Cho dù muốn làm thiếp cũng không cho phép...
Ông ta cho rằng, ta thực sự thích thú với vị trí đó sao?
Hai bàn tay ta càng ngày càng siết chặt lại, vào thời khắc này, thiếu chút nữa ta đã không nhịn nổi muốn tranh cãi với ông ta.
Đúng lúc này, ở bên ngoài có tiếng a hoàn: "Cố đại nhân! Cố đại nhân!"
Cố đại nhân liếc ta, nâng bước rời đi nhưng không quên ném lại một câu: "Ngươi hãy nhớ thật kỹ cho ta!"
Ta chậm rãi đứng thẳng dậy, không nhịn được lại bật cười.
"Ta không cần!"
Ta nghiến răng nghiến lợi nói, bàn tay khẽ xoa xoa vùng má bị ông ta tát cho nóng bừng, cắn chặt môi. Chắc chắn sẽ có một ngày, ông ta sẽ phải
trả giá thật đắt cho những gì đã làm ngày hôm nay! Tang Tử ta từ nhỏ đến lớn không phải là hạng người chịu để cho người khác sỉ nhục! Chưa bao
giờ như thế cả!
Đến buổi tối, a hoàn đến gọi ta ăn cơm.
Ta phát hiện ra, Cố đại nhân vẫn chưa rời đi. Cha ta ân cần mời ông ta
ngồi ghế trên, tự tay rót rượu gắp thức ăn cho ông ta, từ điệu bộ đến nụ cười đều vô cùng nịnh nọt. Cố đại nhân nhìn thấy ta đi ra, chỉ quét mắt liếc ta một cái rồi không hề nhìn đến nữa, chỉ nâng cốc nói cười với
cha ta.
Cha ta quay sang ta cười nói: "Tang Tử, Cố đại nhân nói, sẽ đồng ý cưới
con về nhà. Mấy ngày nay, Cố thiếu gia đang bận rộn chuẩn bị hôn sự cho
nên không tới Tang phủ được. Ngày mai Thiên Phi và Thiên Lục sẽ vào
cung, con đừng chạy lung tung ra ngoài nữa."
Ta cúi đầu không nói gì.
Nói Cố Khanh Hằng không đến Tang phủ là bởi vì bận rộn chuẩn bị hôn sự
đương nhiên ta không tin, ta nghĩ rằng y bị Cố đại nhân giam lỏng. Nghĩ
đến việc này trong lòng ta không khỏi có chút áy náy, thực sự là ta đã
gây phiền toái cho Khanh Hằng rồi.
Ta cứng nhắc cầm đôi đũa trên tay, trong miệng không còn cảm giác gì nữa.
Thiên Phi quả nhiên rất thích thú, liên tục kéo Thiên Lục nói gì đó.
Thiên Lục cũng không còn vẻ lo lắng như ngày hôm qua nữa, thậm chí nàng
ta còn dường như rất vui nữa. Phu nhân cười toe toét muốn rách cả mép,
hai người con gái của bà ta sẽ nhanh chóng trở thành người phụ nữ của
hoàng đế, đương nhiên bà ta sẽ ngày càng đắc ý, dương dương tự đắc rồi.
Ta cúi đầu, không nói lời nào. Thiên Phi thỉnh thoảng liếc nhìn ta,
trong ánh mắt lúc nào cũng chất đầy sự khinh bỉ và châm chọc nhưng ta
cũng chẳng bận tâm để ý đến, âm thầm cắn răng chịu đựng.
Sau khi dùng cơm xong, cha ta và Cố đại nhân còn có chuyện quan trọng cần thương lượng cho nên đi đến thư phòng.
Phu nhân quay sang dặn dò Thiên Phi và Thiên Lục phải nghỉ ngơi thật tốt, rồi lập tức mang theo các nàng về phòng.
Đến lúc ta đứng dậy đi ra ngoài mới phát hiện con đường bên ngoài đã
giăng đèn từ bao giờ, thì ra bữa cơm này đã đằng đẵng đến thế.
Ta không trở về phòng, chỉ nhìn bốn bề vắng lặng rồi một mình đi xuống
cánh cửa nhỏ ở sân sau chạy ra ngoài nhanh như chớp. Mặc dù cha ta nói
ngày mai không nên đi ra ngoài, nhưng tối nay rất đặc biệt chắc chắn sẽ
không có người để ý đến ta.
Lúc đi ngang qua cửa chính ta nhìn thấy xe ngựa của Cố đại nhân ở xa xa. Ta chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức xoay người chạy đi.
Đêm cũng chưa quá khuya, bởi vậy trên con hẻm nhỏ này thỉnh thoảng vẫn
có vài người đi lại. Ta cúi đầu đi lướt qua, cũng không có ai để ý tới
ta.
Ánh trăng đêm nay cũng không quá sáng, mà bị bao phủ bởi một màn mây
mỏng cho nên bóng trăng rất mơ hồ, hệt như bị kéo ra thật dài thật xa.
Ta cất bước đi, tiếng bước chân rất đều và rõ ràng. Ta bỗng nhiên muốn
biết vì sao ta nhất định phải tiến cung? Chẳng lẽ là vì muốn tranh đua
với Thiên Phi và Thiên Lục sao?
Hay là còn có nguyên nhân gì khác nữa?
Ta thầm thở dài một tiếng, đột nhiên nhớ tới Tô Mộ Hàn.
Người nam tử sớm chiều kề cận bên cạnh ta suốt ba năm qua nhưng mà ta chưa từng thấy mặt.
Ta bỗng nhớ tới lời đã nói với y khi đó, nếu có một ngày ta được hoàng
thượng sủng ái, nhất định sẽ mời thái y giỏi nhất đến trị bệnh cho y.
Những lời này đương nhiên không phải nói cho có lệ.
Đi tới cửa ngôi miếu, vẫn là trụ trì mở cửa cho ta.
Đứng trước cửa phòng Tô Mộ Hàn, ta hơi ngập ngừng. Có lẽ, đây là lần cuối cùng ta tới nơi này, cũng là lần cuối cùng ta gặp y.
"Tiên sinh." Ta gõ cửa.
Không có ai trả lời.
"Tiên sinh." Ta lại kêu thêm một tiếng nữa.
Vẫn không có ai trả lời như trước.
"Tiên..." Ta lặng lẽ đứng im, run run đặt tay lên cánh cửa, hơi dùng sức đẩy mạnh, cánh cửa kêu "Két" một tiếng mở toang ra.