Edit : nhutphonglin
“Nhị tỷ.” Ta cúi đầu gọi nàng.
Lúc này, Thiên Lục mới tiến lên, quay đầu liếc nhìn về hướng Cố Khanh
Hằng đã rời đi, tiếp đó nói: “Tấm lòng Cố thiếu gia chân thành đến vậy
mà muội cũng không cần sao? Tang Tử.” Nàng nhìn ta nói tiếp: “Muội rốt
cuộc đang muốn điều gì?”
Đây là lần đầu tiên, ta trông thấy Thiên Lục thiếu kiên nhẫn như vậy.
Hóa ra ở Tang phủ, biết được cách che giấu tâm tư của mình, biết được
cách sống nhẫn nhịn như thế nào cũng không phải chỉ có mình ta.
Mà ta, khẽ nở nụ cười.
Mở miệng, gằn từng chữ: “Muội muốn cái gì, sau này chắc chắn tỷ sẽ
biết.” Nói xong, cũng không để ý đến nàng ta, đi lướt qua người nàng.
Cũng trong nháy mắt đó, ta nhìn thấy được sự phẫn nộ trong ánh mắt nàng
ta. Cũng giống như tia sáng kinh động vụt qua, rất nhanh liền biến mất.
Ta hừ nhẹ một tiếng, cũng không rảnh mà để ý đến.
Tô Mộ Hàn nói đúng, vẻ bề ngoài vô hại, bên trong cũng có thể là hung
cầm mãnh thú. Chỉ là ta không nghĩ ra, nếu đã giả trang lâu như vậy, vì
sao hôm nay, nàng lại không nhịn được?
Thiên Lục cũng không gọi ta, cũng không động đậy.
Nắm chặt chiếc khăn trong tay, ta rảo bước nhanh hơn.
Đêm lạnh như nước.
Ta lẳng lặng đứng bên cửa sổ, dưới ánh trăng sáng tỏ, mây mỏng như
sương. Trong không khí lan tỏa một luồng khí lạnh, lượn lờ như khói.
Ngoài cửa sổ, chiếc lá xanh tươi vẫn còn đọng lại hơi lạnh, trong lúc vô tình, đột nhiên rơi xuống.
Ta nhớ đến Tô Mộ Hàn đã nói, nhớ đến lời nói của Ngọc Nhi và nam tử kia, bỗng nhiên, lại có chủ ý.
Xoay người bước ra khỏi phòng, ta đi thẳng đến chỗ ở của bọn gia nhân trong phủ.
Đêm còn chưa khuya, trong phòng của Ngọc Nhi lại không có đèn sáng. Ta
cảm thấy có chút lạ kỳ, xoay người lại đưa mắt nhìn khắp nơi, không thấy một ai, ta mới đi đến gần gian phòng kia.
Loáng thoáng từ trong phòng, ta nghe được tiếng rên rỉ nũng nịu của
người con gái truyền ra, cùng với tiếng thở dốc ồm ồm. Ta chỉ cảm thấy
trái tim ta đập thật nhanh. Âm thầm cắn chặt hàm răng. Ngọc Nhi này cũng quá to gan lớn mật, trong quý phủ, gia đinh tư thông sẽ bị phạt, bọn họ còn dám….
Trong lúc ta đang nghĩ ngợi, không biết phải làm sao cho tốt thì bỗng
nhiên nghe thấy tiếng thở bên trong nhỏ dần, sau đó giọng nói người đàn
ông truyền đến: “Chờ một chút, hình như bên ngoài có người? Vừa nghe
tiếng nói, ta đã nghe thấy âm thanh xoay người bước xuống giường.
Ta lùi một bước, nghĩ ngợi, lại đứng lại.
Trong lòng ta biết cửa đã khóa trái, ta hít một hơi thật sâu, giơ tay lên gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
“Là ai?” Giọng nói của Ngọc Nhi mang theo sự run rẩy.
Trong phòng, lại không có tiếng của người đàn ông vang lên nữa, chỉ còn
lại tiếng va chạm. Ta cười lạnh một tiếng trong lòng, bây giờ mới biết
sợ sao?
Ta nói: “Tang Tử.”
Người ở bên trong hoảng sợ kêu lên một tiếng, sau đó lại ấp úng nói: “Tam… Tam tiểu thư, đã trễ thế này, người có việc….”
“Có chuyện tìm ngươi.” Ta ngắt ngang lời của nàng, lại bổ sung thêm một
câu: “Hiện tại không có ai, ngươi mở cửa nhanh một chút đi.” Tâm trạng
hơi căng thẳng, nếu ta đi vào, bọn họ có thể vì bảo vệ bản thân mà giết
người diệt khẩu hay không?
Nhưng mà, ta muốn đánh cược một lần.
Một lúc sau, Ngọc Nhi mới mở cửa. Vốn dĩ, nàng ta không hề tôn kính ta
chút nào. Chỉ là tối nay, trong lòng nàng ta có quỷ, có chút hoảng sợ
đối với ta.
Ta không nhìn nàng ta, đi thẳng vào trong.
“Tam tiểu thư!” Nàng muốn ngăn cản ta, lại bị ta nhanh chân bước vào cửa trước.
Quả nhiên là đã trốn rồi.
Như vậy, ta cũng sẽ không nói ra làm gì.
Bảo nàng đóng cửa, ta tùy ý ngồi xuống, ngước mắt nhìn nàng một cái.
Nàng dường như lại càng hoảng sợ, cuống quýt cúi thấp đầu, hai tay đan
chặt vào nhau.
Ta cũng không muốn quanh co lòng vòng, mở miệng nói thẳng: “Ngươi không muốn theo đại tiểu thư tiến cung phải không?”
Nàng “A” một tiếng, vội hỏi: “Tam tiểu thư, làm sao người biết được?”
Ta không đáp, chỉ hỏi: “Có phải hay không?”
Nàng trầm mặc một lát, nhưng vẫn muốn che giấu: “Cái đó… Làm sao có
chuyện đó được? Nô tỳ là a hoàn của tiểu thư, đương nhiên là sẽ vào cung cùng tiểu thư rồi.”
Ta cười lạnh một tiếng, đứng dậy nói: “Vậy thôi quên đi, vốn ta còn định giúp ngươi tìm cách không phải vào cung."
Trong lúc ta đứng lên, nàng còn đang đấu tranh tư tưởng một lát. Không
kiềm nén được mà liếc mắt nhìn qua tủ quần áo, sau đó bước ra khỏi cửa.
“Tam tiểu thư, người… Người chờ một chút!”
Cuối cùng, nàng cũng không nhịn được nữa.