Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 96: Q.1 - Chương 96: Chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn




Edit : BW_mylove_SG

Beta : yk_nhubinh

Nói đến chuyện Thiên Phi có thai, nét mặt Cố đại nhân lại từ từ dâng đầy vẻ đắc ý.

Ta cười lạnh nhạt, chờ đứa bé chào đời thuận lợi hãy đắc ý cũng không muộn.

Ta không nổi giận, nhưng ông ta nhìn ta thì muốn nổi giận.

Ta cảm thấy thật buồn cười, Cố đại nhân muốn ta tức nhưng ta không tức thì ông ta lại nổi giận. Con người chính là sinh vật kỳ lạ như thế. Muốn dùng một chuyện để chọc người khác tức giận, nhưng không thể khiến người ta tức giận được lại tự mình nuốt phải cơn giận này. Ta cười, những chuyện không thể chịu đựng được đều phải giấu kín trong lòng, cho dù có khó khăn hơn nữa thì vẻ bề ngoài cũng phải luôn luôn tươi cười.

Trình độ ứng xử của Cố đại nhân xem như vẫn còn tốt nên không tranh cãi với ta nữa. Chỉ quay người sang hành lễ: "Thần không quấy rầy nương nương nữa, xin được cáo lui trước." Nói xong ông ta lập tức xoay người bước đi.

Ta nhếch môi nói với ông ta: "Cố đại nhân chắc là muốn nhanh chóng đến Tang phủ sao? Bản cung cũng muốn biết, người của Tang phủ biết chuyện song hỷ lâm môn này vẻ mặt sẽ thế nào đây?"

Ông ta không quay đầu lại, khẽ hừ một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Ta thật rất muốn biết, nếu cha ta và phu nhân biết Đàn phi chính là ta thì nét mặt sẽ thế nào đây?

Chỉ có điều ta không thể nhìn thấy được.

Ta cười nhạt nhẽo, như vậy có ý nghĩa gì chứ.

Xoay người đi về phía trước, Vãn Lương không nén được liền bước lên vài bước nói: "Cố đại nhân này ngày thường lời ăn tiếng nói rất cẩn thận, thái độ hôm nay sao lại như vậy chứ!"

Ta cười nhẹ một tiếng, nhưng không nói gì. Đâu chỉ có một mình ông ta, tất cả những người trong cung, bây giờ biết đã xuất hiện người có địa vị ngang ta, lại mang long thai, chỉ e rằng họ đã không còn cung kính với ta như trước.

Đi qua hành lang bước vào ngự hoa viên.

Ta chỉ lặng yên đi về phía trước, cũng không biết cuối cùng mình phải về nơi nào.

Thấy ta không nói lời nào, hai cung nữ đi bên cạnh nghĩ rằng ta không vui, nên cả hai đều muốn mở miệng trò chuyện.

Ta liếc nhìn bộ dáng thấp thỏm của các nàng, cảm thấy hơi buồn cười, thực ra ta cũng chẳng có gì không vui cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.