Thân thể của ta và y đã cùng treo lơ lửng giữa trời, sau đó bụng dưới ta quặn đau.
Ta bất giác hô to một tiếng: “Vương gia!”
Y lại không nói lời nào, để tay ra sau lưng với ý muốn nắm lấy cành cây
bên cạnh, nhưng lại chỉ truyền đến một tiếng “Ken két”, cơn đau ở bụng
dưới quặn lên dữ dội, ta hoàn toàn bắt không được bất kỳ vật gì.
Nơi đây đúng là rất cao, những cơn gió nhè nhẹ giờ đây cũng trở nên sắc bén.
Quất ở bên tai khiến ta đau đớn.
Ta nghe thấy trên đỉnh núi Nam Sơn truyền xuống rất nhiều, rất nhiều âm thanh.
Gọi ta, gọi Hàn vương.
Chỉ là ta đã không kịp, cũng không có thời gian để phân biệt rõ ràng.
Ta không thấy rõ vẻ mặt của y, ta chỉ cảm thấy bàn tay y ôm thắt lưng của
ta không hề buông lỏng, cũng giống như lần lúc ta cùng với y ngã xuống
bậc thềm.
Vì sao luôn luôn là y?
Ta biết sông Vu Hà cho tới bây giờ vẫn không ngừng chảy xiết.
Sắp chết, nhưng ta vẫn không biết người cứu ta ngày thường có dáng vẻ thế nào.
A, nếu bị Hàn vương biết được, trong lòng y sẽ có cảm nghĩ thế nào. Lúc
này, trong lòng ta muốn đương nhiên sẽ là điều đó. Thế nhưng, y ôm ta
rất chặt, ngay cả tay cũng không thể nâng lên được.
Chẳng biết tại sao, ta chợt nhớ đến ngôi miếu ta đã từng chung sống ba năm với Tô Mộ
Hàn, vì cách một tấm màn, vì thế chỉ cần bước ra khỏi ngôi miếu kia, cho dù ta và tiên sinh có đứng đối diện với nhau, ta cũng sẽ không nhận ra
người.
Mà trước mặt ta là Hàn vương…
Sau khi đến cõi âm, ta cũng sợ là sẽ không nhận ra y.
Nghĩ như vậy, đột nhiên ta có cảm giác vô cùng mất mát, ta thật sự muốn nói một lời “Cám ơn”, chỉ như vậy cũng quá khó khăn.
Suy nghĩ lung tung, cảm giác được thân thể cả hai đang dần dần hạ thấp,
ngay lập tức trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng “rắc”, ta mới kịp phản
ứng, thì ra là y nắm được một chạc cây ngang sườn núi, nhưng căn bản là
nó không thể nào chịu được trọng lượng của hai người.
“Hít sâu vào!” Y nặng nề nói.
Ta kinh hãi, bên tai lại truyền đến một tiếng “Ùm” thật lớn, trong nháy
mắt sự hô hấp bị ngăn cản do nước ập đến, rất nhiều nước bao quanh hai
người bọn ta.
Ta chỉ cảm thấy toàn thân bỗng chốc truyền đến một
cảm giác lạnh, Hàn vương vẫn ôm ta rất chặt, dường như y đang muốn đẩy
lùi mặt nước đi, nhưng ta không nghĩ tới dòng nước phía dưới chảy quá
xiết, chúng ta không chuyển động lên được, ta chỉ cảm thấy như mình lao
thẳng xuống đáy cùng với cơn hồng thủy.
Đôi mắt của ta không mở ra được, cũng không biết bị trôi đi nơi nào.
Ta mới nhớ đến, hóa ra còn một thứ nữa mà Tô Mộ Hàn vẫn chưa từng dạy ta.
Bơi.
Ta nghĩ lúc này nếu không có Hàn vương, ta sẽ chìm thẳng vào đáy nước, đến lúc đó, e rằng đến thi thể vớt lên cũng không được.
Tình cảnh như thế không biết giằng co trong bao lâu, ta cảm giác được bàn
tay đỡ thân thể ta mạnh mẽ dùng lực, bỗng chốc ta thoát khỏi mặt nước.
Lúc này, cũng không biết bọn ta đang ở nơi nào, ta vội vàng liều mạng
hít sâu một hơi.
Mà giờ khắc này, bàn tay phía dưới nhẹ nhàng
buông ra, ta lại ngã vào trong nước. Vô ý một chút, liền uống một ngụm
nước, bỗng chốc, ta đột nhiên không thể hít thở được.
Y muốn giúp kéo ta lên mặt nước, thế nhưng ta đã không còn chút sức lực nào…
Ta không mở mắt ra được, thế nhưng dường như có hàng vạn những giọt nước mắt đang không ngừng chảy ra.
Thật là khổ sở, ta muốn ho mà cũng không ho được.
Ta nghĩ ta nhất định là đã chết chìm rồi.
Không nghĩ tới Tang Tử ta lại có thể chết đi như vậy….
Thật nhiều người, thật nhiều việc, ta thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu, dường như có một bàn tay của ai đó vỗ lưng của ta,
một cái rồi lại một cái. Nước trong dạ dày ta như sóng biển khiến ta vô
cùng khó chịu, vừa định lên tiếng, ta liền ho khan đẩy nó ra ngoài.
Nôn ra thật nhiều nước, ta không ngừng ho. Rất lâu sau, ta mới cảm thấy thoáng hơn, bắt đầu có ý thức rồi mở to mắt.
Đây là nơi nào, ta không nhận biết được. Ta chỉ biết màn sương vẫn còn cô đọng trên mặt sông.
Vầng thái dương cũng không còn gay gắt nữa, màn sương trên sông, trên bầu
trời cũng đã mơ hồ bắt đầu có một lớp sương mù mỏng. Lúc này ta mới
biết, thời gian cũng không còn sớm nữa, tiếp theo khoảng chừng một canh
giờ, màn sương mù này sẽ trở nên dày đặc hơn.
Vụ Hà, đúng với cái tên, sông này thực sự có rất nhiều sương mù.
Ngay cả khi đứng bên kia sông cũng không thể thấy rõ tình cảnh bên này.
Nhớ đến thân thể, ta mới phát hiện có chiếc đầu gối đang chống dưới thân,
có chút kinh ngạc quay đầu lại thì nghe một người đàn ông mệt mỏi mở
miệng: “Không chống ngươi, làm sao ngươi có thể phun ra một bụng nước.”
Khó trách, vừa rồi ta lại khó chịu như vậy.
Chống người bò dậy, ta cúi người qua xem tình hình y: “Vương gia sao vậy?”
Nghe giọng nói của y, tất nhiên là không được tốt, nếu không, vì sao
giọng nói của y dường như đang cố gắng toàn bộ sức lực?
Y chậm rãi lắc đầu, ta vô ý hỏi, bỗng nhiên ta nhìn thấy chiếc bình nhỏ đặt bên
cạnh y. Trong lòng ta chấn động mạnh, theo bản năng ta đưa tay vào sờ
ngực mình, trên mình ta vẫn còn chiếc bình sứ mà, lúc này ta mới thở
phào nhẹ nhõm, ta thật sự là nôn nóng đến hồ đồ rồi, hoa văn trên chiếc
bình sứ đặt trên mặt đất kia có chỗ nào giống hoa văn của chiếc bình sứ
trên người ta đâu?
Tiếp theo, ta không nhịn được mà kinh hô một tiếng, giơ tay lên xoa xoa gò má trên mặt mình.
Tô Mộ Hàn nói, nước thuốc trên mặt ta có thể dễ dàng bị nước tẩy đi, vừa
rồi ta bị dòng nước xiết cuốn xuống đây, mặc dù tay ta không chà quét,
nhưng dòng nước mạnh như vậy, ta lại ngâm trong nước khoảng thời gian
lâu như thế, nước thuốc trên mặt ta, e rằng đã hoàn toàn bị gột rửa.
Như vậy…
Hoảng sợ đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt một cái, y nhìn thấy? Y đã nhìn thấy!
Chẳng biết tại sao, nghĩ như vậy, trái tim của ta đập nhanh liên hồi.
Y mệt mỏi liếc ta một cái, hừ khẽ nói: “Đàn phi quả thật khiến bản vương
giật mình…” Lời của y nói được một nửa, thân thể nửa ngồi bỗng nhiên ngã về phía sau.
Ta hoảng sợ, vội bước lại đỡ lấy y: “Vương gia!”
“Ừm…” Trong ánh mắt của y dần hiện lên một sự đau đớn, lúc này ta mới phát
hiện, tay phải của y dường như không hề cử động. Chăm chú nhìn lại, ta
thấy hoa văn trên y phục nơi cánh tay phải của y đã bị rách đến mức
không còn nhìn thấy gì, những vết thương trên cánh tay phía dưới y phục
bị nghiền rách như ẩn như hiện.
Nơi chảy máu bởi vì ngâm nước mơ hồ đã bắt đầu trở nên trắng bệch.
Bỗng nhiên ta lại nhớ đến lúc ta và y sắp rơi xuống nước, dường như y còn
bắt được một cành cây. Chẳng lẽ, nguyên nhân là bởi vì cành cây kia sao?
Nghĩ đến đây, ta không khỏi giật mình, lúc này cũng không kịp nghĩ đến nước
thuốc trên mặt đã bị tẩy đi, do dự một chút, cuồi cùng ta cũng run run
đưa tay đến chạm vào cánh tay y.
“Ngươi muốn làm gì?” Y nói bằng chất giọng yếu ớt.
Ta không dám nhìn y, chỉ cúi đầu nói: “Tay ... Thế nào?”
“Gãy rồi.” Y trả lời qua loa.
Mà ta chỉ cảm thấy trong lòng chấn động mạnh một cái. Gãy rồi!
Nhưng vì sao, y còn có thể nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy!
Nhất định là rất đau, rất đau.
Vì thế, y mới không có sức lực để nâng ta lên mặt nước, có đúng không?
Nước mắt không kiềm được nữa mà ào ạt chảy ra, bỗng chốc tầm mắt ta trở nên
mơ hồ, ta cắn răng mở miệng: “Cũng không phải là lần đầu tiên, lần trước đã rút kinh nghiệm, vì sao lần này còn muốn kéo ta?”
Dường như y
giật mình, một lát sau mới tự giễu nói: “Ta đâu có biết rằng kéo ngươi
nguy hiểm như vậy, lần trước là bởi vì ngươi giằng co, lần này ngươi lại không dám giãy dụa. Nhưng ta làm sao đoán được, lại có người dám âm
thầm đánh lén.”
Đúng vậy, nếu không phải Diêu thục phi dùng cục đá bắn trúng đầu gối của y, y làm sao có thể không đứng vững, té xuống
cùng với ta?
Kỳ lạ nhất chính là y cũng không hỏi ta có biết ai đã hạ thủ hay không.
Suy nghĩ lại, hiện nay nói đến chuyện này có tác dụng gì đâu?
Ngã cũng ngã rồi, không chết cũng là trong cái rủi có cái may.
A, nhìn người trước mặt, thật đúng với một câu, không chết cũng tàn phế.
Tàn phế?
Trong lòng vô cùng đau xót, bỗng nhiên ta lắc đầu. Không, ta không muốn y xảy ra chuyện gì!
Ta ôm lấy người y, ý muốn kéo y đến, y lại cau mày nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Bất luận y gầy gò thì đó cũng là nam nhân, vóc người của nam nhân và nữ
nhân không so với nhau được, ta muốn kéo y đứng lên, lại phải sử dụng
rất nhiều sức. Lần này lại nghe y tra hỏi, ta liền cắn răng nói: “Trước
tiên giúp ngài xử lý vết thương, Hoàng thượng nhất định sẽ phái người đi tìm chúng ta, chờ người đến, ngài nhất định sẽ không sao.”
Ta vừa nói, nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an đến khác thường.
Dòng nước trên sông Vụ Hà chảy rất xiết, ta và y không biết đã bị cuốn đến
nơi nào. Có thể đã bị cuốn ra khỏi Thượng Lâm Uyển cũng không chừng.
Cho dù Hạ Hầu Tử Khâm có phái người tìm, đương nhiên cũng không nhanh đến
vậy được. Huống hồ, chỉ cần qua một thời gian nữa, trời sẽ tối. Chờ đến
trời tối, cho dù là có đuốc thì với sương mù ở bờ sông như thế này cũng
sẽ không thể nào dùng được. Hoặc là bọn họ sẽ cho rằng ta và Hàn vương
sẽ không thoát thân theo cách trôi theo dòng nước chảy xiết, như vậy,
bọn họ chỉ biết vớt hết lần này đến lần khác. Nhưng mà ta và y không thể quả quyết chờ ở đây lâu đến vậy được, ở đây quá ẩm ướt, thân thể của ta dù có khỏe, nhưng cũng không thể mặc quần áo mỏng manh như thế này mà
tiếp tục chờ, huống chi, Hàn vương còn đang bị thương.
Ta không
biết rốt cuộc mình đã hôn mê bao lâu, nhưng nhìn thấy y phục trên người
của ta và y đều đã khô, ta cũng có thể đoán được nhất định là thời gian
đã qua rất lâu rồi.
Mà y cố gắng chịu, một mực bên cạnh cứu ta sao?
Ta kéo y, lại thấy y chợt cúi người, một tay đè vai phải. Ta hoảng sợ, thầm mắng bản thân, sao lại có thể sơ sẩy như vậy!
Vội buông y ra, ta cắn răng kéo một mảnh vải trên y phục xuống, cẩn thận
thắt chặt cánh tay y lại, nhỏ giọng nói: “Cố gắng chịu đựng.” Dứt lời,
cũng không chần chờ nữa, ta kéo cánh tay y xuống, thắt vải lại treo lên
cổ y. Như vậy, chỗ bị thương ở cánh tay kia sẽ không cảm thấy đau nhức
vì dao động nữa. Thân thể y run rẩy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không kêu lên một tiếng. Ta giơ tay dìu y, y lại đưa mắt nhìn chiếc bình sứ rơi
bên cạnh, nhặt lên, một lần nữa để vào trong lòng, ta không khỏi thốt
lên: “Đây là cái gì?”
Y liếc ta một cái, nhỏ giọng nói: “Ngươi
quên rồi à? Trên người ta bị thương….” Vì thế, lúc bị ám sát ở Nam Sơn y mới không ra tay sao?
Ta ngẩn ra, làm sao ta quên được? Chỉ là vì sao chiếc bình sứ đó lại cho ta cảm giác không phải như vậy?
Ta cảm thấy, nếu như là thuốc trị thương, y không nên mang theo trong
người như vậy. Cuối cùng ta cho rằng việc nhỏ như vậy, Thanh Dương nên
chu đáo chuẩn bị cho y mới đúng. Ví như thúc giục y uống thuốc, giúp y
mang theo thuốc trị thương.
Ta cảm thấy đồ vật y mang theo trên
người tất nhiên sẽ rất quan trọng, vô cùng quan trọng, quan trọng đến
mức, một khi không có, xảy ra chuyện, sẽ chết …
Nghĩ đến đó ta cảm thấy hơi kinh hãi, theo bản năng ta sờ vào bình sứ trên người ta, dường như có gì đó giống nhau.
Bởi vì cực kỳ quan trọng, vì thế cho tới bây giờ, nó là vật bất ly thân của ta.
Ta đang suy nghĩ, lại nghe y mệt mỏi nói: “Rời khỏi đây đi, ở đây ẩm ướt quá.”
Ngẩn ngơ, y và ta có cùng suy nghĩ.
Gật đầu, ta dùng sức kéo y đứng lên, thân thể y chao đảo, lại tự mình đứng
vững vàng, quay đầu lại liếc mắt nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”
Ta và y lần lượt rời đi, rất lâu sau mới cảm nhận được độ ẩm ướt kia mới
dần dần tan đi một chút, quay đầu lại ta thấy màn sương ở bên bờ sông
kia đã xa xa một chút. Ta cũng không dám đi quá xa, ta sợ đến lúc có
người tìm chúng ta, nhưng lại không thấy rồi lại bỏ qua nơi này.
Rõ ràng y cũng nghĩ đến điều này, bước chân dần chậm lại, ánh mắt sắc bén
lướt qua một lượt, dừng lại ở phía bên phải trước mắt, mở miệng nói:
“Vào đó đi.”
Ta dìu y qua đó, không nhịn được mà hỏi: “Nơi đó có gì sao?”
Y nhỏ giọng nói: “Sơn động.”
Ta giật mình, kinh ngạc nhìn y, làm sao y biết nơi đó có sơn động?
Y cũng không nhìn ta, chỉ nói tiếp: “Vừa rồi lúc đợi ở bên bờ sông, ta
phát hiện động vật ở đây qua lại rất nhiều, như vậy, đương nhiên sẽ có
người đến săn thú. Ở đây cách Thượng Lâm Uyển cũng không xa lắm, nhưng
núi rất nhiều không dễ dàng dựng nhà. Như vậy những người thợ đi săn
muốn tìm chỗ dừng chân, đương nhiên chỉ có thể là những sơn động. Chỗ
kia có ánh nắng mặt trời chiếu vào, ở đây lại có nguồn nước dồi dào, hơn nữa, bên kia còn rất nhiều cây ăn quả. Không có gì ngạc nhiên, chắc
chắn nơi đó là điểm dừng chân rồi.”
Sự phân tích nhẹ nhàng tỉ mỉ, ta không khỏi nói: “Ngài thật khiến ta giật mình.”
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, ta và y không câu nệ cấp bậc lễ nghĩa nữa,
xưng hô cái gì “Bản cung” và “Bản vương”, nói chuyện lại có thể tự nhiên như vậy.
Y cười khẩy một tiếng nói: “Có giật mình, cũng không lợi hại bằng cô. Ta thật sự không ngờ, dung mạo chân chính của Đàn phi lại
có thể như vậy!” Y nói, cúi đầu nhìn ta, trong con ngươi đen như mực dần dần lộ vẻ hưng phấn.
Một lát sau, y thấp giọng nói: “Đẹp lắm.”
Ta chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, cắn môi nói: “Hiện giờ ngài lại cảm thấy ta đến đây để câu dẫn ngài sao?”
Dường như y chấn động, cũng không nói thêm gì. Chúng ta lại đi về phía trước, quả nhiên đúng như y suy đoán, xuyên qua bụi cỏ cao, đã có thể mơ hồ
trông thấy ở bên kia là cửa sơn động.
Ta không khỏi ngạc nhiên,
mừng rỡ cười, y cũng không để ý những lời ta vừa nói, chỉ nói: “Kinh
ngạc sao? Nữ tử sống ở khuê phòng giống như cô đương nhiên là không biết được. Nhưng mà đối với những người hành quân sa trường mà nói, chẳng
qua là chuyện bình thường. Nếu đúng là địa thế không ổn, binh bại cũng
sẽ là chuyện bình thường.”
Vì thế, y mới hiểu biết nhiều như vậy.
Năm đó, Tô Mộ Hàn cũng dạy ta binh pháp, chỉ là bây giờ nghe y đề cập đến.
Ta mới cảm thấy chẳng qua mình chỉ được biết sơ qua mà thôi. Cho dù ta
tinh thông binh pháp, nhưng thực tế là ta chưa quen thuộc địa hình, cũng sẽ không làm nên chuyện gì cả.
Mà y…
Ta vẫn cho rằng kinh
nghiệm của y với người trong tấm màn kia không giống nhau, nhưng theo
ngôn ngữ và cử chỉ của y, ta lại không thể không tin, y là người đã từng trải qua chiến trường.
Hàn vương ơi Hàn vương, y thực sự là một người bí ẩn.
Khiến cho ta khó chịu, khó đoán.
Chỉ là y cho rằng ta là nữ tử sống ở khuê phòng ư? A, nếu để y biết ta chỉ là một nha đầu hoang dã, y sẽ giật mình sao?
Vừa nghĩ, lại giơ một tay lên phất cỏ trước mặt. Thật cao, cao hơn so với
ta nữa, ta không thấy được tình hình phía trước, lại nghe y đột nhiên mở miệng: “Chờ một chút.”
Ta hơi sững sờ, y lại giơ tay lên, rút cây trâm trên đầu ta xuống, sau đó lại ném lên phía trước mặt. Một lát sau, vẫn không nghe thấy âm thanh gì, mới nghe y nói: “Không có gì cả.” Dứt
lời, liền đi về phía trước.
Ta vội vàng đuổi theo y, ngước mắt
hỏi: “Ngài cho là có thú dữ à?” Nếu không, ta lại suy nghĩ không ra,
động tác của y vừa rồi là thăm dò điều gì.
Y tán thành đưa mắt
nhìn ta, mỉm cười nói: “Không tồi, có vài người đi săn, bởi vì không
muốn ra vào bất tiện, nên mang một số đồ đạc theo lại không mang về, sợ
là có dã thú đi vào sẽ phá hư, đó chính là lý do trước cửa sơn động có
đặt vài chiếc bẫy thú. Chỉ là ta không nghĩ đến, ở đây lại không có.” Y
cúi xuống, lại nói: “Nhưng mà, cô thật thông minh, đoán được nhanh thế.”
Ta chỉ nói: “E rằng đó là thói quen của người Bắc Tề các ngài?” Cho dù nói là để lại vật đó để tránh cho thú dữ đi vào, nhưng mà nếu có người đi
đường ngang qua rồi nghỉ chân, nếu như vậy chẳng phải cũng rất nguy hiểm sao?
Cũng không phải mỗi người, ai cũng có lòng cảnh giác cao như vậy.
Y không nói thêm gì nữa, lúc này ta và y đã sớm vào sơn động, ta cẩn thận đưa mắt nhìn phát hiện bên trong không có gì cả, chỉ là một sơn động
trống trơn mà thôi. Ta mới nhớ đến lúc này không phải là mùa săn thú.
Nếu đúng như Hàn vương nói, như vậy vùng lân cận nên có người và nhà mới đúng.
Quay đầu lại, ta thấy sắc trời đã tối dần, nếu đi quá xa cũng không an toàn.
Dìu y dựa vào mép tường ngồi xuống, ta suy nghĩ, mở miệng nói: “Trên người của ngài có dao găm không?”
Y sợ run lên, gật đầu, cúi người rút một con dao găm từ ống giầy đưa cho ta, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận, rất bén.”
Y cũng không hỏi ta muốn làm gì, cứ như vậy yên tâm giao cho ta.
Nhưng mà lúc này, ta cũng không có nhiều thời gian ở lại lâu, ta chỉ đứng
lên, nói với y: “Ngài ở đây chờ ta trở lại.” Dứt lời, ta xoay người chạy đi.
Ta nhất định phải thừa dịp sắc trời còn chưa tối phải tìm một số đồ mang về sơn động. Mùa này, các loại thú vừa ngủ đông tỉnh lại để
kiếm ăn và giao phối. Mà ta, nếu buổi tối gặp phải bọn chúng đương nhiên là chạy không thoát được, nghĩ đến đó, tim không khỏi có chút đập
nhanh.
Lần này đến Thượng Lâm Uyển săn bắn, nhưng ta vẫn chưa động đến thứ gì, ta vẫn chưa muốn bị con mồi của ta săn trước. Khóe miệng ta không tự chủ được mà muốn cười, đã là lúc nào rồi, ta còn có thể tự
tiêu tự khiển như thế.
Ta tìm đến một sườn núi nhỏ, đứng lên đó,
nhìn xung quanh bốn phía một lần. Vận khí khá tốt, để cho ta nhìn thấy
bụi trúc, mặc dù chỉ có một bụi rất nhỏ, nhưng cũng đủ để ta dùng rồi.
Ta nhảy xuống, chạy đi thật nhanh.
Rút dao găm ra, ta thử cắt một đao, nhưng lại không nghĩ là có thể dễ dàng cứa vào thân trúc như thế.
Ôi, quà nhiên là chém sắc như chém bùn nha! Khó trách lúc ta rời đi Hàn vương lại dặn dò ta cẩn thận.
Hít một hơi thật sâu, ta vung tay ngang cây trúc, giơ tay lên nhẹ nhàng đẩy một cái, cây trúc cao to kia ngã xuống. Lá trúc lướt qua những thân cây trúc còn lại, phát ra những tiếng “rì rào”, trong đêm dường như nghe
càng thấy lạnh thêm.
Ta cũng không chuẩn bị gì cả, tiến thẳng lên, dùng dao găm chặt cây trúc thành đoạn, sau đó lại sắp thành từng đám,
ôm những mảnh đó chạy về.
Chày ào vào sơn động, ta thấy y vẫn còn
dựa vào mép tường, nghe thấy có tiếng bước chân đi vào, theo bản năng y
ngước mắt nhìn ta một cái, vẫn không nói bất kỳ điều gì.
Để những
thứ trong lòng xuống, tiến lên cầm dao găm trả lại cho y, lạnh nhạt nói: “Ngài thật bình tĩnh.” Ta vốn tưởng rằng một mình ta ra ngoài hẳn là y
sẽ lo lắng. Nhưng mà khi ta trở về, y một câu cũng không hỏi.
Thậm chí là trong ánh mắt kia cũng không hề lộ ra một chút lo lắng nào.
Y nở nụ cười nhạt nói: “Nếu không thì nên làm gì?”
Ta không nói lời nào, quỳ xuống, lại kéo vào thứ trên y phục xuống, để một bên. Chần chờ một lút, cuối cùng ta cũng đưa tay cởi miếng vải treo
trên cổ y xuống, buông cánh y ra, nhỏ giọng nói: “Ta không biết y thuật, trước tiên chỉ có thể cố định cánh tay của ngài một chút, sẽ đau, ngài
cố gắng chịu đựng một chút nha.”
Dứt lời, ta cũng không dám nhìn
y, lượm phiến trúc trên mặt đất, kẹp vào cánh tay y, lại dùng sức kéo
mảnh vải một tầng rồi lại quấn lên. Ta hít một hơi thật sâu, cố sức thắt lại.
Rõ ràng ta cảm nhận được y hít một hơi thật lạnh, chỉ là vẫn như trước, từ đầu đến cuối y không hề thốt ra một tiếng, ta thực sự bội phục sự bình tĩnh của y, rõ ràng, cảm giác mà y cho ta cũng không phải
là như thế này. Nhưng ta lại không biết, làm sao y có thể chịu đựng đau
nhức như vậy, không kêu lên một tiếng.
Bên ngoài, gió đột nhiên
nổi lên từ cửa động thổi vào, hầu như khiến ta không mở mắt được. Nhưng
mà, cơn gió kia lại không lạnh lẽo, mà trái lại, có chút khô nóng.
Không biết vì sao, trong lòng ta mơ mồ có cảm giác xấu.
Lúc ta xoay người lại, mới phát hiện, trời đã tối hẳn.
Thầm nghĩ không tốt, ta phải nhanh chóng thắp lửa lên, nếu không tối đến, dã thú qua lại. Khứu giác của bọn chúng rất nhạy bén, huồng hồ, trên người Hàn vương còn có máu tươi. Một khi bọn ta bị chúng phát hiện, hậu quả
sẽ không thể tưởng tượng nổi. Lúc này, ta lại bắt đầu nghĩ đến bẫy thú
này thật là tốt.
Con người ư, chính là thay đổi từ nơi này.
Ta lắc đầu đứng dậy bước ra khỏi hang tìm một ít củi khô. Khom người nhặt
thêm hai thanh tre, ta quay vào bên trong tìm một nơi kín gió để nhóm
lửa. Ngọn lửa chưa được nhóm lên đã bị thổi tắt.
Trong người
không mang theo đồ mồi lửa, ta đành phải nhóm lửa bằng cách nguyên thủy
nhất. Ta ngồi xổm xuống đất, đặt một thanh tre cố định làm bàn ma sát,
chà sát thanh tre còn lại lên bề mặt. Ta bặm môi, động tác càng lúc càng nhanh hơn. Cứ thế một lúc lâu, bàn tay ta đã hằn mấy vết đỏ mà vẫn
không thấy lửa đâu.
Không biết vì sao, ta cảm thấy hơi tủi thân.
Bỗng nhiên, có vật gì đó ném đến gần. Ta nhìn kỹ, là dao găm của Hàn vương.
Y nói: “Dùng dao rạch một đường sâu vào thanh tre bên dưới, lửa sẽ dễ bén hơn”.
Ta hơi nghi ngờ, nhưng cũng làm theo.
Không lâu sau, ở giữa hai thanh tre đã có khói bốc lên.
Ta vui mừng, ra sức ma sát nhanh hơn, quên mất cả đau đớn ở bàn tay, cảm
giác tủi thân khi nãy cũng bay biến. Chợt nghe “Phực” một tiếng, cuối
cùng ngọn lửa đã bùng lên.
Nhờ vậy, không khí trong hang trở nên ấm áp và sáng sủa hơn.
Cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn về phía Hàn vương, ta cảm giác y đang mím môi cười.
Bộ dạng của ta bây giờ chắc vô cùng nhếch nhác. Ngoại trừ lần bị đánh vì
bị vu oan trộm quần áo của Thiên Lục khi còn ở Tang phủ, có lẽ ta chưa
từng nhếch nhác thế này.
Hôm đó, ta hoàn toàn tuyệt vọng. May mắn thay, ta gặp được Tô Mộ Hàn. Chính tiên sinh đã cho ta niềm tin, giúp
ta thêm hi vọng vào tương lai.
Lại nghĩ đến Tô Mộ Hàn ...
Không biết vì sao mỗi khi ở bên cạnh Hàn vương, dù vô tình hay cố ý ta cũng sẽ nhớ đến Tô Mộ Hàn?
Ta khẽ lắc đầu. Chính bản thân ta cũng không hiểu vì sao.
Hàn vương vịn vào vách đá đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt ta. Y ngồi xuống, rồi bỗng nhiên cúi đầu cười rất vui vẻ.
Ta ngạc nhiên hỏi: “Vương gia cười gì vậy?”
Y nhìn ta, nói: “Cười cô.”
“Ta?” Ta ngạc nhiên hỏi lại.
Y gật đầu nói tiếp, trong giọng nói dường như mang theo chút đắc ý: “Hắn
chưa từng nhìn thấy dung nhan thật của cô, nhưng ta lại may mắn được
chiêm ngưỡng.”
“Hắn” mà y nói, dĩ nhiên là Hạ Hầu Tử Khâm.
Chỉ vì thế mà y thấy vui sao?
Ta chưa kịp nói gì, đã nghe Hàn vương hỏi: “Tại sao cô phải che giấu dung nhan thật của mình?”
Điều này, y đã cố gắng phớt lờ nhưng cuối cùng y vẫn muốn hỏi ta.
Ta nhìn Hàn vương, cười nói: “Ta sẽ cho vương gia câu trả lời , đổi lại
vương gia cũng phải trả lời câu hỏi của ta.” Ta không muốn buôn bán lỗ
vốn. Dù sao khuôn mặt thật của ta đã bị y nhìn thấy, chi bằng lấy nó để
trao đổi với y đi.
Không phải y cho rằng ta muốn nhìn diện mạo sau chiếc mặt nạ của y chứ?
Ta khẽ cười, vươn tay thêm củi vào đống lửa. Nếu quả thật ta yêu cầu Hàn vương gỡ bỏ mặt nạ thì người chịu thiệt vẫn là ta.
Hàn vương đã nhìn thấy gương mặt thật của ta, y lại tò mò nguyên nhân ta
phải che giấu. Công bằng mà nói ta cũng muốn hỏi nguyên nhân y mang mặt
nạ. Ta không quan tâm đến lời đồn đại y mang mặt nạ để khiến cho quân
địch trên chiến trường khiếp sợ có thật hay không. Thế nhưng, ta còn
chưa nhìn thấy khuôn mặt của Hàn vương. Nghĩ thế nào thì ta cũng là
người chịu thiệt thòi.
Vì thế, ta mới không làm vụ trao đổi này.
Ta cười với y: “Sao lại không nghe điều ta muốn trao đổi trước?” Rõ
ràng y ngẩn người ra, ta tiếp tục nói: “Ta muốn hỏi thăm vương gia về
một người.”
Lông mày y khẽ nhướng lên, trong ánh mắt dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ta lại nói: “Ngài có quen biết Tô Mộ Hàn không?” Không biết tại sao, lúc
ta nói ra ba chữ kia, thân thể của ta đột nhiên căng cứng, bàn tay đang
cầm thanh củi bỗng siết chặt lại.
Hóa ra ta cũng không biết, đã rất lâu rồi, chính miệng ta gọi ra tên y, cũng vẫn khiến ta căng thẳng không thôi.
Y vẫn nhìn thẳng vào ta, một lát sau, y mới mở miệng: “Ý của cô là gì?”
Nhẹ nhàng gảy đống lửa trước mặt, ta mỉm cười nói: “Ngài cũng đừng vượt quá quy tắc, ta nói, một câu hỏi đổi một câu hỏi mà.” Câu hỏi của ta, y vẫn chưa trả lời, nhưng lại hỏi ngược lại ta.
Y ngẩn ra, cuối cùng cười rộ lên, nhưng lắc đầu nói: “Người mà cô nói, ta không quen biết.”
Động tác trên tay ta hơi chậm lại, có chút không tin nhìn người trước mặt, vậy mà y nói, y không quen biết….
Trong lòng ta bỗng nhiên trống rỗng.
Chẳng lẽ, cảm giác của ta cho đến nay, tất cả đều sai sao?
Nhưng mà, điều đó làm sao có thể? Trên người của y, rõ ràng có một phần khiến cho ta cảm thấy quen thuộc. Chỉ là vừa rồi y nói không quen biết, ta
lại chưa từng có loại cảm giác xúc động sâu sắc đến như vậy, ta muốn bổ
nhào về phía trước, tháo mặt nạ của y xuống, nhìn xem mặt y rốt cuộc có
diện mạo như thế nào.
Mặc dù, như vậy căn bản không thể nói rõ điều gì cả, nhưng mà…
Cắn môi, bộ dáng của y lúc này như vậy, nếu như ta kiên quyết, y có thể vẫn liều chết phản kháng hay không?
Trong lòng ta đang thầm nghĩ, lại nghe y nói: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta?”
Bỗng nhiên ta hoàn hồn, mới nhớ đến nội dung câu hỏi của y là gì. Ta cười
nhạt nhẽo, đáp: “Đương nhiên là vì bảo vệ mình. Ngài cũng biết rõ ràng,
trong hậu cung Thiên triều ta không có kẻ hậu thuẫn, nếu như vẻ ngoài
của ta chói mắt nữa, sẽ khó tránh khỏi việc trở thành cây đinh ở giữa
các nàng ta.”
Y hừ khẽ một tiếng, nói: “Cô không sợ sẽ bị giáng tội khi quân sao?”
“Tội danh này, Vương gia muốn giáng xuống đầu ta sao?” Ta nhìn thẳng vào y,
lời của ta vừa nói rất rõ ràng, việc này chỉ mình y biết, chỉ cần y
không nói, như vậy sẽ không ai biết. Trừ phi, y muốn ta chết.
“Ta… Ha.” Y cười: “Chỉ tiếc, Hoàng thượng của các người vẫn không biết Đàn
phi tầm thường của hắn lại có dung nhan khuynh quốc khuynh thành như
thế.”
Trong lòng ta khẽ run lên, bất giác ta xoa mặt mình. Ta cũng không rõ đã bao lâu rồi ta chưa từng thấy dáng vẻ thật của mình, có
thực sự đẹp như y nói không?
Chỉ là, khi nghe y nói ra như vậy, ta có cảm thấy vui không?
Một khắc kia, cũng không biết tại sao ta lại như vậy, bỗng nhiên ta bật thốt lên: “Vậy, ta so với Dao phi thì sao?”
“Hả?” Y đưa mắt liếc ta một cái, nhỏ giọng nói: “Lần này không đến phiên cô hỏi, đến phiên ta hỏi.”
Ta sợ run lên, y giải thích: “Câu hỏi đầu tiên của ta, cô lại dùng câu hỏi để trả lời nó.”
Khi y đề cập đến, ta mới nhớ, chuyện thực sự là như vậy. Ôi, Ngươi khá lắm
Hàn vương gian xảo kia! Y hỏi vấn đề như vậy, không phải là dụ dỗ ta hỏi ngược lại y sao? Nhưng mà, ta vẫn trúng kế, mà còn trúng kế một cách
tình nguyện không hay không biết nữa…
Mà câu hỏi trao đổi vừa rồi ta hỏi y, y chỉ giải đáp qua loa như vậy, cũng không trả lời thành thật.
Ta cắn răng, vì sao ta cảm thấy thua dưới tay y, trong lòng ta lại không phục như thế?
Thế nhưng y lại mở miệng nói: “Cô đã biết thân phận thật của Dao phi?”
Lời của y, bỗng chốc khiến lòng ta hoảng sợ, ta vốn tưởng rằng vấn đề về
Dao phi, ngay cả khi ta hỏi, y cũng chưa chắc sẽ trả lời. Nhưng ta lại
không nghĩ là, ngược lại, y lại chính mình mở miệng.
Ta gật đầu,
nhưng mà, nếu y đã đề cập đến chuyện của Dao phi, như vậy ta không cần
phải hỏi về nàng ta, ta chỉ cần chờ y tự mình mở miệng nhắc chuyện của
nàng ta mà thôi. Thế là ta lại mở miệng nói: “Vì sao ngài lại giết Diêu
Chấn Nguyên?”
“Cứu cô.” Hắn nhợt nhạt trả lời.
Cứu ta? Ta thực sự nửa tin nửa ngờ.
Y lại nói: “Thái hậu cũng biết thân phận của Dao phi?”
“Ừ.” Ta nhìn y, nói: “Ta cũng chỉ có thể nói cho ngài biết, những ngày sau
này Dao phi sống ở trong cung, nhất định sẽ không dễ chịu đâu.” Chẳng
biết tại sao, khi nghe y một lần rồi một lần đề cập đến Dao phi, tâm
trạng của ta lại cảm thấy không thoải mái.
Là bởi vì y quan tâm nàng ta sao? Hay vẫn chỉ vì chuyện của Bắc Tề?
Thế là, ta lại cắn răng nói: “Vì sao nàng ta phải trở về?”
Y nao nao, tiếp theo lại mở miệng: “Vấn đề này, cô nên hỏi nàng ta, không nên hỏi ta.”
Ta cười nhạo: “Ngài là nghĩa huynh của nàng ấy, chẳng lẽ ngài lại không biết sao?”
“Nghĩa huynh cũng chỉ là vội vã nhận để hòa thân, chẳng qua chỉ là mượn một
danh phận mà thôi, ta với nàng ấy, cùng lắm chỉ mới quen biết.”
Khó trách, y nói khuôn mặt của y, Dao phi cũng chưa từng thấy. Hóa ra, giữa bọn họ, căn bản là không thân quen.
Chỉ là, ta vẫn không rõ, năm đó nếu Phất Hi là công chúa được hòa thân gả
đi Bắc Tề xa xôi, còn chết trong hoàng cung của Bắc Tề. Như vậy, bây giờ Hoàng đế lại tặng nàng ấy về Thiên triều để hòa thân, có chuyện gì đã
xảy ra?
Vừa định mở miệng, lại thấy y giơ tay lên ngăn cản lời nói của ta, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi, cô đã hỏi hai câu, nên giờ đến ta
hỏi.”
Ta có một chút giận trừng mắt liếc y một cái, y lúc nào cũng sâu sắc tinh tế mọi chuyện đến vậy, không cho ta chiếm thế thượng phong lấy một lần. Ta đành cắn răng nói: “Ngài hỏi đi.”
Y lại cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói: “Không hỏi.”
Ta hoảng hốt nói: “Vì sao?”
“Bởi vì không muốn hỏi.”
Ta phẫn nộ nhìn y, y không muốn hỏi, chính là muốn nói cho ta biết, ta
cũng sẽ không được hỏi nữa, phải không? Hơn nữa, y còn nói cho ta biết
là ta hỏi y hai câu, như vậy bất kể là như thế nào, cũng coi như đều là
ta chiếm ưu thế, mà y, lại là nhượng bộ. Như vậy, càng làm cho ta không
thể nói lời nào. Huống hồ, câu hỏi trao đổi câu hỏi trước của ta y vẫn
chưa đưa ra, mà y lại kết thúc mọi chuyện trước.
Hàn vương!
Vì sao cuối cùng y lại có thể, y lại nuốt trọn ta như vậy.
Dường như y luôn luôn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của ta.
Ở trước mặt y, ta dường như luôn luôn đứng vào vị trí bị động. Vì thế,
người ở trước mặt ta mới kiến ta cảm thấy sợ hãi và tim đập nhanh.
Nhưng y lại hết lần này đến lần khác nói, y không quen biết Tô Mộ Hàn.
Đến nay, ta vẫn không thể tin lời của y. Nhưng mà y gạt ta làm gì? Cho dù y quen biết Tô Mộ Hàn, vậy thì sẽ thế nào?
“Lửa sắp tắt rồi.” Y có lòng tốt nhắc nhở. Ta bất chợt hoàn hồn, củi lửa
trên mặt đất đã dùng hết rồi, ta đứng lên nói: “Ta đi nhặt thêm một ít
về.”
Bước một bước, lại thấy y đưa dao găm cho ta: “Mang theo cái này.”
Ta không cự tuyệt, chỉ nhận lấy, liền xoay người đi ra.
Đi đến cửa sơn động, bỗng nhiên ta xoay người lại, chỉ thấy người đàn ông
ấy đưa lưng về phía ta. Ta mới cảm thấy kỳ lạ, vì sao ngày ấy chẳng qua y ôm ta té từ bậc thang ba nấc té xuống lại thổ huyết, hôm nay, lại ngã
xuống vực cao như vậy, xem y, lại không đến nỗi tồi tệ như thế?
Không, lúc ta mới tỉnh, nghe giọng nói của y yếu ớt chứ không hề bình thường
như lúc này, y hồi phục nhanh như vậy, thực sự khiến ta giật mình!
Khẽ lắc đầu, lúc này là lúc nào mà ta còn có thời gian suy nghĩ nhiều như
vậy? Ta thở dài một tiếng, đi ra bên ngoài, ta cũng không dám đi quá xa, chỉ đi gần rồi lượm nhặt một ít. Ánh trăng hôm nay không sáng, nhưng
vẫn có thể thấy rõ những thứ trên mặt đất. Ta thu nhặt một lúc, hình ảnh trên mặt đất bắt đầu trở nên mơ hồ. Ta ngước mắt nhìn, thì thấy mặt
trăng đã bị một tảng mây che khuất, lúc này, trong cơn gió thổi đến
không còn sự ấm áp như vừa rồi nữa, mà dần dần trở nên lạnh lẽo.
Ta chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, trời muốn mưa, còn có thể là giông bão.
Hôm nay đột nhiên khô nóng như thế, ta nên nghĩ đến.
Ôm củi vội vàng trở lại, ta thật sự không biết, một lát nữa có sấm sét đến, ta nên làm sao bây giờ?
Y thấy ta trở lại, nghi ngờ hỏi ta: “Sao cô lại hoảng hốt như vậy?” Y
cảnh giác liếc mắt nhìn cửa động, ta biết, y nhất định cho rằng ta đã
đụng phải mãnh thú hung ác nào đó.
Khi ngồi đối diện với y, ta thêm củi vào lửa, miễn cưỡng cười nói: “Bên ngoài tối đen, đương nhiên phải về nhanh một chút.”
Y lại cười nói: “Hóa ra cô cũng biết sợ?”
Ta thở dài một hơi: “Ai mà không có thứ gì đó để sợ?”
Y lại im miệng, không nói thêm gì nữa.
Đống lửa lần thứ hai bốc cháy lên, hai má ta nóng dần. Ta ngước mắt, ánh lửa chiếu vào trên mặt nạ của y, sinh ra một màu sắc đỏ rực đẹp mắt. Mà ánh mắt của y, trong một khắc kia, càng sáng hơn.
Không ăn gì cả, ta
cảm thấy đói bụng, ta nghĩ y cũng như vậy. Nhưng mà mùa này cây vẫn chưa kết trái, săn thú thì ta không thể. Nhìn người trước mặt, ta cũng không thể mở miệng, y chỉ còn lại một tay. Còn có thể làm gì nữa?
Chịu đựng thôi, chẳng qua một đêm mà thôi.
Ta chợt nhớ đến, nếu là ngày mai vẫn chưa có người tìm được chúng ta, vậy ta nên làm sao bây giờ?
Nếu như có người đến, tìm được chúng ta, đến lúc đó chính là trở về.
Trở về, ta lại không biết Hạ Hầu Tử Khâm sẽ như thế nào? Ta và Hàn vương đơn độc ở đây lâu như vậy, hắn sẽ giận không?
Tiếp theo, chính ta lại nghiến răng tức giận, hôm nay hắn che chở cho Dao
phi, nếu không phải Hàn vương ngã xuống cùng với ta, chỉ riêng chuyện ta không biết bơi, ta chết là chuyện không thể nghi ngờ gì nữa. Cho dù là ngày khác trở về đi nữa, hắn có thể vì chuyện này mà trách tội ta sao?
Hàn vương cứu ta, cũng không phải lỗi của ta!
Đang suy nghĩ, ta thấy bàn tay y đưa tới, muốn lấy lại cây dao găm bên cạnh
ta, chẳng biết vì sao, ta nhanh tay nhanh mắt ấn nó xuống. Y rõ ràng
sững sờ, ta vội mở miệng: “Hôm nay, nếu ta tháo được mặt nạ của ngài
xuống, ngài sẽ thế nào?”
Y vẫn lạnh nhạt nói: “Chuyện đó ta đã nói rồi, còn muốn lặp lại lần thứ hai?”
Ta nói: “Ngài không ngại gian khổ té xuống cùng ta, bây giờ bởi vì chuyện
này lại muốn tự tay giết ta sao?” Từ đầu đến cuối ta cũng không tin, nếu thật sự ta nhìn thấy dung mạo của y, y sẽ giết ta.
Con ngươi của y trở nên căng thẳng, lần thứ hai giọng nói của y trở nên lạnh lẽo: “Ta
không có giết cô, hôm nay cùng cô ngã từ trên cao xuống đây, mọi người
đều biết.”
Chính xác, nếu hôm nay ta chết, không ai biết rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Ta nhìn thẳng vào y: “Ngài cũng đã nhìn thấy dung mạo của ta, điều này đối với ta mà nói, không công bằng.”
Y hừ một tiếng nói: “Cô có khả năng thì che giấu lại đi.”
Trong lòng ta giật mình, thật thông minh nha, y đều đoán được ta có mang theo nước thuốc tùy thân. Tiếp theo, lại nghĩ đến bình sứ trên người y, có
phải y cũng có thói quen như vậy hay không?
Ta càng lúc càng hiếu kỳ, chiếc bình kia của y, rốt cuộc là chứa cái gì.
Đúng lúc này, tay đang để trên dao găm của y dùng lực, muốn rút nó về. Mà
ta, theo bản năng hai tay cầm thanh dao găm, mạnh mẽ kéo lại, nhưng ta
không nghĩ là sức lực của y lại yếu ớt như vậy, bỗng chốc ngã nhào trên
nền đất!
Ta hoảng sợ , vội vàng vứt thanh dao găm sang dìu y.
Mới chạm đến thân thể y, ta chỉ cảm thấy toàn thân chấn động!
Y phát sốt ! Y rõ ràng đang phát sốt!
Ta đưa mắt liếc nhìn cánh tay bị thương của y một cái, không có thuốc để xử lý, nhất định là nhiễm trùng rồi.
“Chết tiệt!” Ta cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể cắn răng mắng thầm.
Vươn tay dìu y đứng lên, ta phát hiện trên người của y, hoàn toàn không còn
sức lực. Khó trách, ta đi ra ngoài nhặt củi, y không nói một câu nào,
chỉ lấy dao găm đưa cho ta. Hóa ra căn bản y không thể đứng dậy nổi.
Nhưng mà, y còn xem như không sao cả, nói với ta nhiều đến vậy.
Chẳng lẽ chỉ là vì y không muốn ta phát hiện ra sao?
Hàn vương, ta phát hiện càng ngày ta càng không hiểu y.
Ai cũng nói, con người càng tiếp xúc, mới có thể càng hiểu biết. Nhưng mà người trước mặt, lại làm cho ta ngày càng mờ mịt.
Vì sao không cho ta biết? Sợ ta lo lắng? Hay vẫn là điều gì khác?
A, tất cả đều là những lý do không có một chút đạo lý.
Theo bản năng ta muốn giơ tay chạm vào trán của y, nhưng ta lại nhớ đến,
trên mặt của y vẫn còn mang mặt nạ. Hừ, lúc này ta thật sự cảm thấy
chiếc mặt nạ của y đúng là phiền phức. Nhưng, đột nhiên ta lại không
muốn cưỡng ép tháo mặt nạ của y xuống vào lúc này, ta không muốn lợi
dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Tang Tử ta làm việc, cho đến bây giờ vẫn quang minh lỗi lạc.
Thế nhưng y lại cười: “Kiếp này những lúc ta chật vật nhất, toàn để cho ngươi nhìn thấy.”
Lúc y nói chuyện, ta mới mơ hồ phát hiện, giọng nói của y đã dần dần trở nên khàn khàn.
Mà trái tim của ta, lần thứ hai trở dần dần nên không thể bình tĩnh được.
Ta ở cùng với y, rốt cuộc ta cảm giác mình cũng muốn điên lên rồi, vì sao hết lần này đến lần khác nhớ đến Tô Mộ Hàn?
Y phát sốt, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn đặc, vậy mà không hề ho khan ở trước mặt ta.
Ta chợt phát hiện, hóa ra ta lại hy vọng y ho khan đến như vậy, thế nhưng y lại không ho khan.
Cố gắng kiềm chế hai tay đang khẽ run, ta nhỏ giọng hỏi y: “Rất khó chịu sao?”
Y lại lắc đầu.
Làm sao có thể không khó chịu cơ chứ? Ta nhớ lúc Hạ Hầu Tử Khâm bị bệnh,
hắn phát sốt rồi còn ho khan, dù là ta, nhìn thấy đều có chút kinh động.
Lúc này vừa không có thuốc, vừa không có đại phu. Đột nhiên trong lòng ta
đối với y, cảm thấy có một chút áy náy. Nếu không phải vì kéo ta, Diêu
thục phi cũng sẽ không ra tay đả thương y, y cũng sẽ không ngã xuống vực cùng với ta.
Thở dài một hơi, ta đỡ y nói: “Ngài nghỉ ngơi đi.”
Y chần chờ một lát, ta lại nói: “Ta đảm bảo sẽ không tháo mặt nạ của
ngài, coi như là hôm nay ta trả ơn ngài đã cứu ta một mạng. Như vậy,
ngài đã yên tâm chưa?”
Y khẽ cười một tiếng, lại không nói lời nào nữa, nghiêng người nằm xuống.
Ánh lửa chiếu vào trên mặt nạ của y, khi thì sáng rực, khi thì mờ tối.
Ta trông thấy ánh mắt của y nhẹ nhàng nhắm lại.
Ta ngồi bên cạnh y, thỉnh thoảng lại thêm củi vào đống lửa.
Rất nhanh, ta đã nghe được tiếng hít thở chậm rãi, đều đều của y, xem ra y
đã ngủ rồi. Rõ ràng là rất mệt mỏi, lại ngang ngạnh chống đỡ, Hàn vương
à, ta không biết rốt cuộc y sống chết muốn chống đỡ điều gì?
Mà ta, do dự một lúc, cuối cùng cũng vươn tay nắm lấy tay y.
Tay y gầy gò đúng như phán đoán của ta, ta chợt nhớ đến ngày ấy, xuyên qua
tấm mành, Tô Mộ Hàn vươn bàn tay ra với những ngón tay thon dài rõ ràng
cả đường chỉ tay kia...
Nhưng mà ta nghĩ, tay của Tô Mộ Hàn, nhất định là rất lạnh.
Bây giờ bàn tay ta nắm, lại nóng đến lạ thường.
Ta cảm giác được đầu ngón tay của y khẽ động, ta giật mình, vội buông lỏng bàn tay đang cầm tay y, che ngực theo dõi y. Ta giống như là một tên
trộm làm chuyện xấu, thấy y không tỉnh lại, sau đó mới thở một hơi thật
dài, lại không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ta thật là ngốc.
Ngồi ôm đầu gối, đã không còn giọng nói nữa, bỗng chốc trong động trở nên
yên tĩnh. Âm thanh bên ngoài cũng càng ngày càng rõ ràng, gió đã thổi
mạnh, ta không dám quay đầu nhìn lại.
Ta ra sức ép buộc bản thân suy nghĩ đến những chuyện khác.
Lúc ta và Hàn vương cùng nhau rơi xuống vực, thích khách ở Nam Sơn vẫn chưa được giết hết. Trong lòng ta tự dưng căng thẳng, Hạ Hầu Tử Khâm chắc là không sao chứ?
Ồ, bên cạnh hắn có nhiều người bảo vệ như vậy, làm sao có thể có chuyện gì?
Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, ta tự an ủi chính mình.
Tiếp đó, ta lại nghĩ đến thích khách ở Nam Sơn hôm nay.
Là Đại Tuyên, Bắc Tề, Nam Chiếu, hay căn bản là người Thiên triều?
Ta chỉ tiếc hiện trường lúc đó quá hỗn loạn, trong một lúc ta không thể tìm ra manh mối.
Lúc này, chắc hẳn là Khanh Hằng đang vô cùng căng thẳng vội vàng. Ta hít
một hơi thật sâu, may là ta không chết, nếu không, với tính cách của y,
nhất định sẽ tự trách mình cả đời. Khanh Hằng, ta hiểu rõ y nhất.
Hạ Hầu Tử Khâm sẽ hạ lệnh tìm kiếm ta và Hàn vương, mà Khanh Hằng, mặc dù
không nhận được mệnh lệnh của hắn, cũng sẽ thức trắng đêm để tìm kiếm.
Trên bờ sông Vụ Hà, thậm chí là trong lòng sông Vụ Hà…
Cho đến
nay, ta không biết rốt cuộc mình ta đã bị cuốn đi bao xa, bọn họ tìm
kiếm chắc sẽ rất cẩn thận, sẽ không chỉ tìm một nơi, ta hy vọng, có thể
tìm đến chỗ này nhanh hơn một chút. Bất giác liếc nhìn qua Hàn vương,
tình hình hiện nay của y không lạc quan, có điều ta không biết, vì sao
tinh thần của y lại tốt đến vậy?
Thân thể của y, rồi cả dáng vẻ đang biểu hiện rõ ràng ra bên ngoài, y đã yếu đi rất nhiều.
Thế nhưng nghe ngữ khí của y, ta lại không nghe ra chút nào mệt mỏi, y bị thương, mà còn phát sốt.
Nghĩ đến đây, đối với y, ta ngày càng lo lắng.
Từ lần đầu tiên y đột nhiên thổ huyết, ta đã cảm thấy dường như có chỗ nào đó kỳ lạ. Nhưng rốt cuộc là ở chỗ nào, ta lại không nói lên được. Có
lẽ, đây mới chính là điểm thực sự kỳ lạ…
Ngồi ngơ ngác, ta chợt nghe được tiếng mưa lớn rơi xuống lộp độp ở bên ngoài.
Sau đó, bầu trời truyền đến tiếng sấm sét chấn động.
Ta chỉ nghe “Ầm ầm -----” Bỗng chốc tiếng nổ cực to vang vọng khắp bầu trời.
“Á -----” Ta sợ đến mức ôm đầu bịt kín tai lại, chết tiệt, trời mưa thật rồi! Sấm sét đang đánh ầm ầm rồi!
Bỗng chốc trong lòng ta hoảng loạn, toàn thân không ngừng run rẩy. Đã bao
nhiêu năm, ta vẫn sợ sấm sét. Cho đến bây giờ cũng không thay đổi được.
Theo bản năng nhìn liếc nhìn ra ngoài động, một tia chớp thoáng hiện, đêm
đen như mực, bỗng chốc đột nhiên sáng rực, ta sợ đến run rẩy.
Người bên cạnh bỗng nhiên mở mắt, chống một tay ngồi dậy, ta vẫn không ngừng
run rẩy. Bỗng chốc nước mắt trào ra mãnh liệt, ta sợ, sợ sấm sét…
Ta cũng biết điều này rất không tốt, nhưng mà, ta cứ sợ, dù thế nào cũng không thay đổi được.
Ta không sợ giết người, lại sợ sét đánh.
Khi đó ở khu rừng phía tây khu vực săn bắn, lúc ta vươn cung trực diện Diêu Chấn Nguyên, cũng không run rẩy kịch liệt như vậy.
Y nhất định sẽ cảm thấy ta rất buồn cười.
Nhưng mà y chỉ đưa mắt nhìn ta, khàn giọng nói: “Qua đây.”
Ta giật mình, ở phía sau đột nhiên lại có một tiếng sấm vang lên. Ta hoảng sợ kêu lên, lúc này không nghĩ tới chuyện gì cả, ta chỉ bổ nhào đến. Y
giơ tay ôm lấy ta, ta ra sức trốn trong lòng ngực của y, cả người vẫn
run rẩy, không ngừng run rẩy.
Y ôm ta, đột nhiên nhợt nhạt cười rộ lên.
Ta vừa sợ, vừa xấu hổ, một câu cũng không nói nên lời.
Bên ngoài, giông tố vẫn gào thét.
Trong sơn động, ta và y ngồi cạnh đống lửa, y một tay ôm ta. Mặt của ta dán
vào lồng ngực y, cách một lớp y phục mỏng, ta càng phát hiện trên người
của y nóng đến khác thường.
Mà giọng nói của y vẫn thản nhiên như
trước, cười nói: “Cô như vậy, khiến cho ta cảm thấy, chẳng qua cô chỉ là một tiểu nha đầu.”
Tiểu nha đầu…
Khi đó, Tô Mộ Hàn đã gọi ta như thế.
Cũng không biết là vì sao lại như vậy, ta giơ tay nắm lấy vạt áo của y, khóc gọi y: “Tiên sinh…”
Tiên sinh…
Ba năm qua, chỉ có Tô Mộ Hàn mới có thể cho ta cảm giác kỳ diệu đến như vậy.
Y vẫn không xúc động chút nào, thản nhiên nói: “Ta không phải tiên sinh của cô.”
Ta không nhịn được mà khóc ròng, Hàn vương tàn nhẫn, ngay cả một hy vọng nhỏ nhoi như vậy cũng không chịu cho ta.
Thông minh như y,ngay từ đầu khi nghe được, “Tô Mộ Hàn” và “Tiên sinh” trong miệng ta đã biết nhất định là cùng một người.
Ta cắn môi, không nói thêm gì nữa, y cũng vậy.
Hai người ôm nhau, cũng không biết qua bao lâu, tiếng sấm sét vang bên
ngoài mới dần dần nhỏ đi. Mà ta, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng thiếp
đi.
Tỉnh lại lần nữa, ta mới phát hiện, hóa ra đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Mà ta, vẫn đang dựa sát vào trên người của y, y vẫn đang ôm ta, cánh tay
bị thương kia để vào bên người. Ta cảm thấy hơi giật mình, vì sao tiếng
động lớn như vậy, y ngay cả một chút phản ứng cũng không có?
“Vương gia…”
Ta gọi y một tiếng, y vẫn nhắm chặt hai mắt, dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của ta.
Giật mình, ta rời khỏi lồng ngực của y, đỡ lấy thân thể y, y nhất định là mê man rồi!
Nguy rồi!
“Ưm…” Ta nghe thấy y cúi đầu rên rỉ một tiếng, mở miệng nói: “Nước…”
Muốn uống nước ư? Đúng rồi, sốt cả đêm, nhất định là khát nước. Ta nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống, xoay người chạy ra ngoài.
Đêm qua mưa to như thế, bên ngoài hơi trơn trượt, ta phải cẩn thận từng li
từng tí mới không trượt chân. Chạy đến bờ sông Vụ Hà, ta không cam lòng
nhìn lại xung quanh một hồi, xa xa, ta vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng
người tìm kiếm bọn ta. Trong lòng hơi thất vọng, ta cúi người dùng khăn
ngâm nước, lúc xoay người ta thuận tay xé xuống một mảnh vải ở tay áo để lại trên nhánh cây ở bờ sông, lại nhanh chân chạy về sơn động.
Y vẫn mê man, ta ra ra vào vào mà y cũng không cảm giác được.
Ta nâng chiếc khăn đã được ngâm nước lên, rồi nửa quỳ xuống.
Ta lại do dự, y đang mang mặt nạ, làm sao uống nước được?
Tiếp theo, ta lại nhớ đến lúc ở Đài Sen ngày hôm ấy, ta thấy dáng vẻ uống
rượu cực nhanh của y. A, có điều y bây giờ, căn bản không thể nào.
“Vương gia, vương gia…”
Ngay cả khi ta đã gọi vài tiếng, y vẫn không có phản ứng gì.
Không uống nước, y khó chịu.
Ta cũng không còn cách nào khác, ta không tính toán nhiều nữa. Lập tức cắn răng một cái, giơ tay đến…
Đầu ngón tay chạm vào chiếc mặt nạ màu bạc sáng bóng kia, tay ta không khỏi run lên, không biết dung mạo phía sau mặt nạ, sẽ khiến người ta giật
mình như thế nào…