Edit : heybaby
Beta : rabbitlyn
Nói với y lời này, ta chỉ hy vọng y có thể thấu hiểu nỗi khổ tâm của ta, hy vọng y nghe lời ta, sẽ xuất cung.
Y là công tử của nhà đại học sĩ, vốn dĩ nên có đường công danh tươi sáng, không nên ở trong cung làm Ngự lâm quân.
Y quay đầu lại đưa lưng về phía ta, ta không nhìn thấy thần sắc của y. Y cũng không nói gì, cứ thế đi ra ngoài.
Ta thở dài một hơi, cúi đầu nhìn chân của mình, lùi lại mấy bước, một lần nữa ngồi xuống, khom lưng chậm rãi xoa chân.
"Nương nương, nương nương..." Bên ngoài vọng đến tiếng của Vãn Lương, nàng
nóng ruột đến mức phát khóc." Nương nương, người ở đâu? Nương nương.."
Ta ngoảnh mặt về phía cửa động, nói :" Vãn Lương, bản cung ở đây."
Nghe thấy tiếng nàng chạy đến, ngó đầu vào thấy ta, dường như thở một hơi
thật dài, sau đó lại chạy vào, cau mày nói:" Nương nương, sao người lại ở đây vậy? Nô tì nhìn từ xa không thấy người, còn tưởng rằng mình hoa
mắt, thật là khiến cho nô tì hoảng sợ!" Nàng nói xong, đem lò sưởi trên
tay đưa cho ta, cười nói:" Người mau cầm lấy, một lúc tay sẽ ấm áp hơn."
Ta nhận lấy lò sưởi, để vào trong ngực, thương cảm nhìn nàng, một tay chỉ phía dưới nói:" Trật chân."
"A!' Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, vội quỳ xuống xem chân ta, lại không
dám chạm vào, vội la lên ."Làm sao lại bị trật? Nương nương, đau lắm
sao? Nô tì...Nô tì đi gọi người tới!"
Nói xong, nhanh chóng đứng lên, chạy ra ngoài.
"Này..." Ta còn chưa kịp nói với nàng, người đã chạy mất... Tiếp đó lại nghĩ, nếu như nói, ta phải nói như thế nào đây?
Nhưng mà, một lát nữa y và nàng đều gọi người đến, vậy sẽ thật khó xử.
Mới ngồi một lát, đã nghe thấy có tiếng người trở về, ta ngạc nhiên, sao lại nhanh vậy?
"Nương nương!" Vãn Lương chạy vào thở hồng hộc, vỗ ngực nói:" Nương nương,
thật may quá, nô tì...nô tì.." Nàng chạy quá nhanh, hơi thở dồn dập, thở hổn hển.
Bản thân ta kinh ngạc nhìn nàng, sao lại nhanh như vậy,
lập tức thấy một bóng người xuất hiện phía sau nàng, người nam tử khôi
ngô anh tuấn nhìn về phía ta, ta bỗng nhiên giật mình.
Hắn làm sao lại...Ở chỗ này?
Nếu lát nữa nếu Cố Khanh Hằng quay lại...
Mới nghĩ, đã thấy hắn đi nhanh đến, ta vội đứng dậy hành lễ:" Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!"
Hắn đưa tay đỡ lấy ta, cúi đầu liếc nhìn chân phải của ta. Thị lực của hắn
thật tốt, mới liếc mắt đã nhìn ra chân ta không có sức. Hắn không nói
chuyện, đẩy ta ngồi xuống, rồi lại ngồi xổm xuống.