Ta giơ tay lên, khẽ đẩy cánh cửa sổ ra, một cơn gió lành lạnh bất
chợt cuốn vào trong phòng, mang theo hơi nước ẩm ướt còn có chút âm u,
lạnh lẽo. Đứng ở đây nhìn qua cửa sổ, có thể nhìn thấy các cung nhân
trong viện, bọn họ đều mang sắc mặt bình thản, không hề nhìn thấy có
điều gì khác thường.
Khẽ hít một hơi, có thể đó là tình huống xấu
nhất ta dự đoán, có thể người nọ không bị thương. Còn hộp thuốc mỡ kia
chẳng qua được tùy ý ban thưởng mà thôi. Nhưng nếu như vậy, chuyện này
lại trở nên khó giải quyết hơn.
Bởi vì, người trong Cảnh Thái cung, ai cũng có thể là người kia.
Không biết sao, ta đột nhiên cảm thấy kinh hãi trong lòng. Người ở bên cạnh ta, ta tuyệt đối không muốn nghi ngờ bất cứ ai.
Bất luận là Vãn Lương, hay là Triêu Thần, nếu như muốn điều tra các nàng thì người ta nên điều tra nhất chính là Phương Hàm.
Nhưng mà
Khép chặt hai mắt lại, ta không muốn... Không muốn nghi ngờ nàng.
"Nương nương." Phương Hàm khẽ gọi ta, đưa tay đóng cửa sổ lại nói tiếp, "Ở đây gió lớn, người cẩn thận coi chừng bị lạnh."
Ta mở mắt ra, nhìn thấy nàng trước sau vẫn một bộ dáng lãnh đạm, thản
nhiên, ta nhàn nhạt cười, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ xoay
người trở về phòng ngủ.
Phương Hàm không vào cùng với ta, lúc này
chỉ có một mình ta, ngồi ngây ngốc ở trong phòng. Ta đột nhiên nhớ tới
chuyện hôm nay ta để cho Vãn Lương đi lấy thuốc nước, cuối cùng là đúng, hay là sai?
Tiếp đó ta lại nghĩ tới Tô Mộ Hàn.
Nhớ tới bệnh tình của y, không biết y đã đỡ hơn chút nào chưa?
Trong trí nhớ của ta, hình bóng đằng sau bức màn kia, dường như càng ngày càng rõ ràng hơn.
Lời của y ta luôn ghi nhớ.
Y nói rằng, có biết bao nhiêu người tránh không kịp việc tiến cung, ta thì ngược lại chỉ muốn lao đầu vào.
Không nhịn được cười.
Dù sao, ta ở nơi nào cũng đau khổ như nhau, dù ở trong cung hay ngoài cung đối với ta cũng chỉ cách nhau một bức tường.
Ta đứng lên, đi tới phía trước cái bàn dài, dùng thước vuốt xấp giấy Tuyên Thành thẳng ra. Ta nhấc bút, chấm mực, nghĩ nghĩ rồi viết xuống tên của mình.
Ta thích nghe Tô Mộ Hàn gọi ta là "Tử nhi", ta khát khao Hạ Hầu Tử Khâm gọi tên của ta, có lẽ chỉ vì ta vẫn muốn là chính mình. Cho dù đã vào cung, ta cũng không cam nguyện bị vùi lấp tại nơi thâm cung
hậu viện này, không muốn bị biến mất trong ba ngàn người phụ nữ của hắn.
Ta viết hết tờ giấy này đến tờ giấy khác, càng ngày càng nhiều thì thời
gian trôi qua cũng càng lúc càng nhanh. Ta mới nhớ tới việc Thành thái y xuất cung, còn có Vãn Lương đi cùng nữa.
Ta gọi cung nữ bước vào, hỏi nàng ta canh mấy rồi.
Quả nhiên đã qua giờ Mùi .
Ta giật nẩy mình, Thành thái y đã nói với ta, trước giờ Mùi, hắn nhất định phải tranh thủ trở về.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Ta liền đặt xuống bút, vội vã đi ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt của Phương
Hàm trầm ngâm. Xem ra, trong lòng nàng cũng đã dấy lên nỗi nghi ngờ .
"Tường Thụy, ngươi đi ra cửa cung xem thử." Ta dặn dò y.
"Rõ, nô tài đi ngay." Đáp lại lời ta xong y vội vàng chạy ra ngoài.
Rất nhanh sau đó y đã trở về, cười nói: "Nương nương, Vãn Lương đã trở về rồi!"
Ta vừa cảm thấy có chút kinh ngạc đã nhìn thấy Vãn Lương bước nhanh vào,
hướng về phía ta nói: "Nương nương thứ tội, nô tì trở về chậm trễ."
Trên mặt của nàng có vẻ hơi mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Ta nhìn về phía sau nàng ta nhưng không thấy Thành thái y, cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi: "Thành thái y đâu?"
"Dạ, Thành thái y vừa mới về cung đã bị truyền đi Hi Ninh cung rồi ạ, dường
như Thái hậu cảm thấy khó chịu trong người." Vãn Lương liếc nhìn ta, lại nói, "Nô tì đến bẩm báo với nương nương, cũng vì chuyện này ."
Ta gật đầu, xoay người đi vào trong phòng.
Vãn Lương và Phương Hàm theo ta vào bên trong, ta để cho Tường Thụy đứng canh ở ngoài cửa.
Thấy ta ngồi xuống, Vãn Lương mới mở miệng: "Ngôi chùa nương nương đã nói,
nô tì và Thành thái y đã tìm rất lâu nhưng không thấy, thì ra đã bị phá
hủy để trùng tu lại rồi. Bây giờ, nó không còn là ngôi chùa nhỏ ấy nữa
đâu ạ!"
Lời nói của nàng làm ta vô cùng sửng sốt.
Trùng tu sao?
"Nô tì hỏi thăm nhiều người, mới biết được. Hiện tại ngôi chùa đó cũng
không còn nằm ở cuối con hẻm tắt trong trường thành như lời nương nương
nói nữa."
"Không còn sao?" Cuối cùng ta cũng nhịn không được liền thốt lên, "Nó được chuyển đi đâu rồi?"
Thực ra ta muốn hỏi người kia, Tô Mộ Hàn, tiên sinh của ta đang ở đâu?
Vãn Lương thấy ta lo lắng, vội nói: "Nó được chuyển ra phía sau sườn núi
cách đó mười dặm. Nhưng mà..." Nàng hơi do dự một chút, ngập ngừng một
lát sau mới nói, "Nhưng mà nô tì và Thành đại nhân vẫn chưa gặp được
tiên sinh của nương nương. Tiên sinh không còn ở đó nữa."
Không còn ở đó nữa sao?
Ta bỗng nhiên đứng lên nhìn thẳng vào Vãn Lương.
Chuyện này... Làm sao có thể?
Vãn Lương gật đầu, nói tiếp: "Nô tì nghe chủ trì nói, ba tháng trước tiên sinh đã rời khỏi chùa rồi ạ."
"Tiên sinh đi đâu?" Ta không kìm được vội vàng hỏi, cả người bất chợt sững lại.
Chủ trì từng nói với ta, nhà y sa sút nên mới ở nhờ trong ngôi chùa ấy. Bây giờ y chỉ có một thân một mình, lại bệnh tật như vậy, vì sao y phải bỏ
đi chứ? Ta đã từng hứa với y, sẽ tìm thái y chữa bệnh cho y, nhưng y,
vẫn bỏ đi...
Trong lòng khẽ dao động, ở nơi đó, ta cảm nhận rõ một nỗi chua xót, cay đắng.
Quả là không sai.
Ta với y, quả thật là duyên mỏng.
Từ nay về sau trong thiên hạ rộng lớn này, ta vùi mình ở trong hậu cung, thực sự là không còn cơ hội gặp lại y nữa.
Ta và y ở bên cạnh nhau chỉ ba năm ngắn ngủi, nhưng ta đã xem y là một người cực kỳ quan trọng trong cuộc đời của ta.
Có điều...
"Nương nương." Vãn Lương trình lên một chiếc hộp tinh xảo, mở miệng nói,
"Chiếc hộp này là của chủ trì đưa cho nô tì. Chủ trì nói đây là chiếc
hộp của tiên sinh giao cho ngài ấy bảo quản trước khi rời đi. Tiên sinh
còn dặn dò, nếu có một ngày người trở lại đây tìm tiên sinh thì nhờ ngài ấy đem chiếc hộp này chuyển cho người."
Ánh mắt của ta dừng trên
mặt chiếc hộp trong tay nàng, nơi đó ghi khắc bút tích khéo léo mà cực
kỳ tinh xảo. Mỗi đường mỗi nét khắc ở trên đó giống như muốn khắc sâu
vào tận vào linh hồn. Đột nhiên ta cảm thấy trong lòng thật ấm áp, đó
là... Cây tử. (cây thị)
Ta đã từng nhìn thấy cây tử này ở trong
phòng Tô Mộ Hàn, trên xấp giấy Tuyên Thành đặt trên bàn sách của y lúc
ta đột ngột bước vào mà y chưa kịp thu dọn.
Ta từng hỏi y đây có phải dành tặng cho ta không, thế nhưng y lại một mực phủ nhận.
Ta chần chờ một chút cuối cùng cũng vươn tay nhận lấy chiếc hộp đẹp đẽ
kia. Bên trong phát ra tiếng động rất nhỏ, là tiếng đồ sứ va chạm với
nhau. Ta nghĩ ta đã biết vật gì bên trong chiếc hộp rồi.
Tiên sinh, y chưa từng quên ta.
Căn dặn bọn họ ra ngoài hết chỉ còn một mình ta ở lại trong phòng.
Ta ngồi phía trước bệ cửa sổ, ngón tay không khỏi kích động, cẩn thận mở nắp hộp ra.
Bên trong chiếc hộp là một chiếc bình sứ màu trắng thuần khiết và tinh xảo, bên cạnh nó là một tờ giấy được xếp thật chỉnh tề. Ta đưa tay lấy tờ
giấy ra, chưa kịp mở đã ngửi thấy được mùi thuốc nhàn nhạt quen thuộc.
Đó là mùi hương trên người Tô Mộ Hàn.
Mở tờ giấy ra lập tức nhìn thấy nét chữ quen thuộc của y trải dài trên mặt giấy.