và tôi chuẩn bị bắt đầu đây rồi. Tôi phải thừ nhận rằng, tim tôi đang tình thịch lo lắng. Nhưng cũng chính lúc này tôi tôi cảm thấy thoải mái lạ thường. Đúng là thế. Từ đây bắt đầu cuộc đời đại triệu phú mới của tôi. Luke Brandon, chẳng là cái quái gì cả.
“Để tớ mở cho,” Suze nói, mỉm cười với tôi, rồi thoát ra sảnh. Một thoáng sau đã nghe thấy tiếng cô ấy, “Tarkie!”
“Suze!”
Tôi liếc mình trong gương, hít một hơi dài, và quay ra cửa, ngay khi Tarquin xuất hiện. Mặt anh ta vẫn xương xẩu như mọi khi. Và anh ta mặc một bộ khác trong số những bộ vest kỳ quặc của mình. Nhưng dù sao, giờ thì những cái đó chẳng hề hấn gì nữa. Thực ra, tôi thật sự chẳng bận lòng anh ta trông thế nào nữa. Chỉ nhìn chằm chằm, chằm chằm, không thốt lên lời, không định hình nổi ý nghĩ nào ngoại trừ: hai mươi lăm triệu bảng.
Hai mươi lăm triệu bảng.
Ý ngĩ ấy khiến mọi người cảm thấy thoải mái và phấn khởi, như đi chợ phiên vậy. Đột nhiên tôi muốn chạy quanh phòng, hò hét “Hai lăm triệu! Hai lăm triệu!” và tung tiền lên trời như trong một bộ phim hài Hollywood.
Nhưng tôi không làm thế. Tất nhiên là không. Tôi nói, “Chào, Tarquin,” rồi tặng anh một nụ cười quyến rũ.
“Chào, Becky,” anh ta nói. “Trông em tuyệt quá.”
“Cảm ơn anh,” tôi nói, rồi e thẹn nhìn xuống chiếc váy.
“Anh có muốn ở lại làm một titchy đã không?” Suze nói với vẻ mặt vui sướng, như thể cô ấy là mẹ tôi và đây là đêm dạ vũ của trường trung học còn tôi thì đang hẹn hò với anh chàng nổi nhất trường.
“Ừm... thôi, anh nghĩ là bọn anh đi bây giờ luôn, “ Tarquin nói khi gặp ánh mắt tôi. “Em nghĩ sao, Becky?”
“Tất nhiên rồi ạ,” tôi nói. “Mình đi thôi anh.”