Tiên sinh của ta nói người rất xấu xí, sẽ làm cho ta sợ.
Ngay lúc những lời này thốt ra ta lại bật cười. Đó là lần đầu tiên ta
thấy Tô Mộ Hàn có thái độ như vậy. Lý do bao biện của y đương nhiên ta
không tin. Chẳng qua vì không muốn cho ta nhìn thấy mặt nên thuận miệng
nói dối. Nhưng mà, ta chưa bao giờ nghĩ tới, vị tiên sinh có tinh thần
vững như thành đồng vách sắt trong trí nhớ của ta, khi nói dối, tự nhiên cũng ấu trĩ và buồn cười như vậy.
Trong khoảnh khắc, Tô Mộ Hàn trong tâm trí của ta đã không còn thần bí,
khó hiểu nữa mà thực sự là một nam tử bình thường như mọi người. Cũng
biết lo lắng, cũng biết e dè một vài thứ. Thí dụ như y không muốn bị ta
nhìn thấy mặt.
Ta khẽ lắc đầu, cho dù Tô Mộ Hàn thực sự xấu xí đến mức nào đi chăng nữa cũng không dọa được ta. Ngoại trừ sợ sấm sét ra, lá gan của ta vô cùng
lớn.
Nhưng ta nghĩ không nên tiếp tục quấy rầy y. Ta hiểu rất rõ Tô Mộ Hàn.
Ta chỉ suy nghĩ, ngày mai tiến cung, ta và y sẽ khó có cơ hội gặp lại
nữa. Nếu không gặp cũng là một điều tốt. Chí ít, ta và y cũng chẳng bị
ràng buộc bởi bất cứ điều gì.
Đợi một hồi lâu, qua lời nói của Tô Mộ Hàn ta thấy y có vẻ mệt mỏi. Mà
ta cũng cảm thấy hơi mệt nên đứng lên: "Ta đi nghỉ đây, tiên sinh cũng
nghỉ ngơi sớm một chút."
Vừa xoay người đi, Tô Mộ Hàn bỗng nhiên nói: "Ở đây ta có vài thứ cho ngươi."
Ta đứng ngẩn ra một lúc, kinh ngạc xoay người lại, rốt cuộc đó là thứ gì mà phải chờ đến lúc ta sắp đi mới chịu lấy ra?
Qua bức màn chắn ta chỉ thấy y lấy từ trong tay áo ra thứ gì đó, đưa qua cho ta.
Ngón tay khẽ đẩy tấm màn ra, bàn tay mông lung mờ ảo bị ẩn giấu rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng. Những ngón tay trắng nõn, thon dài vẫn giống hệt
như ba năm trước lúc y đưa tay đón lấy tờ giấy viết tên ta. Lúc này
trong tay của y, là hai cái túi gấm tinh xảo, trên mặt còn thêu số thứ
tự nữa.
Chỉ nghe y nói: “Ở đây có hai cái túi gấm, chờ sau khi ngươi tiến cung thuận lợi, hãy mở túi thứ nhất ra."
"Vậy khi nào mở túi thứ hai?" Ta không nhịn nổi lập tức hỏi ngay.
Tô Mộ Hàn chỉ cười khẽ nói: "Sau khi ngươi xem xong túi thứ nhất, thì
cái túi thứ hai này khi nào mở được, trong lòng ngươi sẽ tự biết rõ." Y
nói rất bình tĩnh và chắc chắc, tựa như đã sớm lường trước được tất cả
mọi việc rồi. Ta không biết y bắt đầu chuẩn bị hai cái túi gấm này cho
ta từ khi nào, nhưng không ngăn được những rung động thật sâu sắc.
Ta đưa tay qua đón lấy hai cái túi gấm nắm thật chặt. Trong khoảnh khắc
ngắn ngủi đó đột nhiên ta rất muốn cầm tay của y, bàn tay này có lẽ rất
ấm áp, nhưng cũng có thể lạnh lẽo như băng giá. Nhưng mà ta vẫn kìm chế
được không cố chạm vào nó.
Bàn tay của y rút về khiến cho tấm màn khẽ đung đưa, lại trở thành ranh giới ngăn cách ta với y.
Tô Mộ Hàn lại nói: "Cuộc sống trong cung không giống như ngoài cung,
đương đầu với mọi chuyện cũng chỉ tự thân ngươi, bởi vậy phải thật cẩn
thận. Phải hiểu được chữ nhẫn, phải biết thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt. Quan trọng nhất là mọi việc ngươi phải đi trước một bước so với
người khác."
Ta gật đầu, âm thầm ghi nhớ tất cả những lời này.
"Bây giờ hãy về nghỉ ngơi đi." Tô Mộ Hàn nói.
Ta xoay người đi được vài bước, đột nhiên nhớ tới thứ gì đó lập tức
ngoái đầu nhìn lại hỏi: "Tiên sinh có còn nhớ người đã từng dạy ta 《 Tam tự kinh 》 không?"
Tô Mộ Hàn ngây ngẩn cả người, ta lại cười nói: "Nhân chi sơ, tính bản
thiện. Tiên sinh, người tin tưởng vào tính lương thiện của người khác
không?"
Nếu như vậy thì ta là loại người nào? Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào ta đã
học cách toan tính, học cách trở thành một con người đê tiện trong mắt
người khác? Thậm chí tính toán từng bước đi cũng không để lại dấu vết.
Người đứng phía sau bức màn lại cúi đầu cười, bình thản nói: "Thiện và
ác vốn không có giới hạn, điểm khác nhau chính là lý do của ngươi mà
thôi."
Đêm đó thực ra Tô Mộ Hàn vẫn chưa nói cho ta biết y tin tưởng vào cái
gì. Ta chỉ nhớ khi đó y nói rằng thứ làm ta kiên định chính là lòng thù
hận của ta. Khi đó ta đã phủ nhận thật nhanh, ta cho rằng ta chỉ không
cam lòng chứ không phải là hận.
Tô Mộ Hàn chỉ cười không hề phản bác lại.
Trời vẫn còn chưa sáng, giờ mới là giờ mão nhưng ta không ngủ được nữa, đành ngồi dậy.
Ta đẩy cánh cửa ra, bên ngoài vẫn mưa thật lớn. Ta sắp xếp lại mọi thứ
gọn gàng rồi bước ra cửa, lúc đi ngang qua gian phòng của Tô Mộ Hàn ta
chần chừ một lúc nhưng cuối cùng cũng không bước vào. Những hạt mưa trút thẳng xuống bề mặt của chiếc dù, làm phát ra những tiếng động ầm ĩ,
khung cảnh này giống hệt như lúc ta mới tới đây ba năm về trước. Chỉ còn thiếu tiếng sấm nữa mà thôi.