Edit : nhutphonglin
Beta : Rabbitlyn
Hắn muốn lấy ngọc
bội cất đi, ta vội vàng lấy lại nói: “Nếu tua ngọc này bị hỏng nặng như
vậy rồi, hay là thần thiếp bảo cung nữ đổi một tua ngọc khác rồi người
hẵng trả lại.” Dứt lời, không chờ hắn mở miệng, ta vội đứng lên nói với
người bên ngoài: “Sơ Tuyết.”
“Có nô tì.” Sơ Tuyết bước vào.
Ta lấy ngọc bội giao cho nàng, nói: “Ngươi xuống dưới tìm một tua ngọc
khác, thay thế vào tua của ngọc bội này, xong rồi mang lên.”
Nàng cẩn thận nhận lấy, gật đầu nói: “Vâng, nô tì đi ngay đây ạ.”
Đợi nàng bước ra ngoài rồi, ta cảm nhận được người phía sau cũng đứng lên,
nói: “Cung nữ này trẫm thấy rất lạ mặt, cung nữ lúc trước của nàng đâu
rồi?”
Nghĩ đến, người hắn nói là Vãn Lương. Ta cười nhạt một tiếng: “Phạm lỗi, nên thần thiếp phạt nàng ra ngoài rồi.”
“Hử?” Lông mày của hắn khẽ nhếch lên, hài hước mở miệng: “Trẫm thấy nàng đâu giống loại người như vậy.”
“Loại người như vậy?” Ta nghiêng đầu hỏi hắn.
Hắn lại khẽ cười, không nói gì.
Một lúc sau, hắn nằm xuống vừa kéo ta qua đó, vừa nói: “Cho đến nay, trẫm
chưa bao giờ chọn bài tử của nàng, trong lòng nàng có suy nghĩ gì
không?”
Có chút giật mình, đang yên lành, sao hắn lại nhắc đến
việc này? Hắn còn hỏi ta có suy nghĩ gì không. A, nói thật, ta cũng chưa từng suy nghĩ gì.
Thấy ta không nói lời nào, hắn lại nói: “Mẫu hậu đến tìm nàng mấy lần là vì chuyện gì?”
Hóa ra hắn đều biết cả rồi.
Ta chợt suy nghĩ, hắn sẽ không cho rằng ta là người của Thái hậu chứ?
Ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn thẳng vào ta, xem ra là đang chờ
ta trả lời. Suy nghĩ xong, ta thành thật đáp: “Thái hậu nói, để dòng họ
Hạ Hầu ngày càng phát triển là trách nhiệm của hậu phi, Thái hậu hy
vọng, hậu cung sẽ có nhiều trẻ con hơn.”
“Trẻ con.” Hắn cười nhạt một tiếng, đến gần ta nói: “Trẫm hỏi nàng, nàng có thích không?”
Ta khẽ giật mình, dường như ta còn chưa nghĩ đến vấn đề này. Sao bỗng chốc hắn lại hỏi ta thích hay không?
Ta lúng túng đáp lời: “Sao đột nhiên Hoàng thượng lại hỏi vấn đề này?”
“Trẫm chỉ là….” Hắn khẽ ho khan một tiếng, nhưng lại không nói thêm gì nữa,
chỉ đổi đề tài: “Lần sau đi Thượng Lâm Uyển phải chờ đến mùng chín tháng ba.”
Đề tài được xoay chuyển quá nhanh, trong lúc nhất thời ta không kịp phản ứng, một lát sau mới cúi đầu đáp lời.
Ta lại nhìn hắn, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Ta chợt nhớ đến hắn đã từng nói, không thích nữ tử quá yếu đuối, vì thế
hắn mới dạy ta bắn cung. Hắn vừa mới nói chuyện mùng chín tháng ba đi
Thượng Lâm Uyển sẽ có một cuộc săn bắn với quy mô lớn.
Diêu phi
mặc dù xuất thân từ gia đình nhà tướng, nhưng hiện nay nàng ta đang mang thai, vận động cũng không phải là cách hay. Thiên Phi càng không cần
phải nói, như vậy các nàng tất nhiên chỉ có thể quan sát từ xa.
Phương Hàm nói nữ nhân trong hậu cung, nếu như muốn vĩnh viễn tồn tại với thế
bất bại nhất định phải hạ sinh một hoàng tử. Nhưng hiện tại ta cảm thấy
có con đôi lúc chưa chắc đã là chuyện tốt.
Ta nhếch môi, cười rộ lên.
Nghe thấy ta cười, hắn mới mở miệng hỏi: “Cười gì? Trẫm phát hiện nàng rất thích cười.”
Ngước mắt nhìn hắn thấy hắn cũng đang cười nhạt. Ta ghé sát vào người hắn,
nhỏ giọng hỏi: “Chẳng qua thần thiếp nhớ đến lời Hoàng thượng vừa hỏi
thần thiếp, thật ra thần thiếp muốn hỏi người một chút, người thích trẻ
con sao?”
Hắn bị ta hỏi đến ngẩn ra, trầm tư một lát, mới nói:
“Con cái đối với trẫm có loại là trách nhiệm, mà có loại lại là chờ
mong.” Lúc hắn nói lời này vẫn không nhìn ta. Ánh mắt đang chăm chú nhìn chiếc màn đang bay bay trên đỉnh đầu, cái cảm giác này vô cùng trống
trải, đến mức không thể thốt nên lời.
Ta lặng lẽ lặp lại lời của hắn.
Hắn là đế vương, đương nhiên phải có trách nhiệm đến với các phi tần trong
hậu cung. Cho dù hắn là Hoàng đế của Thiên triều, cũng phải đứng giữa
gián tiếp chu toàn cho rất nhiều phi tần, lấy điều đó để củng cố thế lực của gia tộc Hạ Hầu.
Mà sự chờ mong trong lời của hắn….
Nếu như ta hiểu không sai, thì đó chính là đứa con của người mà hắn thương yêu.
Có phải không, Hạ Hầu Tử Khâm?
Ta nhìn hắn, nhưng không thể hỏi câu hỏi này.
Thế nhưng, ở trong lòng ta tự nói với mình, đúng vậy, nhất định là như thế.
Hắn yêu Phất Hi mà, nhưng Phất Hi sớm đã không còn trên cõi đời. Như vậy đâu còn đứa con mà hắn chờ mong nữa?
Ta đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên lại nghe hắn nói: “Trước nay trong hậu cung, nguy hiểm luôn bủa vây, trẫm đương nhiên phải lo lắng….” Lúc hắn nói
chuyện, mắt nhìn thẳng vào ta.
Làm sao ta có thể không biết hắn lo lắng điều gì?
Chỉ là, bỗng nhiên ta lại nghĩ đến Phất Hi, nghe nói lúc nàng mang thai thì mắc phải bệnh dịch. Ta cũng tin Hạ Hầu Tử Khâm giống ta, chỉ cần nhìn
thoáng qua có thể thấu hiểu rõ ràng, nữ nhân trong hậu cung, người đứng
trên đỉnh của sự sủng ái đồng thời cũng là người mang ánh hào quang rực
rỡ nhất, cũng là người nhận lấy nhiều mối nguy hiểm nhất, tất cả chẳng
phải chỉ một ngày là có thể nói hết.
Bây giờ, trong hậu cung của
Thiên triều, Thiên Phi và Diêu phi đang mang long thai, ta biết rõ có
rất nhiều ánh mắt đang nhìn các nàng.
“Cho dù chỉ là một loại trách nhiệm, trẫm cũng không hy vọng bọn họ bị tổn thương.” Lúc này hắn đã nói rõ ràng mọi việc.
Còn ta lại giật mình.
Ngọc tiệp dư đã từng nhắc nhở ta, nhất định không được đụng vào Thiên Phi.
Mà hắn, lúc này lại nói rõ với ta như vậy, ta bỗng nhiên có một loại cảm giác, so với chuyện đứa bé trong bụng của các nàng gặp điều không may,
dường như hắn càng sợ ta ra tay hơn.
Vì thế hắn mới vội vàng nói ra mọi chuyện như vậy.
Trong lòng ta cảm động, ta hiểu ý của hắn.
Ta cười một tiếng nói: “Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp tuyệt đối sẽ
không làm chuyện như vậy.” Mặc dù ta ghét Thiên Phi, nhưng ngay từ đầu
ta đặt ra nguyên tắc cho chính mình, ta không bao giờ nghĩ đến việc hãm
hại con của nàng.
Hắn đưa tay lên, chậm rãi lướt nhẹ qua gương mặt ta, cười nhẹ: “Trẫm biết.” Lúc hắn nói ra lời này vô cùng thỏa mãn.
Ta còn muốn nói, hắn lại nghiêng người, nhắm hai mắt lại, nói: “Trẫm ngủ một chút.”
Ta không kịp phản ứng nên chỉ vâng dạ đáp lại. Hắn buông vòng tay đang ôm
ta ra, lại xoay nghiêng người vào phía trong. Ta giơ tay lên, đắp chăn
cho hắn, suy nghĩ một lát, ta đứng lên. Lát nữa Triêu Thần và Sơ Tuyết
trở về, tất nhiên là sẽ gọi ta, không thể đánh thức hắn.
Thấy hắn không gọi ta, ta xoay người, đi thẳng ra ngoài.
Vừa ra bên ngoài, thấy Lý công công đuổi theo nói: “Nương nương.”
Ta nhìn y, lại nghĩ đến việc của Tôn thái y, liền hỏi: “Chuyện của Tôn Nhuế xử lý sao rồi?”
Y nghĩ là ta sẽ hỏi chuyện của Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng không nghĩ tới ta
lại hỏi chuyện của Tôn thái y, y khẽ run rẩy, gật đầu nói: “Vâng, xử lý
tốt rồi.” Y nhìn thoáng qua ta một cái, cuối cùng nói: “Hoàng thượng vẫn khỏe chứ ạ?”
Ta ậm ừ: “Đang ở bên trong nghỉ ngơi, ngươi ở bên ngoài trông chừng đi, nếu Hoàng thượng có việc gì, ngươi lập tức vào trong.”
“Vâng.” Y gật đầu, xoay người đứng ở cửa.
Ta đi về phía trước vài bước, thấy Vãn Lương và một cung nữ khác đang đi
đến, thấy ta, vội nghiêng người sang một bên. Hành lễ: “Nương nương cát
tường!”
Ta dừng bước, nghiêng mặt nhìn Vãn Lương một cái, thoạt
nhìn, nàng không tệ lắm, cũng yên tâm đôi chút. Cuối cùng ta cũng không
nói gì, đi ngang qua nàng. Nàng vẫn cúi đầu, không ngước mắt nhìn ta một lần nào. Phương Hàm thực sự dạy dỗ nàng quá tốt.
Đi qua rồi, mới
nghe thấy tiếng bước chân rời đi của hai người phía sau. Ta không quay
đầu lại, khóe miệng mỉm cười, việc nhỏ không nỡ thì sẽ làm loạn mưu lớn, ta biết đạo lý này.
Một lát sau, thấy Triêu Thần bên ngoài trở
về. Thấy ta ở trong sân, nàng có chút giật mình, chạy nhanh đến, nói nhỏ bên tai ta: “Nô tì có hỏi thăm qua, người khác nói tình hình của Thái
phi đã khá hơn hôm qua rất nhiều.”
Ta chỉ hỏi nàng: “Hạ sốt rồi à?”
Nàng gật đầu: “Đã hạ rồi ạ.”
Như vậy, ta mới thật sự yên lòng.
Lúc này, thấy Phương Hàm tiến đến, nàng nhìn Triêu Thần nói: “Ngươi lui xuống trước, ta có lời muốn nói với nương nương.”
“Vâng.”
Triêu Thần lui xuống, nghe Phương Hàm nói: “Hôm qua nô tì nghe Triêu Thần nói nương nương truyền Tôn thái y đến Vĩnh Thọ cung, nghĩ là trong lòng
nương nương đã có đối sách. Lúc Tôn thái y bị bắt, nô tì cũng đến xem,
xác nhận là y thực sự đã bị đuổi ra khỏi hoàng cung. Hơn nữa, Hoàng
thượng cũng nói, đời này sẽ không thu nhận y nữa.”
Nghe nàng nói
như thế, ta càng yên tâm hơn, cười nhạt một tiếng: “Bây giờ, Vinh phi
không có Tôn Nhuế, bản cung thật sự muốn xem, long thai trong bụng của
nàng thật sự có vấn đề gì không.”
Nếu như ngay từ đầu Tôn thái y
bị Thiên Phi mua chuộc, vậy kế tiếp sẽ cấp cho nàng một thái y khác để
bắt mạch, nàng chắc là cũng không biết thái y đó là ai. Dù sao nàng cũng không đủ năng lực để mua chuộc toàn bộ người trong Thái y viện?
Đến lúc đó, nếu thật sự đúng như lời đồn đại mà ta và Phương Hàm đã nghe
được, như vậy ta thật sự muốn xem Thiên Phi còn có đối sách gì.
Phương Hàm khẽ nói: “Kế này của nương nương quả nhiên rất hay, thái y yêu cầu
bắt mạch Vinh phi sau mỗi buổi ăn sáng, vậy ngày mai là có thể biết kết
quả.”
Đúng vậy, ta thật sự mong chờ ngày mai.
Bỗng nhiên ta lại nhớ đến, nếu như long thai trong bụng Thiên Phi bình an vô sự, ta sẽ thất vọng sao?
Bỗng nhiên, ta xoay người nhìn về phía tẩm cung, bên tai vang lên lời nói của Hạ Hầu Tử Khâm.
Ta đã nói, ta sẽ không động thủ với con của hắn. Chẳng qua ta chỉ muốn xác định một chút, tin đồn ta và Phương Hàm đã nghe được có đúng hay không.
Không cần biết long thai trong bụng Thiên Phi có đúng là có chuyện hay không, chuyện này ta không hề làm gì cả. Chẳng qua là, ta chỉ nói nếu Dụ thái
phi sốt cao không thuyên giảm, đến mức không còn biết gì cả, chẳng qua
chỉ là do Tôn Nhuế đã hiểu sai ý.
Nghiêng người, ta nói: “Người ở Khánh Vinh cung có hay tin Tôn Nhuế bị cách chức không?”
Phương Hàm khẽ đáp: “Chắc là biết.”
Ta lại hỏi: “Có động tĩnh gì không?”
Nàng gật đầu nói: “Tích tần đến Khánh Vinh cung, còn cái khác vẫn chưa thấy có bất kỳ động tĩnh gì.”
Tay hơi nắm chặt thành quyền, Thiên Lục đến Khánh Vinh cung, chắc hẳn là
giúp Thiên Phi nghĩ kế? Điều này càng khiến cho ta cảm thấy, long thai
trong bụng của Thiên Phi thật sự là khác thường.
Đứng một chút, ta nghe thấy Sơ Tuyết ở phía sau gọi ta: “Nương nương.”
Xoay người lại, thấy nàng đang đi đến phía ta, dâng ngọc bội cầm trong tay
cho ta: “Nương nương, người xem thử, tua ngọc này có được không”
Nhận lấy, ta tỉ mỉ xem xét, tua ngọc rất tinh xảo, màu sắc rất đẹp, ở giữa
có một viên bích châu sáng long lanh, màu sắc rất hài hòa. Phương Hàm
tiến lên, nhìn thoáng qua, đột nhiên mở miệng: “Tua ngọc này lấy ở đâu?”
Ta ngẩn người, không hiểu vì sao đột nhiên Phương Hàm lại hỏi như vậy.
Dường như Sơ Tuyết hoảng sợ, vội cúi đầu, úp úp mở mở nói: “Là nô tì tìm được ở nhà kho.”
Sơ Tuyết vừa nói xong, thấy Phương Hàm tiến nhanh tới, giơ tay tát nàng
ta một cái, lạnh lùng nói: “Cho đến nay, nhà kho của Cảnh Thái cung đều
do ta cai quản, ta chưa từng thấy qua tua ngọc như vậy. Ở trước mặt
nương nương, ngươi còn dám nói láo!”
Lời Phương Hàm vừa nói xong,
ta đã hiểu, tua ngọc này căn bản không phải là của Cảnh Thái cung. Như
vậy, nhìn cung nữ trước mặt, trong lòng ta mơ hồ đã biết được một chút.
Bỗng nhiên Sơ Tuyết quỳ xuống nói: “Cô cô thứ tội, nô tì chỉ … Chỉ….” Nàng cúi đầu, nhưng lại không thốt lên lời.
Ta khẽ cười một tiếng, lại cẩn thận suy nghĩ đến mảnh ngọc bội dưới tua
ngọc kia, ta đi lên phía trước, hơi ngồi xổm xuống, mở miệng nói: “Sơ
Tuyết, bản cung cảm thấy tay nghề của ngươi rất tốt. Trước đó, bản cung
còn không biết, hóa ra ngươi làm tua ngọc đẹp như vậy.”
Cơ thể nàng run lên, đầu cúi xuống ngày càng thấp, cắn răng nói: “Nương nương, nô tì là… Là….”
“Là sợ Hoàng thượng không thích tua ngọc ở nhà kho của bản cung ?” Ta tiếp
lời nàng, lạnh lùng mở miệng: “Thực sự là làm phiền ngươi suy nghĩ chu
đáo như vậy. Đây.” Ta đưa ngọc bội trong tay cho nàng.
Nàng run run nhìn thoáng qua ta một cái, tay lại không dám đưa lên đón nhận.
Ta cười nói: “Lúc này, Hoàng thượng đang nghỉ ngơi trong tẩm cung của bản
cung, bản cung cho ngươi một cơ hội, cho ngươi tự tay dâng ngọc bội này
cho Hoàng thượng, thế nào?”
“Nương nương!” Nàng hoảng sợ kêu lên,
dập đầu với ta, nói: “Nương nương, nô tì không dám! Nô tì chỉ là trong
lúc nhất thời mê muội, sau này nô tì không dám nữa!”
Ta liếc nhìn
nàng: “Ngươi làm gì vậy? Người khác không biết, còn tưởng rằng bản cung
đang làm gì ngươi. Không phải là ngươi muốn đem tua ngọc này cho Hoàng
thượng sao? Bây giờ bản cung cho ngươi cơ hội sao ngươi lại không dám
đi?”
Phương Hàm bên cạnh nhìn thoáng qua ta, không nói gì hết.
Thân thể Sơ Tuyết run rẩy, cúi đầu một lần nữa, lắc đầu nói: “Nương nương, nô tì… Nô tì không đi.”
“Không muốn, hay là không dám?”
“Không…. Không không, nương nương, thật sự nô tì đã biết sai rồi!” Nàng lại dập
đầu nói: “Cầu xin nương nương bỏ qua cho nô tì lần này.”
Đứng
thẳng lên, ta hừ lạnh một tiếng: “Ta nhớ lúc ngươi vừa đến Cảnh Thái
cung, bản cung đã từng nói với ngươi, người ở bên cạnh bản cung, ngàn
vạn lần không nên làm sai! Chỉ tiếc dường như ngươi không nghe lọt tai.
Còn có một việc, bản cung muốn nói cho ngươi biết, có thể ngươi không
biết, ngọc bội kia cũng không phải là đồ của Hoàng thượng!”
Quả
nhiên, nàng muốn dùng tay nghề của mình để thu hút ánh mắt của Hạ Hầu Tử Khâm. Cái nàng muốn là một bước biến thành phượng hoàng, ta lại nhớ đến đêm đó vừa vào cung, gặp được chuyện của Hạ Hầu Tử Khâm và Như Mộng.
Khi đó hắn không tin là Như Mộng tình cờ xuất hiện ở nơi đó, hắn luôn
miệng nói là nàng cố ý nghe ngóng biết hắn đến, nên mới cố tình đến đứng trước mặt của hắn.
Như Mộng đã chết, ngày đó rốt cuộc có phải là
nàng cố ý hay không ta cũng không kiểm chứng. Nhưng ánh mắt ta nhìn vào
cung nữ phía dưới, ta lại không nghĩ đến chuyện như vậy bây giờ hiển
nhiên lại xuất hiện trong cung của ta. Xảy ra ngay trước mắt ta.
A, nàng cho rằng, ta là kẻ ngốc sao?
Cuối cùng nàng cũng khiếp sợ, ngước mắt nhìn ta, ta cười mỉa mai một tiếng,
nói: “Đây là đồ của Diêu phi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn lấy lòng Diêu
Phi?”
“Nương nương!” Nàng sợ hãi kêu lên.
Ta lại không nhìn nàng, chỉ lớn tiếng gọi: “Tường Hòa!”
Tường Hòa chạy đến rất nhanh, ta chỉ vào cung nữ đang quỳ dưới nền đất nói:
“Giải nàng ta xuống, trước tiên nhốt vào nhà giam cho ta.”
Tường Hòa sợ run lên, Phương Hàm khiển trách: “Ngây người ra đó làm gì? Còn không mau đi!”
“Vâng.” Lúc này, y mới đáp lời, giải Sơ Tuyết xuống.
“Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!”
Nàng có cầu xin, ta cũng sẽ không thả nàng.
Dường như ta đã có thể mơ hồ hiểu được, cách cư xử của Thư quý tần. Nếu như
ngay cả cung nữ bên cạnh mình cũng không quản được, điều đó thật đúng là thất bại.
Hoàn hồn lại, ta thấy Phương Hàm quỳ xuống trước mặt
ta, nói: “Xin nương nương giáng tội, là nô tì nhìn người không chuẩn,
mới dẫn đến sự việc ngày hôm nay.”
Ta thở một hơi, nói: “Cô cô
đứng lên đi.” Ngay từ đầu nàng đã dặn dò ta, phải để ý đến Sơ Tuyết.
Huống hồ, hôm nay nếu không nhờ nàng, ta cũng không biết chuyện tua ngoc này.
Ta hơi tò mò hỏi nàng: “Nhưng mà cô cô, nếu như đây đúng là
đồ của Hoàng thượng. Chỉ với một tua ngọc như thế này, mà Hoàng thượng
cũng sẽ nhận ra đây không phải là vật trong cung sao?”
Nàng nói
cảm tạ mới đứng dậy, gật đầu nói: “Đương nhiên, nương nương, tua ngọc
trong cung, đều có hai hạt châu rủ xuống, tất cả đều như nhau. Còn tua
ngọc này lại chỉ có một viên, Hoàng thượng đương nhiên là biết.”
Thì ra là thế, Sơ Tuyết chỉ đính một hạt châu trên đó. Chẳng qua hạt châu
này lại là một hạt châu rất đẹp, xem ra là nàng đã chuẩn bị cẩn thận.
Chỉ tiếc hắn làm sao có thể dễ dàng động tâm như vậy? Nếu như vậy đã
không phải là hắn.
Chỉ là đối với cung nữ có tâm tư như vậy, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Phương Hàm đột nhiên hỏi: “Nương nương, vì sao người đột nhiên muốn giữ lại tua ngọc của Sơ Tuyết?”
Nàng vừa hỏi xong, ta mới chợt nhớ đến, ban đầu ta muốn giữ lại tua ngọc của Sơ Tuyết, là vì ta muốn giữ lại tua ngọc cũ. Vừa rồi khi ở trong cung,
có Hạ Hầu Tử Khâm nên ta cũng không tiện nói rõ, chẳng qua trong cung,
ta biết Sơ Tuyết cũng sẽ không tùy tiện vứt bỏ đồ đạc.
Nhất là, nàng còn tưởng rằng thứ đó là của Hạ Hầu Tử Khâm, nên lại càng không nỡ vứt đi.
Nhưng trước mắt, ta cũng chưa từng cầm tua ngọc cũ kia.
Vừa định mở miệng, lại nghe Lý công công đột nhiên hô to: “Nô tài ở đây!”
Quay đầu lại, nhìn thấy phía xa xa Lý công công đẩy cửa đi vào. Cách không
xa lắm, nhưng thật ra ta cũng không nghe thấy tiếng của Hạ Hầu Tử Khâm,
chỉ là Lý công công hô lớn quá mức. Dường như là sợ người khác không
nghe được.
Vội vàng đưa ngọc bội cho Phương Hàm, nói: “Làm phiền
cô cô đổi một tua ngọc khác, chắc là Hoàng thượng tỉnh lại rồi, bản cung đi xem một chút.”
Nàng gật đầu, nhận lấy ngọc bội rồi xoay người rời đi.
Ta bất giác nhìn thoáng qua hậu viện, tua ngọc đó chắc hẳn vẫn trong tay
Sơ Tuyết, chờ thêm lát nữa rồi đi lấy lại. Nghĩ vậy, ta cất bước vào tẩm cung. Vừa vào, thấy Lý công công dìu hắn đứng lên, ta bước lại, hỏi:
“Hoàng thượng đã dậy rồi à?”
Hắn khẽ cười một tiếng, nói: “Trẫm không ngủ được.”
Nhất định là hắn có nhiều chuyện phải suy nghĩ cho nên mới không ngủ được.
Đi đến bên cạnh hắn, ta cười nói: “Hoàng thượng có tâm sự gì sao? Nhưng mà vừa rồi lúc ra ngoài, thần thiếp nghe nói bệnh tình của Dụ thái phi đã
có chuyển biến tốt hơn, cũng đã hạ sốt rồi.”
Thân ảnh của hắn run
nhẹ, nhưng lại không hỏi ta chuyện của Dụ thái phi, chỉ nói: “Trẫm đang
nghĩ tốc độ thay tua ngọc của cung nữ của nàng cũng quá chậm, trẫm vốn
định chờ lấy, nhưng không nghĩ là chờ đến giờ vẫn chưa thấy gì.”
Ta vội nói: “A, vừa rồi thần thiếp thấy người buồn ngủ, thần thiếp bảo nàng ra ngoài làm chút việc, vì thế mới chậm trễ.”
Nghe vậy, hắn vẫn không nói gì.
Một lát sau, thấy Phương Hàm ở bên ngoài gọi ta. Ta bước ra, nàng lấy ngọc
bội đưa đến tay ta, cúi đầu nhìn, quả đúng như nàng nói, tua ngọc có hai hạt châu rũ xuống.
Xoay người lại, ta dâng ngọc bội cho hắn, nói: “Việc này làm phiền Hoàng thượng.”
Hắn ậm ừ, nhận ngọc bội để vào trong ngực, đứng lên nói: “Trẫm đi đây.”
“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.” Vừa dứt lời, đã thấy hắn bước nhanh ra
ngoài. Trong lòng ta không khỏi cười thầm, Sơ Tuyết đã tổn hao tâm tư đi chuẩn bị tua cờ tốt như vậy. Lúc ta đưa ngọc bội cho hắn, thậm chí ngay cả liếc nhìn một cái hắn cũng không thèm.
Lúc bước ra, ta thấy Phương Hàm đứng chờ ngoài cửa. Ta nói với nàng: “Dẫn bản cung đi gặp Sơ Tuyết.”
Phương Hàm có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua ta, nhưng lại không hỏi gì, chỉ gật đầu nói: “Vâng.”
Nàng đi trước dẫn đường, ta vừa đi vừa nói: “Hôm qua, lúc Dụ thái phi và
Diêu phi tranh chấp ở bên Lam Hồ, trên tay bà ấy nắm chặt chiếc ngọc bội đó. Ngọc bội đó vốn là của Thái hậu tặng Hoàng thượng, sau đó từ tay
Hoàng thượng đến tay Diêu phi. Bản cung từng cho rằng, đó là thành kiến
trong tiềm thức của Dụ thái phi đối với Thái hậu, cho nên khi thấy ngọc
bội đó mới nổi giận. Nhưng lại không nghĩ đến, hóa ra Thái phi cũng
không biết ngọc bội kia là của Thái hậu tặng cho Hoàng thượng. Nhưng hôm nay Hoàng thượng lại nói, đã có người tráo đổi tua ngọc trên ngọc bội.
Bản cung cho rằng, Thái phi đột nhiên nổi giận có thể là liên quan đến
tua ngọc đó.”
Ánh mắt Phương Hàm căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Vì thế nương nương mới sai người đi thay tua ngọc đó?”
Ta gật đầu, chán nản cười nói: “Chỉ là vừa rồi xảy ra chuyện, bản cung lại quên hỏi Sơ Tuyết tua ngọc bị thay thế kia đâu.”
Nghe vậy, Phương Hàm cũng không nói gì nữa.
Ta và nàng cùng vào hậu viện, thấy Tường Hòa vẫn còn đứng canh giữ ngoài
phòng dành cho cung nữ phạm lỗi. Còn Sơ Tuyết ở bên trong khóc lóc, cầu
xin y: “Hòa công công, cầu xin ngài đi nói với nương nương một tiếng, ta thực sự biết sai rồi…”
Ta khẽ nhíu mày, lúc Tường Hòa quay đầu lại thấy ta, bước lên nói: “Nương nương.”
Ta phất tay ý bảo y mở cửa ra, y gật đầu, đẩy cửa ra. Đột nhiên có ánh
sáng chiếu vào, Sơ Tuyết đưa tay che mắt lại, chỉ một lát sau nàng buông tay xuống, nhìn thấy ta, nàng vội vàng quỳ tiến lên phía trước nói:
“Nương nương, cuối cùng nương nương cũng đã đến.” Trên mặt nàng đầy nước mắt, mơ hồ có chút ý cười.
Phương Hàm đỡ ta vào cửa, đây là lần đầu tiên ta bước đến gian phòng này.
Giờ ta mới phát hiện, bên trong nơi này không lớn lắm, gian phòng
không có cửa sổ, phía trên chỉ có một cửa nhỏ thông ra ngoài, đóng cửa
lại, bên trong cũng trở nên u ám. Ta chợt nhớ đến lần trước, nhớ đến
chuyện đem Vãn Lương tới đây nhốt liền ba ngày. Trong lòng hơi khổ sở.
A, ánh mắt ta nhìn vào cung nữ phía dưới, đối với nàng ta, ta lại không cảm thấy khó chịu.
Khóe miệng mỉm cười, từ đầu đến cuối ta đều là người ân oán rõ ràng.
Thấy ta không nói lời nào, Sơ Tuyết lại nói: “Nương nương, xin người tha cho nô tì lần này. Nô tì hứa sau này sẽ hầu hạ nương nương thật tốt, nhất
định sẽ không dám mơ tưởng đến Hoàng thượng lần nào nữa. Nô tì… Nô tì
không muốn rời xa nương nương.”
Nàng ta cho rằng, ta sẽ phạt nhẹ
nàng ta giống như Vãn Lương, đuổi ra bên ngoài làm cung nữ bình thường
làm những việc nặng nhọc sao? Hừ, nàng ta làm sao biết được, chuyện đó,
đâu phải ai cũng được làm. Đối với dạng cung nữ dám giở trò ngay trước
mặt ta, ta chưa bao giờ nương tay, lại càng không giữ lại ở bên cạnh.
Chắc hẳn nàng cũng biết, hai cung nữ kia vì lắm mồm mà bị ta điều đi làm cung nữ ở Hoán Y cục.
Nhưng mà trước hết, đương nhiên ta cần phải lấy lại thứ mà ta muốn.
Đưa tay ra, ta nói: “Tua ngọc ngươi thay đâu?”
Ả ta sợ run lên, ngước mắt nhìn thoáng qua ta, dập đầu với ta: “Xin nương nương tha tội cho nô tì lần này!”
“Tua ngọc kia đâu?” Ta hỏi lại một lần nữa.
Cơ thể nàng ta khẽ run lên, một lát sau, lại nghiến răng nói: “Nương
nương, nếu người nhận lời tha mạng cho nô tì, nô tì sẽ trả lại cho
người.”
Tường Hòa bên cạnh hít một hơi lạnh, ở Cảnh Thái cung của ta, chưa bao giờ có cung nữ dám ăn nói với ta như thế.
“Láo xược.” Phương Hàm quát mắng nàng ta một tiếng, lạnh lùng nói: “Ai cho ngươi nói chuyện như thế với nương nương !”
Nàng ta vẫn cúi đầu, cơ thể vẫn không nhịn được mà run rẩy, giọng nói run
run: “Nô tì khẩn cầu nương nương khai ân!” Ta cười khẩy trong lòng, xem
ra, nàng ta đúng là dạng vì muốn ta tha mạng mà trở nên hỗn loạn. Ta
nhìn thoáng qua Phương Hàm, ý bảo nàng lui ra, ta nhỏ giọng nói: “Ngươi
muốn bản cung buông tha cho ngươi như thế nào?” Nàng ta bỗng nhiên ngước mắt nhìn thoáng qua ta một cái, đáy mắt chứa đầy sự mừng rỡ, vội nói:
“Nương nương cho nô tì đến Hoán Y cục, nô tì cam tâm tình nguyện.”
Ta cau mày nói: “Nhưng vừa rồi, chẳng phải ngươi nói vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh hầu hạ bản cung sao?”
Nàng ta biến sắc, lại vội cúi đầu nói: “Nô tì… Nô tì biết rõ sẽ không có may mắn được hầu hạ nương nương….”
Hừ lạnh một tiếng, ta nhìn thẳng vào người phía dưới. Nàng ta cũng là môt
người thông minh, biết người như thế, ta sẽ không dùng. Cũng coi như
nàng chủ động, tự mình mở miệng muốn rời khỏi ta, còn chủ động nói muốn
đến Hoán Y cục.
Nàng ta đang sợ ta muốn lấy mạng của nàng.
Xem ra, chuyện của Như Mông, đã lén lút lan truyền khắp ở trong cung?
Ta nghĩ, nếu không phải là không còn cách nào khác, chắc là ta cũng sẽ không muốn tính mạng của người khác.
Nhưng, tội chết có thể miễn, tai vạ thì khó thoát.
Khẽ đùa nghịch với chiếc vòng trên tay, ta cười hỏi: “Sơ Tuyết, ngươi có biết chữ không?”
Có lẽ nàng ta không ngờ ta lại hỏi như vậy, sợ run lên, không hiểu gì mà
lắc đầu. Ta nhìn thoáng qua Phương Hàm, ghé sát bên tai nàng nói nhỏ vài câu, nàng trầm tĩnh gật đầu, sau đó lui xuống.
Sơ Tuyết dường như cảm thấy không ổn, có chút hoảng sợ nhìn ta.
Suy cho cùng, nàng ta cũng từng là cung nữ bên cạnh ta, để tránh cho việc
nàng ta ra ngoài nói những điều không nên nói. Không phải rất nhiều
người trong hậu cung này đang nhìn ta sao? Ta không thể không cẩn thận,
Sơ Tuyết à Sơ Tuyết, ngươi cũng không thể trách ta được.
Lúc Phương Hàm trở lại, trên tay mang theo một chén thuốc.
“Nương nương!” Sơ Tuyết kinh hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng lùi lại phía sau, lắc đầu nói: “Nương nương, sao người có thể đối xử như thế với nô
tì! Người… Người không phải muốn tua ngọc kia sao? Người tha mạng cho
nô tì, nô tì sẽ lấy ra cho người ngay!”
Ta cười nhạt một tiếng:
“Chưa từng có cung nữ nào dám ra điều kiện với bản cung. Tua ngọc kia,
dù sao cũng chỉ là đang yên ổn ở một góc nào đó trong cung, chẳng lẽ bản cung còn sợ không tìm được nó hay sao? Bản cung cần gì phải làm giao
dịch với ngươi?”
“Nương nương!” Cuối cùng nàng ta cũng hoảng sợ thật sự.
Ta nhìn thoáng qua Tường Hòa, gằn giọng nói: “Ép ả ta uống.”
“Dạ.” Tường Hòa gật đầu tiến lên, ghìm mạnh mặt Sơ Tuyết xuống nền đất.
Phương Hàm mang chén thuốc tiến lên, Sơ Tuyết vẫn còn đang giãy dụa, thế nhưng sức lực không mạnh bằng Tường Hòa, nên không thể trốn thoát được. Bỗng
nhiên nàng sợ đến khóc lên, mím môi thật chặt, không chịu mở miệng ra.
Ta lạnh lùng nói: “Bây giờ mới biết sợ sao? Ngươi yên tâm, bản cung sẽ
không lấy mạng của ngươi, chỉ là sợ ngươi ra ngoài nói bậy mà thôi.” Dứt lời, ta hơi nghiêng người.
Phương Hàm tiến lên, dùng tay bóp miệng của nàng ta há ra, đưa tay còn lại đổ thuốc xuống.
Tường Hòa nới lỏng tay đang ghì chặt nàng, nàng vội vàng đưa ngón tay vào
trong miệng, hiển nhiên là muốn phun ra, ta đã cùng Phương Hàm bước ra
ngoài, bỏ lại một câu: “Bản cung cho ngươi toại nguyện, điều ngươi đến
Hoán Y cục, ngươi phải làm cho tốt, nếu không thì cẩn thận cái mạng của
mình.”
Hoán Y cục, ở trong mắt mọi người là một nơi rất đáng sợ.
Người làm việc ở nơi đó, tất cả đều có thân phận thấp nhất, rất nhiều
người đến đó là vì phạm sai lầm nên bị chủ tử phạt. Vì thế, không ai
thương tiếc bọn họ, không lưu tình dù một chút, đánh và mắng là chuyện
xảy ra như thường lệ. Bạc phước một chút, sẽ sống không quá vài ngày.
Mà vừa rồi Sơ Tuyết lại chủ động muốn ta điều nàng đến Hoán Y cục, chỉ là
nàng sợ ta giết nàng, muốn ta tha mạng cho nàng. Vì thế, cho dù là bị
đến Hoán y cục, nàng ta cũng tình nguyện đi.
Phương Hàm đi theo bên cạnh ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương, nếu người không cần ả, sao lại giữ lại mạng của ả?”
Ta không nói, nếu như vừa rồi ta hỏi nàng, nàng nói biết chữ, có thể là ta thực sự sẽ không bỏ qua cho nàng.
Phương Hàm biết điều không đề cập đến chuyện của Sơ Tuyết nữa, chỉ nói: “Một
lát nữa nô tì và Triêu Thần sẽ đến gian phòng của ả ta dò tìm tua ngọc.”
Bỗng nhiên ta dừng bước, quay đầu lại nói: “Không, ngươi tìm trên người của ả trước đi.”
Phương Hàm ngẩn người, vội vàng gật đầu nói: “Dạ. Nô tì đi ngay đây ạ.”
Trở về tẩm cung, chờ một lúc, liền thấy Phương Hàm tiến vào.
Nàng lấy tua ngọc đưa cho ta, nói: “Nương nương, cái này đúng không ạ?”
Ta nhìn chăm chú, gật đầu nói: “Chính là nó.” Nhận lấy, lại đưa mắt nhìn
thoáng qua, bỗng nhiên nhíu mày. Theo như lời Phương Hàm nói lúc nãy,
như vậy cái này, cũng không phải xuất phát từ trong cung?
Chỉ vì,
nó cũng chỉ có một hạt châu, cũng không phải màu xanh ngọc, mà nó lại là màu đỏ, loại màu sắc trên hạt châu này cũng rất hiếm thấy. Tua ngọc
xấu, nhưng lại không ảnh hưởng đến hạt châu.
Ta nhìn thoáng qua Phương Hàm, hỏi: “Cô cô có biết tua ngọc này không?”
Nàng lắc đầu: “Vừa rồi trong lúc đến đây, nô tì đã cẩn thận xem qua rồi, nhưng nô tì chưa từng thấy qua.”
Không phải xuất phát từ trong cung, nàng chưa từng thấy qua cũng là chuyện bình thường. Ta liền bảo nàng thu lại.
Phương Hàm cất giữ món đồ, liền nói: “Nương nương, bây giờ Sơ Tuyết phạm sai
lầm, người phạt nàng điều đến Hoán Y cục, vừa đúng lúc có thể điều Vãn
Lương trở về được rồi.”
Nghe vậy, trong lòng ta vui vẻ, hỏi: “Thực sự có thể điều nàng trở về sao?”
Nàng gật đầu.
Ta vội gọi: “Triêu Thần!”
Một lúc sau, ta nghe tiếng bước chân của nàng đi đến. Ta nói: “Ngươi ra bên ngoài, nói với Vãn Lương, bản cung niệm tình nàng trong thời gian vừa
qua cần cù và chăm chỉ, cho phép nàng trở về hầu hạ bản cung.”
Trên mặt Triêu Thần tỏ rõ vẻ mừng rỡ, cười nói: “Trước tiên, nô tì xin thay
Vãn Lương cám ơn nương nương ban ơn, nô tì đi ngay đây ạ!” Vừa dứt lời,
nàng chạy thật nhanh ra ngoài.
Ta vẫn biết, Sơ Tuyết thay thế vị
trí của Vãn Lương, Triêu Thần vẫn luôn canh cánh ở trong lòng. Nhưng mà
chỉ là ở trước mặt của ta, nàng không dám nói lời nào. Bây giờ, ta phạt
Sơ Tuyết đến Hoán Y cục , nhất định là nàng cũng nghe nói. Nhưng mà
chuyện để nàng mừng rỡ nhất, đương nhiên là chuyện của Vãn Lương.
Thật ra, ta cũng rất vui.
Lại không khỏi cau mày, ta nói: “Cô cô, chuyện bên ngoài giải quyết sao rồi?”
Sắc mặt của nàng khẽ thay đổi, mở miệng nói: “Dường như mật thám không phải ở trong Cảnh Thái cung, vì thế nô tì nghĩ, trước hết nên để Vãn Lương
trở về rồi tính.”
Nếu thật sự mật thám đúng là không phải trong cung của ta, ta cũng yên tâm hơn.
Triêu Thần rất nhanh đã dẫn Vãn Lương đến, nàng quỳ xuống, cười nói: “Nô tì tạ ơn nương nương đã khoan dung tha thứ.”
Ta cũng cười: “Còn không mau đứng lên, ở trong phòng này, đều là người một nhà, ngươi còn nghi thức xã giao làm gì?”
Vẻ mặt Triêu Thần cuối cùng cũng hiện lên sự kinh ngạc, lúc này, nàng cũng không chú ý đến cấp bậc lễ nghĩa nữa, cắn răng nói: “Hóa ra là nương
nương cố ý cho Vãn Lương ra ngoài sao?"
Vãn Lương đứng lên, nhìn
thoáng qua nàng một cái, mở miệng: “Trông dáng vẻ của ngươi, nếu nương
nương không phải cố ý, ngươi cũng thật sự không biết sao?”
Lời của nàng nói xong, Triêu Thần xấu hổ mỉm cười. Nàng chỉ biết hôm đó Vãn
Lương bị điều ra ngoài là do Vãn Lương cố ý nói cho nàng hiểu nhầm, có
điều việc ta đột nhiên phạt Vãn Lương ra ngoài thực chất là có việc, ta
cũng chưa từng nói cho nàng nghe, nàng cũng chưa từng hỏi. Nàng không
hỏi, đương nhiên cũng không có nghĩa là không biết.
Triêu Thần đi
đến bên cạnh ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương và cô cô lừa bọn nô tì thảm hại. Thụy công công còn liên tục cầu xin giúp Vãn Lương!”
Ta khẽ
cười: “Được rồi, việc này cũng không cần nói nữa. Cũng đừng làm cho
Tường Thụy cảm thấy, cầu xin bản cung là lãng phí nước bọt.”
Dứt lời, ba người còn lại đều mím môi cười rộ lên.
Ngày hôm đó, nghe nói Hạ Hầu Tử Khâm đến Trữ Lương cung ngồi một chút, sau
đó liền rời khỏi. Trực tiếp đi đến Ngự thư phòng xử lý chính trị.
Ta lại nghĩ đến việc ngày mùng chín tháng ba đang ngày càng gần.
Sinh nhật hắn, ta vẫn muốn làm chút gì đó tặng cho hắn, nhưng hôm ấy ở
Thượng Lâm Uyển, hắn lại nói rằng, món quà mà hắn muốn ở ta, chính là
con mồi ta săn bắn được tại Thượng Lâm Uyển.
Đúng lúc Phương Hàm
tiến vào đổ thêm dầu để thắp sáng, ta nhịn không được mà liền hỏi: “Cô
cô, mùng chín tháng ba năm nay sẽ có những ai đi Thượng Lâm Uyển săn
bắn?” Lúc ta cất lời hỏi, ngay cả chính bản thân ta cũng giật nảy mình.
Ngày hôm ấy, ta lại cảm thấy con mồi mà Hạ Hầu Tử Khâm nói đến, cũng không
phải thực sự là thú, nhưng, làm sao ta lại cho rằng con mồi mà hắn nói
là người vậy?
Phương Hàm không rõ sự việc, nói: “Đến lúc đó sẽ có
các vương công quý tộc, còn có các đại thần và công tử nhà họ hội tụ.
Một vài tiểu thư có xuất thân từ nhà tướng cũng có thể tham gia.”
Khó trách, Hạ Hầu Tử Khâm lại dạy ta bắn cung, hóa ra là nữ tử cũng có thể
tham gia. Nhưng, thân phận của ta cũng là phi tử ở hậu cung, thực sự ổn
thỏa sao?
Suy nghĩ, lại cười, ổn thỏa hay không ổn thỏa đương nhiên đều phải xem Hạ Hầu Tử Khâm nói thế nào, ta cần gì phải phiền não chứ?
Phương Hàm nói tiếp: “Nương nương, năm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm
của Hoàng thượng, có thể, còn có khách quý của các quốc gia khác sẽ
đến đây. Nô tì nghe nói, còn có quốc vương của quốc gia khác cũng sẽ
tới.”
Việc này, ta đã sớm nghe qua.
Thiên Triều là một quốc
gia rộng lớn mênh mông, sinh nhật của Thiên tử của Thiên triều, tứ
phương đến tham dự cũng là điều bình thường. Đương nhiên càng có một số
quốc gia, nhân cơ hội này, sẽ kết giao hữu nghị với Thiên triều, đó cũng là phúc của bách tính.
Lúc trước, khi Thiên triều vẫn chưa đổi
chủ, ta có nghe nói phía Tây có một quốc gia hỗn loạn không yên, bây giờ xem như là đóng cửa tạm thời. Thậm chí còn có một quốc gia tên là Nam Ô đã phục quốc, mà một nửa lãnh thổ đã bị quốc vương Nam Chiếu chiếm
đoạt. Khi đó, Hoàng đế Gia Thịnh bị bệnh nặng, tình hình của Thiên triều rung chuyển, nghe nói khi đó Hoàng đế Nam Chiếu đã nghĩ đến chuyển mũi
nhọn sang hướng khác. A, chỉ tiếc là, người cuối cùng leo lên vị trí
Hoàng đế, lại là Hạ Hầu Tử Khâm.
Những điều đó ta đều là nghe được từ Tô Mộ Hàn.
Nhưng mà, trái lại ta có chút hiếu kỳ: “Cô cô, nghe nói nếu thật sự là Quốc
vương của quốc gia khác đích thân đến, bọn họ cũng sẽ tham gia đại hội
săn bắn lần đó sao?”
Nàng gật đầu nói: “Điều này là đương nhiên.”
“Mỗi Quốc vương đều có thể rất giỏi võ sao?” Ta lại nhớ đến việc Hạ Hầu Tử
Khâm đã kể về chuyện lúc nhỏ của hắn, khẽ nhíu mày, vậy cũng thật là mệt nha.
Phương Hàm nhỏ giọng nói: “Cưỡi ngựa bắn cung nhất định là
mọi người phải tụ hội, nương nương đã từng nghe qua một câu nói chưa,
“giang sơn được gây dựng từ trên lưng ngựa”
‘Giang sơn trên lưng ngựa.’
Trong lòng ta thầm nói, tiếp đó không tự chủ được mà cười: “Cô cô, bản cung
có chút mong chờ ngày mùng chín tháng ba đến nhanh một chút.”
Nàng cũng cười, mở miệng hỏi: “Tại sao ạ?”
Lúc này, trên tay ta không có cung tên, ta đứng lên, khua tay múa chân vài
cái, nói: “Cô cô có biết tài năng bắn cung của Hoàng thượng không?
Hoàng thượng có thể thiện xạ, bách phát bách trúng, bản cung cũng có thể bắn được năm mươi thước, ha ha.” Nhắc đến bắn cung, rõ ràng vai ta vẫn
đau nhức, thế nhưng trong lòng ta lại kích động.
Phương Hàm ngẩn ra, lại hỏi: “Nương nương tập luyện bắn cung khi nào thế ạ?”
Ta thè lưỡi: “Chính là lúc cùng Hoàng thượng đến Thượng Lâm Uyển, tiếc là
bản cung còn quá kém.” Chẳng qua ta chỉ luyện đến trưa, mặc dù đã rất cố gắng, nhưng tóm lại vẫn chỉ biết sơ sơ thôi.
Cùng lắm chỉ là biết cách giương cung, mở cung, kéo dây cung mà thôi. Bia ngắm cắm trước mặt của ta, ta cũng là phải cố gắng mới có thể miễn cưỡng để tên không rơi
xuống, chứ nói chi đến việc thực sự chờ cho đến ngày đó, muốn ta vào
rừng bắn con mồi đang di chuyển.
Đột nhiên Phương Hàm lại không nói gì, sắc mặt dường như hơi khó coi. Ta cau mày hỏi: “Sao vậy, cô cô có tâm sự à?”
“Không có ạ.” Nàng lắc đầu nói: “Chỉ là nô tì cảm thấy, đột nhiên Hoàng thượng dạy người bắn cung, không phải là muốn đến sinh nhật của Hoàng thương
sẽ bảo người đi bắn cung chứ? Nương nương, phi tần tại hậu cung có thể
được sao? Chỉ e là Thái hậu biết cũng sẽ không vui"
Lời của nàng,
nói xong khiến cho ta hơi ủ rũ. Quả nhiên, hậu phi và nữ tử xuất thân từ nhà tướng vẫn có sự chênh lệch. Mặc dù Hạ Hầu Tử Khâm đã nói như vậy,
nhưng ta cũng biết, đến lúc đó, nếu Thái hậu có phê bình kín đáo, thì ta cũng không thể được toại nguyện như mong muốn.
Lắc lắc đầu, ta
không thèm nghĩ đến những chuyện xấu này nữa. Lại xoay người ngồi xuống, cằm tựa vào trên bàn, khẽ cười nói: “Cô cô, ngươi đã từng tới Thượng
Lâm Uyển chưa? Nơi đó rất lớn, bản cung còn nhìn thấy thú vật, nghe nói
là bên trong có rất nhiều động vật kỳ lạ. Chỉ tiếc là bản cung chưa kịp
vào xem một cái.”
Nàng khẽ cười một tiếng, nói: “Nương nương, lúc này nương nương thật sự đúng là một cô bé.”
Ta giật mình, trừng mắt nhìn nàng, nói: “Cô cô, đây là lần thứ hai ngươi nói bản cung là trẻ con.”
Nàng đã thắp dầu xong xuôi, lấy lồng đèn chụp lên, xoay người lại nói: “Nô
tì đã chuẩn bị tốt rồi, xin nương nương nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày
mai, còn có việc chờ người làm.”
Nhờ nàng nhắc ta mới tỉnh, ta lập tức nhớ đến Thiên Phi.
Đúng nha, ta nên tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đủ tinh thần thật tốt chờ xem vở kịch ngày mai.
Đèn trong phòng bị thổi tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ trong góc phòng,
cũng không sáng lắm, nhưng cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy rõ những
vật trong phòng.
Lên giường, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.
Một đêm này, chuyện ta nghĩ nhiều nhất, cũng không phải là chuyện của Tôn Nhuế và Thiên Phi.
Ta chỉ đơn giản là muốn nhanh đến ngày mùng chín tháng ba.
Luôn luôn có cảm giác rất kỳ lạ, ngày đó, dường như ngày đó sẽ phát sinh một chuyện rất kỳ lạ, sẽ làm ta hồi hộp, hoặc là sẽ làm ta hài lòng. Khóe
miệng khẽ cong lên, vậy cứ vui vẻ mà chờ đợi đi.
Ngày hôm sau, thời tiết rất tốt, chẳng qua sáng sớm lại cảm nhận được không khí ấm áp đang đến.
Ta mới thực sự nhớ đến mùa đông lạnh lẽo sắp qua đi, thời tiết đang dần
dần ấm lại, khiến cho tâm trạng của người khác cũng tốt lên theo.
Nhẩm tính thời gian, thái y bắt mạch cho Thiên Phi chắc là cũng đã ra khỏi
rồi, ta ở trong cung yên lặng chờ, long thai ở trong bụng của Thiên Phi
có thật sự khác thường hay không, một lát nữa sẽ biết.
Bảo Triêu Thần ra ngoài, khi có tin tức gì lập tức trở về báo cho ta biết.
Lại chờ một chút, ta láng máng nghe được bên ngoài có tiếng bước chân chạy
gấp đến, dường như ta còn nghe thấy có người đang nói…. Nói ai đó sẩy
thai.
Bỗng nhiên ta đứng dậy, thật tốt nha, sự việc không thể lừa gạt được nữa, nàng muốn tiên hạ thủ vi cường (*) sao?
* Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.