Edit: Phong Lin Beta: Kim NC + TomoyoDouji Bắt được Hàn vương….
Lúc này, phản ứng duy nhất trong đầu ta đó là Hàn vương nào? “Thịch!” Ta từ trên giường nhảy dựng lên, xông ra bên ngoài, những người trong lều rõ ràng đều rất kinh ngạc.
Hạ Hầu Tử Khâm cúi đầu nhìn người binh lính kia hỏi: “Người đâu?” “Bẩm Hoàng thượng, Mã tướng quân đã áp giải người đó đến nơi đóng quân rồi ạ!” Trong lời nói của người binh lính kia, không che giấu được sự đắc ý.
Ta lại nghe Hạ Hầu Tử Khâm hỏi: “Dựa vào điều gì mà khẳng định người đó là Hàn vương?” Đúng vậy, mọi người đều biết Hàn vương vẫn luôn mang mặt nạ trên chiến trường, chưa có người nào của Thiên triều được nhìn thấy dung mạo thật của Hàn vương, thì làm sao có thể xác định cơ chứ? Nghe vậy, người binh lính kia vẫn cúi đầu như trước, trong giọng nói không hề giảm bớt sự hưng phấn: “Bẩm Hoàng thượng, lúc sinh nhật Hoàng thượng, Hàn vương từng bị thương ở cánh tay phải, vì thế lần này không nhầm được” Cánh tay phải… Ta chỉ thấy trái tim bỗng nhiên nặng trĩu, cảnh tượng trước mắt bắt đầu mơ hồ, thân thể loạng choạng, mệt mỏi ngã xuống… Đau quá, nơi nào cũng đau… Đầu ngón tay ta run lên, hoảng sợ kêu lên một tiếng: “Tiên sinh!” Bỗng nhiên ta nhảy dựng lên, có một bàn tay của ai đó ghìm ta lại, dịu dàng nói: “Tam nhi, gặp ác mộng à?” Lúc ấy ta mới nhìn rõ, là Cố Khanh Hằng, huynh ấy canh giữ ở bên cạnh mép giường ta.
Lúc này, ta cũng không quan tâm những thứ khác, gấp gáp nắm lấy tay y, hỏi: “Hàn vương đâu? Hàn vương ở đâu?” Vừa hỏi, ta vừa giãy dụa nhảy xuống giường, muốn chạy ra ngoài.
“Tam nhi, đừng đi!” Y lớn tiếng gọi ta, từ phía sau kéo ta lại.
Thân thể ta chấn động, vì sao lại đừng đi? Ta ngoái đầu lại, run run nhìn y.
Y không dám nhìn ta, chỉ cúi đầu nói: “Hoàng thượng đã hạ lệnh, xử tử rồi.” “Cái gì?” Hai chân ta mềm nhũn, y nhanh tay đỡ lấy ta.
Nước mắt ta cuối cùng cũng rơi xuống, nghiến răng hỏi: “Vì sao lại nhanh như vậy?” Vẻ mặt của y buồn bã, nhỏ giọng nói: “Thông minh như muội, sao còn chưa hiểu rõ? Trước mặt là cuộc đại chiến, quân ta giết chủ tưởng của bọn họ, đối với quân ta chắn chắn sĩ khí sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng đối với Bắc Tề thì lại là một sự đả kích trí mạng.
Tam nhi, Bắc Tề, nhất định phải diệt vong.” Y nói, Bắc tề diệt vong, như vậy, ý của y là người cầm quân của nước bị diệt vong, phải bị xử tử.
Tướng cầm quân của nước bị diệt vong, xử tử… Không.
Không.
Không thể! “Hoàng thượng đâu? Muội muốn gặp Hoàng thượng! Muội muốn gặp người!” Cho dù tất cả mọi người đều không biết, nhưng làm sao hắn không biết được? Từ lần ở Thượng Lâm Uyển, với trí thông minh của hắn không thể nào không biết, Thanh Dương và Tô Mộ Hàn đã đổi vị trí cho nhau trên chiến trường.
Nhưng, người binh lính kia nói, người bị bắt đã từng bị thương ở cánh tay phải… Như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm sao lại không biết cơ chứ? Đó là tiên sinh của ta, là tiên sinh của ta đó! Hắn cố ý ở trước mặt ta không hề nhắc đến nửa câu có liên quan đến Tô Mộ Hàn, là muốn ngăn cản việc ta cầu xin hắn? Ngực ta đau đớn dữ dội, sao đến tận lúc này, ta mới nhận ra kia chứ? “Tam nhi.” Cố Khanh Hằng lo lắng gọi ta.
Ta không muốn suy nghĩ đến việc rốt cuộc Tô Mộ Hàn đã dùng cách nào để trở về đại quân Bắc Tề, lý do vì sao y trở về, ta biết rõ.
Là vì một câu hứa với Thừa Diệp.
Cắn môi, ta đẩy Cố Khanh Hằng ra, lắc đầu nói: “Khanh Hằng, đừng ngăn cản muội.” “Tam nhi.” Nhìn y, ta nhỏ giọng nói: “Nếu như huynh vẫn là Khanh Hằng quan tâm đến muội, thì đừng ngăn cản muội, có được không?” Tay y khẽ run lên, cuối cùng, dần dần buông ta ra.
Ta xoay người, bước từng bước ra bên ngoài.
Ta muốn nghe chính miệng hắn nói, nghe chính miệng hắn thừa nhận, việc này có phải thật sự là như vậy hay không.
Ngoài lều gió thổi mạnh, cát bụi bay vào mắt ta, nhìn ra ngoài, khắp nơi đều trở nên mơ hồ.
Dường như đi đã lâu, ta mới nhìn thấy tấm màn màu vàng sáng chói kia.
Hắn cố gắng không cho ta vào bên trong màn, là bởi vì áy náy ư? Là sợ gặp ta, sợ ta hỏi hắn vì sao ư? Nghĩ như vậy, hai tay ta không tự chủ được nắm chặt.
Ta cảm giác được có ai đó đi từ phía bên phải tới, ta không muốn ngoái đầu lại, lại có một cánh tay, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay của ta.
Giọng nói của một nữ tử truyền đến: “Đàn phi, bản cung biết là ngươi.” Đàn phi? Ồ, xưng hô này, đã rời khỏi ta rất xa rồi, rất xa rồi.
Ta còn là Đàn phi ư? Ta cười khẩy một tiếng, ngoái đầu lại nhìn nàng ta, mạnh mẽ hất tay nàng ta ra, lạnh lùng nói: “Quên đi, hiện giờ bản cung không rảnh để nói chuyện với ngươi.” Dứt lời, ta lại tiến về phía trước.
Nàng ta đuổi theo tiến lên phía trước, chặn ở trước mặt ta, mở miệng: “Lá thư kia là ngươi viết.
Trừ ngươi ra, không có người nào có thể biết rõ chuyện ngày hôm đó lúc vợ chồng Trương Lăng gặp rắc rối.
Ngươi rất cẩn thận, không ký tên.
Nhưng mà bản cung đã so với nét chữ của ngươi trong tẩm cung, nét chữ không lừa người được.” Ta không nói, muốn vòng qua người nàng ta đi.
Nhưng nàng ta vẫn chặn lại, nói chuyện với khẩu khí hăm dọa: “Ngươi nói bản cung cứu Hoàng thượng, ngươi có thể chấp nhận bất kỳ điều kiện nào của bản cung đưa ra.
Hừ, bản cung không muốn thứ gì trên người của ngươi cả.
Bây giờ ngươi không phải là công chúa Đại Tuyên sao? Vậy thì, trở về Đại tuyên của ngươi đi!” Nàng ta ra sức dùng một tay để đẩy ta đi, ta không né tránh được, bất ngờ lui về phía sau.
Chạm vào vòm ngực của một người, ta nghe giọng nói của Hiển vương truyền đến: “Thục phi nương nương! Lúc động thủ, phải nên nhìn xem nàng ấy là ai!” Ta không ngờ Hiển vương lại đột ngột đi tới, ta giật mình, y kéo ta về phía sau, nhìn thẳng vào người trước mặt.
Ta biết, từ trước đến nay, y không thích Diêu thục phi.
Trên mặt Diêu thục phi hiện rõ nét không vui, khinh miệt mở miệng: “Vương gia cho rằng nàng ta thật sự là công chúa Đại Tuyên ư?” Trong lòng ta cười khẩy một tiếng, nàng ta cho rằng, là Hạ Hầu Tử Khâm sắp xếp sao? Hiển vương muốn lên tiếng, ta lại tiến lên, lấy kim ấn ra, nói với nàng ta: “Chẳng lẽ bản cung còn là giả sao?” Ta thấy rõ sắc mặt Diêu thục phi trở nên xám xịt, nàng ta thật sự không nghĩ đến, ta còn có thể lấy ra kim ấn có dấu ấn thật.
Một lát sau, đột nhiên nàng ta tiến lên, bắt lấy cằm của ta, lạnh lùng hỏi: “Biến đổi dung mạo sao? Công chúa thực sự đâu?” “Thục phi! Cô không nên quá đáng!” Hiển vương thật sự nghe không lọt tai được nữa.
Ta cười mỉa mai: “Không tin thì lập tức đi gọi hoàng huynh của bản cung đến giám định một chút đi, xem, bản cung là thật hay giả!” Dứt lời, ta giơ tay lên hất tay nàng ta ra, đi nhanh về phía trước.
Diêu thục phi còn nhàn rỗi đuổi theo, lại bị Hiển vương ngăn cản, ta nghe giọng của y truyền đến: “Sao vậy, Thục phi nương nương biết công chúa sẽ trở thành phi tử của Hoàng thượng nên trong lòng ghen tị sao? Ồ, trong hậu cung Thiên triều của chúng ta vẫn không có nữ tử nào có thân phận tôn quý như Thục phi nương nương.
Nhưng mà bản vương cho rằng, rất nhanh, sẽ có thôi!” “Ngươi…” Diêu thục phi bị y chặn họng một câu cũng không nói nên lời.
Ta nghiến răng, thật ra lúc trước vì cứu Hạ Hầu Tử Khâm ta đã nói với nàng ta như vậy, nhưng không phải ta không muốn thực hiện.
Chỉ là hôm nay, trong đầu của ta tất cả đều là chuyện của Tô Mộ Hàn, ta thực sự không có sức lực để quan tâm chuyện khác.
Trong cơn tức giận, ta thật sự triệt để biến bản thân mình thành công chúa Trường Phù.
Trái lại, nàng ta là Diêu thục phi, lại bị ta lừa gạt một phen.
Trước lều trại của Hạ Hầu Tử Khâm, các Ngự tiền thị vệ đều biết ta, không ai ngăn cản.
Ta xông vào bên trong, Lý công công thấy ta vào, rõ ràng hoảng sợ, nhỏ giọng nói: “Công… Công chúa, Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, Hoàng thượng người… Ôi.
Công chúa…” Ta mặc kệ y, xông thẳng vào.
Hắn thật sự đang nghỉ ngơi, nghe thấy ta đi vào, mới mở mắt ra.
Lý công công bước lên phía trước, muốn nói, lại thấy hắn phất tay, ý bảo y lui xuống.
Cuối cùng Lý công công cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn lui xuống.
Hắn biết vì sao ta đến.
Tiến lên phía trước, ta chỉ hỏi một câu: “Thật không?” Hắn nhìn ta, không do dự chút nào, trả lời: “Thật.” Một chữ, phá tan tất cả hy vọng của ta.
Ta cho rằng, ta và hắn kề vai chiến đấu, phần tình cảm này cũng không giống như bình thường nữa.
Nhưng mà… Ta đã sai rồi.
Cho dù ta có thể hiểu được quá khứ của hắn vào Dao phi, nhưng mà, hắn không thể nào hiểu được quan hệ của ta và Tô Mộ Hàn.
Gần vua như gần hổ, bây giờ, ta mới thấu hiểu triệt để.
Ta chán nản lui một bước, xoay người, lại nghe hắn gọi: “A Tử…” Ta cười khẩy: “Hoàng thượng gọi ai vậy? Ta là Trường Phù.” Đi ra bên ngoài, ta nghe tiếng hắn đuổi theo.
Ta không dừng bước lại, nghe hắn quát: “Đứng lại cho trẫm!” Hắn muốn dùng thân phận Hoàng đế Thiên triều để áp chế ta.
Ta không nghe, hắn lại giận dữ quát: “Thái độ này của nàng là gì?” Dừng bước, ta không quay đầu lại, chỉ nói: “Hoàng thượng cho rằng thái độ của thiếp là gì?” Hiển vương và Diêu thục phi nghe thấy tiếng ồn liền đi qua, Hiển vương kinh ngạc hỏi: “Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn không để ý đến, chỉ hỏi ta: “Nàng vì Hàn vương, mà muốn trở mặt với trẫm ư?” Nghe vậy, trong ánh mắt của Diêu thục phi hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay lập tức, lại tràn đầy vẻ đắc ý.
Nàng ta không nói gì, chỉ chờ xem kịch vui.
Hiển vương cũng giật mình, y nhất định là không nghĩ ra, sao ta lại có quan hệ với Hàn vương.
Ta xoay người lại, mở miệng nói: “Người là Hoàng thượng, người còn sợ người khác trở mặt với người sao?” Vẻ mặt của hắn càng trắng bệch, nghiến răng nói: “Trẫm không động đến nàng, là vì nể mặt Tuyên hoàng mà thôi!” Ta cười: “Mặt mũi của hoàng huynh ư? Vậy thiếp thay Hoàng thượng đánh một trận đại thắng, vì sao một chút mặt mũi Hoàng thượng cũng không giữ lại cho thiếp? Người muốn giết y, thì cũng phải giữ lại cho thiếp gặp y lần cuối cùng! Không có thiếp, người có thể giết được y ư!” Ta nói, rồi khóc.
Hắn không biết là lúc Tô Mộ Hàn ở đáy vực còn muốn giúp hắn tìm thuốc giải, còn muốn Liêu Hứa đến trị độc cho hắn.
Nhưng hắn thật là tốt, bắt được, không nói một lời, trực tiếp giết chết! Một cơ hội, cũng không cho ta.
“Nàng láo xược… Hừ.” Hắn ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.
“Hoàng thượng!” Mọi người đều hoảng sợ kêu lên một tiếng, Diêu thục phi vội đỡ lấy hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng vạn lần không nên tức giận.” Lý công công giậm chân nói: “Ôi công chúa, người bớt tranh cãi đi ạ!” Diêu thục phi đưa mắt liếc ta một cái, nhanh chóng đỡ hắn vào trong.
Lý công công vội vàng đi theo, sau đó lại lập tức ra ngoài, nói là muốn đi tìm Châu Du Thường.
Ta cắn môi, hắn có nhiều người yêu thương như vậy, tiên sinh đáng thương của ta, bên cạnh người không có một người nào.
Nghĩ ngợi, nước mắt ta không ngừng tuôn rơi.
Hiển vương đứng ở phía sau ta, một lát sau mới nói: “Công chúa có lầm hay không, là Hàn vương, không phải quân sư Bắc Tề.” Ta nhớ ra rồi, khi đó, Hạ Hầu Tử Khâm nói sư phụ của ta là quân sư Bắc Tề.
Như vậy, ta lại để ý đến Hàn vương, thật sự là không thích hợp.
Xoay người đi, ta yếu ớt mở miệng: “Hàn vương, mới chính là quân sư của Bắc Tề, cũng là sư phụ của bản cung.” Hiển vương “Ôi” lên một tiếng, vội đuổi theo: “Dáng vẻ của công chúa lúc này khác xa trên chiến trường.
Công chúa cũng chỉ là lòng dạ của phái nữ.” Ta chán nản cười: “Vương gia không hiểu đâu.” Ta, Hạ Hầu Tử Khâm cùng với Tô Mộ Hàn, y không hiểu.
Suốt ngày hôm nay, tiền tuyến liên tục nhận được tin chiến thắng.
Nguyên Quang tháng mười năm thứ tư, cuối cùng trên bản đồ, Bắc Tề cũng sát nhập vào lãnh thổ của Thiên triều.
Điều này chứng minh rằng lời nói trên triều ở Hạ Hầu Tử Khâm ngày hôm đó đã hoàn thành.
Bắc Tề dám xâm phạm biên giới của Thiên triều, thù này, hắn khắc sâu ở trong tim.
Bây giờ, xem như đã rửa được nhục.
Nghe nói, ngày đó hoàng đế Bắc Tề đứng trên trường thành nhìn đại quân Thiên triều công phá Bắc Tề, rồi nhảy từ trên thành xuống, chết ngay tại chỗ.
Quốc vương của nước diệt vong, tất nhiên sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Đối với lão ta, ta không đồng tình dù chỉ một chút, trái lại đôi lúc ta còn cảm thấy hận.
Người không có năng lực, thì không có tư cách làm vua một nước, cho đến nay, ta đều cho rằng như vậy.
Từ ngày tranh cãi đến nay, ta và Hạ Hầu Tử Khâm đã lâu rồi không gặp nhau.
Diêu thục phi cũng không đến tìm ta nữa, nàng ta đã đạt được mục đích của mình, vì thế, ta thế nào nàng ta sẽ không quan tâm.
Ngày mùng tám tháng mười, đoàn quân chiến thẳng trở về triều.
Hạ Hầu Tử Khâm bảo Hiển vương và Trần tướng quân, Mã tướng quân ở lại xử lý việc lãnh thổ Bắc Tề.
Ngồi ở trong xe ngựa, ta không muốn nói một câu nào.
Cố Khanh Hằng đi theo bên cạnh xe ngựa của ta, xuyên qua rèm cửa sổ thấp thoáng nhìn ta.
Ta cố gắng không nhìn y, ta không biết lúc này ta còn có thể nói gì? Phía trước, là xe ngựa của hắn.
Diêu thục phi ngồi chung xe ngựa với hắn.
Ta vươn tay lấy kim ấn trên người ra, cẩn thận suy nghĩ.
Dấu ấn được lưu lại này là thật, mà thân phận của ta, rốt cuộc có được xem là thật không? A, nói ra, thì chính bản thân ta cũng không biết rõ.
Diêu thục phi nói muốn ta trở về Đại Tuyên.
Nhưng ta, thực sự có thể đi sao? Dù cho có thể đi, ta có thể làm gì? Chậm rãi nhắm mắt lại, ta nắm chặt kim ấn trong tay, nghiến răng.
Trận chiến này, ta mất Tô Mộ Hàn, cũng mất Hạ Hầu Tử Khâm… Còn có thể có điều gì bi thảm hơn lúc này chứ? Ta vẫn cho rằng, ta may mắn, hóa ra, căn bản không phải như vậy.
Thân thể hắn chưa khỏi hẳn, đội ngũ không dám đi quá nhanh.
Đến lúc về đến Hoàng đô đã là ngày hai mươi ba tháng mười.
Văn võ cả triều đình đều ra nghênh tiếp, từ rất xa đã thấy, vô cùng phô trương, xếp dài một đường từ cửa thành ra ngoài.
Đợi đến khi đội quân đến, tiếng hô “Vạn tuế” vang lên đinh tai nhức óc, muốn rung chuyển cả núi rừng.
Cố Khanh Hằng đỡ ta xuống xe ngựa, ta nhìn thấy hắn và Diêu thục phi đã từ xe ngựa phía trước bước xuống.
Thái hậu và vài người khác vội ra chào đón.
Mọi người đều quỳ xuống nghênh tiếp thánh giá.
Thái hậu gấp gáp bước lên phía trước, đỡ lấy thân thể hắn, viền mắt ửng đỏ, nghẹn ngào mở miệng: “Hoàng thượng gầy quá.” Hắn đáp qua loa: “Khiến mẫu hậu lo lắng rồi.” Thái hậu vội lắc đầu, giơ tay lên lau khóe mắt, cười nói: “Ai gia nghe được tin tức tốt của Hoàng thượng, trong lòng rất vui.” Bà nói rồi ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, nhìn đến ta.
Ta nhận thấy trong con ngươi của bà khẽ hiện lên vẻ kinh ngạc, ta hơi do dự, cuối cùng tiến lên phía trước nói: “Trường Phù thỉnh an Thái hậu.” Thái hậu chưa mở miệng, đã nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Mẫu hậu, đây là công chúa Trường Phù của Đại Tuyên, trận đại thắng này không thể không kể đến công của công chúa.
Trẫm cũng đã dự tính, ba ngày sau sẽ đại hôn rồi sắc phong công chúa thành Quý phi của Thiên triều ta.” Lời của hắn vừa mới nói xong, trong con ngươi của những phi tần phía sau lưng Thái hậu đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ta trông thấy Thiên Phi và Thiên Lục cũng đứng phía sau bà, trong ánh mắt của Thiên Phi tràn ngập sự phẫn nộ, mà Thiên Lục lại là sự tìm tòi nghiên cứu.
Tất cả những người khác cũng bắt đầu bàn luận xôn xao.
Chắc đều đang đoán là, công chúa Đại Tuyên ta đây, rốt cuộc đã ở bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm từ khi nào.
Diêu thục phi nghiến răng, lúc này ở trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta đương nhiên không dám làn càn.
Nếu nàng ta muốn làm mẫu nghi thiên hạ, thì có chừng có mực thế nào nàng ta vẫn biết.
E rằng Thái hậu vẫn không biết vì sao ta lại trở thành công chúa Đại Tuyên, lúc này nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói ra, cũng không nhịn được mà kinh ngạc.
Ta nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên hắn nói muốn phong ta làm Quý phi.
Lời ta nói khi đó, hóa ra, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Chỉ giữ lại chức đứng đầu tứ phi là “Quý”, hy vọng là một ngày nào đó, hắn có thể để lại cho ta.
Bây giờ hắn đứng trước văn võ triều đình nói ra, cho dù chưa hạ thánh chỉ, cũng coi như đã là chiêu cáo với thiên hạ.
Lúc này, một vị đại nhân bước lên, mở miệng nói: “Hoàng thượng, việc này xin Hoàng thượng suy nghĩ cẩn thận! Nàng ta công chúa của nước khác, làm sao đủ tư cách được phong làm Quý phi?” Lời của ông ta vừa mới nói xong, liền nghe Từ tướng quân khinh miệt cười nói: “Dương đại nhân ở Hoàng đô lâu như vậy, đương nhiên không thấy được vẻ oai hùng của công chúa trên chiến trường.
Lần này đại thắng Bắc Tề, không thể không có công của công chúa, bản tướng cho rằng Hoàng thượng sắc phong cho công chúa, cũng không có gì quá đáng.” Nghe vậy, các vị tướng quân phía sau bắt đầu sôi nổi phụ họa.
Vị Dương đại nhân kia sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mà sau ông ta, cũng không có người nào dám đứng ra nói thêm câu nào nữa.
Dù sao, bọn họ không từng trải trên chiến trường, chắc hẳn là sẽ không hiểu được cảm giác trên chiến trường.
Sắc mặt Thái hậu cũng không tốt cho lắm, lúc này cũng không nói gì.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt của bà nhìn vào Cố Khanh Hằng đứng phía sau ta.
Chỉ thấy trong con ngươi của bà trở nên căng thẳng, giơ tay chỉ vào người y, lạnh lùng nói: “Người đâu, bắt y lại cho ai gia!” Ta kinh ngạc, đã thấy có người bước đến, bắt giữ Cố Khanh Hằng.
Ta vội bật thốt lên: “Thái hậu làm gì vậy?” Bà lại cười khẩy một tiếng, nói: “Đây là chuyện của Thiên triều, công chúa không nên quan tâm.
Cố gia có mưu đồ tạo phản, ai gia sao có thể bỏ qua cho bọn chúng!” “Thái hậu, người nói gì?” Cố Khanh Hằng rõ ràng cũng vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ nhìn người trước mặt.
Ta chỉ cảm thấy đầu óc “Ong” lên một tiếng, cái gì mà mưu đồ tạo phản? Tình huống này, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Bỗng nhiên ta lại nhớ đến khi đó, ta hỏi Hạ Hầu Tử Khâm chuyện thích khách trong cung, hắn lại úp úp mở mở, nói việc này phải đợi trở về Hoàng đô mới xử lý.
Ta hỏi hắn thích khách là ai, hắn cũng không chịu cho ta biết.
Mà bây giờ, ta cuối cùng ngây người hoảng sợ, lẽ nào, kẻ cầm đầu phía sau thích khách này lại là Cố đại nhân sao? Trong lòng ta cảm thấy nặng trĩu, nghe Thái hậu lạnh lùng nói: “Bắt hắn cho ai gia, giải vào thiên lao!” Ta sợ hãi vô cùng, vừa định nói, cánh tay đã bị Hạ Hầu Tử Khâm kéo mạnh lại.
Ta cắn răng muốn hất tay hắn ra, lại thấy sắc mặt của hắn biến đổi, nhíu mày nhìn ta.
Ta biết, hắn muốn ta im lặng.
Nhưng mà, Khanh Hằng… Ngoái đầu nhìn lại, y đang nhìn thẳng vào ta, nhưng cũng khẽ lắc đầu với ta.
Huynh cũng muốn muội nhẫn nại? Ta cắn môi, muốn ta trơ mắt nhìn y bị giải đi, ta…Ta sao có thể nhẫn nại được chứ! Nhưng ta cũng biết, trước mặt nhiều người thế này mà Thái hậu lại muốn áp giải y đi, nếu lúc này ta cố ý chống đối với bà, người chịu khổ cuối cùng vẫn là Cố Khanh Hằng.
Chỉ vì với thân phận của ta bây giờ, Thái hậu không thể làm chuyện bất lợi đối với ta.
Mà Khanh Hằng không giống với ta, hiện giờ, y là nghi phạm.
Cuối cùng, ta hồi cung.
Thái hậu mượn cớ gọi ta tới Hi Ninh cung.
Bà bảo Thiển nhi lui xuống, đứng đưa lưng về phía ta, qua rất lâu cũng không thấy bà lên tiếng.
Ta chỉ đứng sau lưng bà, cũng không nói gì.
Lại qua một lúc, ta mới thấy bà xoay người lại, nhìn ta nói: “Sự nhẫn nại của ngươi đi đâu hết rồi? Hôm nay trước mặt mọi người, sao ngươi lại không kiềm chế được? Ai gia muốn bắt người của Thiên triều, ngươi lại muốn can thiệp ư? Cho dù ngươi là công chúa Đại Tuyên thì sao chứ? Lúc này, ta lại không thấy sợ hãi, ta nhìn bà, cắn môi nói: “Hôm đó không phải Thái hậu nghi ngờ nét chữ của thần thiếp và Thái tử tiền triều giống nhau sao? Đúng vậy, thần thiếp chính là đệ tử của y.” Bà không ngờ ta đột nhiên lại nói đến chuyện này, lập tức giật mình.
Nghe ta nói hai chữ “Đệ tử”, sắc mặt của bà cuối cùng cũng thay đổi.
Ta thấy rõ hai tay của bà đang nắm lại thặt chặt.
Ta nói tiếp: “Y chính là Hàn vương của Bắc Tề, nhưng bây giờ y đã chết.
Tiên sinh mà thần thiếp kính trọng nhất đã chết.
Người gần gũi bên cạnh thần thiếp bây giờ chỉ còn lại Cố phó tướng.
Y là người thân của thần thiếp.
Thái hậu cho rằng, giờ phút này, thần thiếp còn có thể kiềm chế được sao?” Ta đã không còn gì cả, đúng chứ? Đôi mắt của Thái hậu chợt nheo lại, lạnh lùng nói: “Nói bậy! Ngươi còn có Hoàng thượng!” Hạ Hầu Tử Khâm ư? Ha, khi hắn giấu ta xử tử Tô Mộ Hàn, hắn cũng nên biết, một người bướng bỉnh như ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn.
Ta ngước mắt nhìn bà, thì thầm: “Không có tiên sinh, sẽ không có thần thiếp ngày hôm nay, Thái hậu người hiểu chứ? Hoàng thượng, người… Người là Hoàng đế của thiên hạ…” Không phải là của một mình ta, nếu không, ta sẽ không để chuyện này xảy ra.
“Thần thiếp chỉ cầu xin Thái hậu, người hãy buông tha cho Cố phó tướng.
Thái hậu, van xin người!” Ta quỳ xuống, dập đầu với bà.
Ta dập đầu thật mạnh, nếu như bà có thể bỏ qua cho Cố Khanh Hằng thì bảo ta làm gì, ta cũng sẵn lòng.
Tô Mộ Hàn đã chết, nếu ta lại mất Cố Khanh Hằng, ta không biết rốt cuộc mình còn có thể chịu đựng được hay không.
Thái hậu không nói lời nào, ta chỉ nhìn thấy đôi hài của bà ở trước mặt ta.
Ta vẫn dập đầu như cũ, dù có đau, ta cũng không quan tâm.
Cố đại nhân xảy ra chuyện gì ta cũng mặc kệ, nhưng ta hiểu Cố Khanh Hằng, y tuyệt đối không thể làm những việc phản bội Hạ Hầu Tử Khâm.
Lại không biết qua bao lâu, ta mới nghe Thái hậu nói: “Chuyện này phải đợi điều tra rõ ràng, ai gia mới có thể cho ngươi câu trả lời.
Ngươi hãy đứng lên trước đi.” Bà nói rồi xoay người đỡ ta.
Ta sợ run lên, Cố đại nhân thực sự liên quan đến chuyện này sao? Ta hơi giật mình, ta thật sự không nhìn ra.
Thái hậu xoay người đi, nói: “Ai gia sẽ gọi Thiển nhi đưa ngươi đi nghỉ ngơi, bây giờ ngươi là công chúa, ai gia đã sắp xếp cho ngươi ở tại….” Thái hậu.” Ta cắt ngang lời bà, nói: “Thần thiếp hy vọng vẫn được ở Cảnh Thái cung.” Bà giật mình, quay đầu lại nói: “Chuyện này… E rằng không ổn.” Ta nói: “Đàn phi là bị bệnh mà chết, không phải ư? Như vậy, ban cung điện của nàng cho thần thiếp ở cũng sẽ không có ai dị nghị.” Thái hậu do dự, cuối cùng cũng gật đầu.
Thiển nhi đưa ta ra khỏi Hi Ninh cung, đỡ ta ngồi lên loan kiệu, cung kính nói: “Công chúa thật sự không cần nô tì đi cùng người sao?” Ta lắc đầu, đường đến Cảnh Thái cung ta thông thuộc hơn bất kỳ ai, còn phải nhờ ai đi cùng nữa chứ? Ta buông màn kiệu xuống, loan kiệu liền được nhấc lên.
Thở dài một tiếng, nhắm mắt dựa vào tấm đệm mềm mại ở sau lưng.
Theo rèm cửa sổ bay phất phơ của loan kiệu, cơn gió lành lạnh len lỏi vào trong giúp đầu óc ta ngày càng tỉnh táo.
Nhớ đến Cố Khanh Hằng, trong lòng ta lại thấy quặn thắt.
Bất luận như thế nào ta cũng nghĩ không ra, Cố đại nhân lại liên quan đến chuyện này.
Rồi ta lại nghĩ đến Thiên Phi và Thiên Lục, tỷ muội của Tang gia thoát thân thật đúng lúc.
Cố đại nhân bị giam vào ngục, các nàng lại không bị ông ta kéo theo.
Nhưng mà có Thiên Lục ở đây, ta đương nhiên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Loan kiệu đi được một đoạn đột nhiên dừng lại.
Ta giật mình, đang định hỏi có chuyện gì xảy ra thì nghe được có tiếng bước chân người đi tới.
Ta kinh ngạc, vội vén màn kiệu lên.
Vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của Hạ Hầu Tử Khâm đập vào mắt ta, thảo nào những người khiêng kiệu không ai dám nói gì, thì ra là vì hắn đến.
Ta trông thấy Lý công công đi theo xa xa phía sau hắn, cũng không dám bước đến gần.
Ta cắn môi nhìn hắn, đã bao lâu rồi, hắn chưa hề chủ động đến tìm ta, ngay cả một câu cũng không buồn nói với ta nữa.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ta, nhìn thật lâu rồi bất ngờ xoay người bước nhanh về phía trước.
Ta rất kinh ngạc, không biết hắn như vậy là có ý gì, lại thấy Lý công công cuống quít chạy đến gần, nói với ta: “Xin công chúa xuống kiệu đi ạ.
Hoàng thượng mời người đến Lam hồ.” Ta ngẩn ra, hắn lại có kiểu mời người khác như thế sao? Ta cắn răng, vẫn ngồi yên.
Lý công công ngày càng nôn nóng, khuyên nhủ ta: “Công chúa, xin người xuống kiệu đi ạ.
Công chúa, người còn muốn giận dỗi Hoàng thượng đến khi nào?” Ta hung hăng trừng mắt liếc y một cái, ta đây là đang giận dỗi hắn sao? Ta là đang trách hắn.
Lý công công bị ta trừng mắt, sợ đến mức không dám nói thêm câu nào.
Ta hơi siết chặt bàn tay đang nắm lấy màn kiệu, một lát lại buông xuống, trầm giọng nói: “Khởi kiệu, đi Cảnh Thái cung.” Loan kiệu vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào như trước.
Bên ngoài, ngoại trừ tiếng người hít thở nặng nề cũng không nghe được âm thanh nào khác.
Ta biết, không có mệnh lệnh của Hạ Hầu Tử Khâm, những người khiêng kiệu này sẽ không dám tự ý hành động.
Lại ngồi thêm một lúc, ta vén màn kiệu lên, bước xuống loan kiệu.
Ta đang định đi lên phía trước, Lý công công vội ngăn trước mặt ta, van nài: “Xin công chúa sang đó nhanh một chút đi ạ, người đừng chọc Hoàng thượng nổi giận.
Công chúa…” Ta cười nhìn y, hỏi: “Hoàng thượng nổi giận thì sẽ thế nào? Cũng gọi người giết chết bản cung sao?” Lý công công nghe ta nói, hơi ngẩn ra, đến lúc hiểu được thì biến sắc, bất thần quỳ xuống nói: “Công chúa nói bừa gì thế, Hoàng thượng người… Hoàng thượng người…” Y lắp bắp, lại không nói tiếp được nữa.
Ta không khỏi quay đầu lại liếc nhìn về phía Lam hồ.
Nơi đó, có một dáng người màu vàng sáng cô đơn ngồi trong đình ở giữa hồ, dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu trông càng thêm nổi bật.
Lý công công lại nhỏ giọng nói: “Công chúa đừng giận dỗi với Hoàng thượng nữa, mau sang đó nhanh một chút đi ạ.
Hôm nay bên ngoài gió rất lạnh, long thể của Hoàng thượng vừa mới khá lên một chút, may vẫn có thể chịu được, bằng không nô tài có mười cái đầu cũng không đủ chém đâu ạ!” Trong lòng ta đau xót, sau chuyện của Tô Mộ Hàn, ta chưa từng quan tâm đến hắn, cũng không biết rốt cuộc chất độc trong người hắn đã được giải hết chưa.
Lúc này nghe Lý công công nói, không hiểu sao ta chỉ cảm thấy tim mình nhói đau.
Chần chờ, cuối cùng ta cũng cất bước đi về phía Lam hồ.
Phía sau ta, Lý công công dường như thở phào nhẹ nhõm, y lại rất hiểu ý, không bước theo ta.
Ta đi dọc theo cây cầu cong cong uốn khúc của Lam hồ.
Hắn ngồi đưa lưng về phía ta, nghe được tiếng bước chân của ta mới chậm rãi ngước mắt, cười nhẹ một tiếng nói: “Đến đây.” Giọng nói của hắn bình thản, dường như những chuyện xảy ra trước đó giữa ta và hắn đều là giả.
Dường như giữa chúng ta chưa từng có bất kỳ ngăn cách nào.
Ta giật mình, hắn lại vươn tay kéo ta sang.
Hắn giữ chặt ta, dựa vào trước người ta, nhờ vậy ta mới phát hiện, gương mặt hắn rất lạnh.
Đình nằm ở giữa hồ, bốn bên đều là nước, gió từ hướng nào thổi đến cũng mang theo hơi lạnh.
Hắn lại thì thầm: “Hôm đó, trẫm còn tưởng rằng người đến là nàng.” Hôm đó? Ta vô cùng ngạc nhiên.
Hắn muốn nói đến ngày hắn ngồi một mình nơi này rồi nhiễm bệnh sao? Hắn ôm Thiên Lục, không nói một lời, cứ thế ôm nàng ta.
Hóa ra, hắn cho rằng, người đến là ta.
Đúng rồi, hôm ấy hắn sốt cao.
Lúc ngồi ở chỗ này, hắn cũng đang sốt rất cao phải không? Ta cắn môi, bây giờ hắn lại nói với ta những điều đó để làm gì? Vòng ôm của hắn càng lúc càng siết chặt.
Ta hít một hơi thật sâu, lại nói: “Hoàng thượng cho rằng chúng ta còn có thể trở về như trước ư?” Đã sớm không thể trở về nữa, không phải sao? Hắ nhẹ nhàng nói: “Vì sao phải trở về? Chúng ta vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi.” “Hoàng thượng thật sự cho rằng, chưa từng thay đổi ư?” “Đương nhiên.” Hắn bình tĩnh nói.
Ta cười mỉa mai: “Hoàng thượng là thiên tử, đương nhiên sẽ vô cùng rộng lượng, chuyện gì cũng có thể nhanh chóng quên đi.
Nhưng thần thiếp không được như vậy!” Hắn lại không kiêng dè, hỏi thẳng: “Chuyện của y?” Toàn thân ta run lên, hai tay nắm chặt, cắn răng nói: “Thiếp còn tưởng rằng chuyện này không đáng để Hoàng thượng nhớ tới.” Hắn lại cười: “Trẫm đã từng nói, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với y.
Lần này cũng vậy.” Ta giật mình ngơ ngác.
Ta đẩy nhẹ hắn ra, nhìn thẳng vào hắn.
Hắn vừa nói gì? Hắn nhìn biểu hiện của ta, lại không buồn bực, cười nói: “Thế nào, không tin sao? Người khác có thể không nhận ra y, nhưng trẫm làm sao không nhận ra được? Chẳng qua là bắt được một người mang mặt nạ lại bị thương cánh tay phải, liền nói y là Hàn vương.
Hừ, trẫm cũng bị lừa.” Ta rốt cục sợ ngây người.
Hắn làm sao có thể bị lừa? Trong lòng hắn rõ ràng biết rất rõ! Ta sao không hiểu được chứ? Hắn là muốn tương kế tựu kế, mượn cơ hội này buông tha Tô Mộ Hàn! Thứ nhất, làm vậy rất có lợi cho việc đánh vào tinh thần chiến đấu của Bắc Tề, tăng thêm sĩ khí của quân ta.
Thứ hai, mọi người đều cho rằng Hàn vương đã chết, như vậy sẽ không có ai làm khó Tô Mộ Hàn nữa.
Vì thế, hắn mới vội vàng ra lệnh xử tử? Cả người ta không ngừng run rẩy, nhìn người đàn ông trước mặt, nghẹn ngào nói: “Vì sao Hoàng thượng….
Giấu thiếp?” Còn làm cho ta hiểu lầm hắn lâu như vậy.
Hắn lại cười: “Nàng thật tâm đối với y, chỉ có cách mượn nước mắt của nàng mới có thể khiến cho mọi người nghĩ rằng Hàn vương thật sự đã chết.
Nàng cũng biết, mẫu hậu nghi ngờ y còn sống, trẫm cũng biết, khi mẫu hậu tìm nàng nói chuyện, nàng chắc chắn sẽ đề cập đến chuyện của y.
Vì thế, việc này cũng sẽ giúp mẫu hậu an tâm.
Ngay từ đầu, nếu trẫm nói cho nàng biết, nàng quá lý trí, sẽ không diễn nhập tâm được đến vậy.” Ta vội hỏi: “Thái hậu kiêng dè thân phận của y, vậy sao Hoàng thượng lại bằng lòng buông tha cho y?” Hắn thản nhiên cười nói: “Chỉ vì trẫm có năng lực thắng được y.” Vì thế, sẽ không cần dùng những thủ đoạn bỉ ổi, là vậy ư? Ta nghẹn ngào: “Thiếp trách lầm Hoàng thượng.” Hắn nhướng mày, nói: “Nên phạt.” “Hoàng thượng muốn phạt thế nào?” Hắn thở dài một tiếng, lại kéo ta đến gần, nhẹ nhàng xoa trán của ta, nói nhỏ: “Nàng xin mẫu hậu tha cho Cố Khanh Hằng sao?” A.
Hắn không nhắc đến, ta thật sự cũng quên mất trán của mình đang bị thương.
Ta cảm thấy tay hắn hơi run, cau mày nói: “Trẫm gọi người đi lấy thuốc mỡ đến.” Ta vội lắc đầu nói: “Không cần đâu.
Thiếp chỉ muốn biết, Cố đại nhân thật sự muốn ám sát Hoàng thượng ư?” Nghe vậy, hắn bỗng thu lại ý cười, vẻ mặt lạnh lùng nói: “E rằng không phải chủ ý của lão ta.” Ta hoảng sợ, nếu hắn nói như thế, hẳn là phải có căn cứ? Ta bật thốt lên: “Hoàng thượng dựa vào điều gì để khẳng định như vậy?” Hắn nói: “Lúc trẫm để nàng xuất cung cũng đã bố trí tất cả.
Toàn bộ những binh sĩ trong Ngự lâm quân đều có một người giám sát.
Trước khi sự việc xảy ra, có người nhìn thấy hơn mười tên Ngự lâm quân lén lút đến gặp Cố Địch Vân.
Sau đó, có thích khách ám sát nàng, chắn chắn chính là bọn chúng.
Hừ, ai có thể nói chuyện đó chỉ là trùng hợp? Ta giật mình, chuyện như vậy, đương nhiên không thể nào là trùng hợp được.
Hơn nữa, còn có thể khẳng định chắc chắn, chứng cứ vô cùng xác thực.
Ta kéo hắn, vội la lên: “Nhưng mà, việc này tuyệt đối không liên quan đến Khanh Hằng.
Thiếp lấy tính mạng ra đảm bảo, Khanh Hằng y nhất định không liên quan đến việc này!” Hắn gật đầu: “Trẫm biết.” “Vậy vì sao Hoàng thượng còn muốn bắt giam y.” Nếu không phải hắn cũng đồng ý, Thái hậu chắn chắn sẽ không làm như vậy với đứa con trai mà Cố đại nhân thương yêu nhất.
Ta chợt giật mình, bật thốt lên: “Hoàng thượng muốn dùng Khanh Hằng để ép Cố đại nhân nói ra sự thật ư?” Hắn đưa đôi mắt tán thưởng nhìn ta, nói: “Có lẽ biện pháp này của trẫm có chút tiểu nhân.
Nhưng hổ dữ cũng không ăn thịt con, thật ra trẫm muốn xem, cuối cùng là người đứng sau lưng lão ta quan trọng hay là con trai ruột của lão ta quan trọng!” Ta giật mình, kéo hắn nói: “Hoàng thượng nhàn rỗi thế sao?” Hắn lại nói: “Trẫm sẽ có kế sách vẹn toàn.
Nàng yên tâm, tính tình Cố Khanh Hằng trẫm hiểu rõ, trẫm sẽ không làm gì y.” “Nhưng mà Hoàng thượng, hành thích vua sẽ bị tịch thu tài sản cả nhà, xử tử kẻ phạm tội.” Ta chỉ sợ, cho dù hắn đồng ý buông tha Cố Khanh Hằng, một số đại thần trong triều đố kị y lại không chấp nhận.
Hắn khẽ nhăn đôi mày anh tuấn, nói nhỏ: “Việc này nàng không cần bận tâm.” Hắn nói, đương nhiên ta sẽ tin.
Tất cả những gì hắn nói, ta đều tin.
Vì thế, lúc trước, ta hỏi hắn chuyện của Tô Mộ Hàn có phải thật vậy hay không.
Hắn nói, là thật.
Ta mới đau lòng như vậy.
Hóa ra, hắn chính là muốn lợi dụng sự đau lòng của ta để buông tha Tô Mộ Hàn.
Hạ Hầu Tử Khâm, ta làm sao báo đáp tình ý này của chàng? Ta nắm chặt tay Hạ Hầu Tử Khâm, cúi người ôm lấy hắn, ghé môi thì thầm bên tai hắn: “Hoàng thượng, thiếp phải làm thế nào để cám ơn chàng?” Hắn cũng ôm lấy ta: “Mãi mãi ở bên trẫm.” Ta gật đầu, kiên định gật đầu.
Điều hắn mong muốn ở ta, cho đến bây giờ chỉ đơn giản như vậy.
Sống, ở bên hắn.
Nhớ đến khi đó ở quân doanh, ta và hắn cãi nhau ầm ĩ một trận.
Bây giờ hồi tưởng lại, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
Hắn còn mang Tuyên hoàng ra để nói, giữa chúng ta, thực sự có gì liên quan đến Tuyên hoàng chứ? Là ta giận đến hồ đồ, nếu không, vì sao lại không nghe ra ngụ ý trong lời nói của hắn.
Hắn siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của ta, khẽ cười: “Trẫm muốn tổ chức nghi thức thật long trọng để cưới nàng.” Trong lòng ta ấm áp, cắn môi nói: “Vẫn còn nhiều chuyện chưa xử lý, sao Hoàng thượng đã nghĩ đến việc này rồi?” Hắn lại lắc đầu nói: “Chuyện của nàng cũng quan trọng, đối với trẫm mà nói, vô cùng quan trọng.” “Hoàng thượng, thiếp đã từng đồng ý với Thục phi…” “A Tử.” Hắn cắt ngang lời ta: “Ngôi vị Hoàng hậu, trẫm chưa bao giờ có ý định cho nàng ấy.” Ta giật mình, lập tức lắc đầu: “Không, nàng ta chỉ nói, muốn thiếp rời khỏi Hoàng thượng.” Ta thấy rõ thân thể hắn run run, bật thốt lên: “Không được.” Thật ra lúc nhìn thấy Diêu thục phi, có lẽ hắn đã đoán được, là ta gọi nàng ta đến.
Nếu hắn có thể nghĩ ra là ta, tất nhiên cũng sẽ đoán được, ta và Diêu thục phi đã âm thầm giao dịch với nhau.
Không đợi ta mở miệng, hắn lại nói: “Chuyện của trẫm, không cần nàng phải đi khuất phục người khác.
Lần này, trẫm nợ nàng ấy một mạng.
Trẫm có thể cho nàng ấy vinh hoa phú quý, nhưng có rất nhiều thứ, trẫm không thể cho nàng ấy.” Hắn ngước mắt nhìn ta, “Bây giờ nàng là công chúa Trường Phù, chỉ cần thân phận này của nàng là thật, nàng ấy không thể làm gì được nàng.” Điểm này ta cũng biết.
Ta cắn răng nói: “Nhưng mà, Diêu gia sẽ không trung thành.” “Việc này nàng càng không cần phải bận tâm.” “Nhưng mà Hoàng thượng, phía Nam Chiếu cũng chưa rút quân.” Đây mới chính là điều ta lo lắng.
Hắn trầm giọng nói: “Trẫm cho rằng, bọn họ đang chờ.” “Chờ cái gì?” Ta bật thốt lên hỏi, lại tự cảm thấy buồn cười, đương nhiên là cơ hội khai chiến.
Dường như hắn cũng không để ý, chỉ khẽ cười nói: “Trẫm cũng đang chờ, chờ bọn chúng khai chiến.
Đỡ cho trẫm phải tìm cách dẫn dụ bọn chúng ra tay.” Ta kinh ngạc, Thiên triều và Bắc Tề vừa giao chiến xong, mặc dù Thiên triều không hao tổn nguyên khí nhiều, nhưng mất mát là chuyện phải có.
Bây giờ lại khai chiến với Nam Chiếu, làm sao hắn có thể nói đơn giản như vậy, đang chờ bọn họ khai chiến ư? “Hoàng thượng…” Ta gọi hắn, hắn lại đứng lên, ôm lấy ta nói: “Đi thôi.” Ta giật mình, hắn kéo ta bước ra.
Lý công công hấp tấp đuổi theo, vội vàng nói: “Hoàng thượng, về Thiên Dận cung ạ?” Hắn lại nói: “Đi Cảnh Thái cung.” Hắn cúi xuống, lại lệnh cho Lý công công đi Ngự dược phòng lấy thuốc mỡ.
Ta kinh ngạc, vội kêu lên: “Hoàng thượng cũng đi Cảnh Thái cung sao?” Hắn lại nói: “Có gì không thể?” Hắn nói rồi kéo ta lên loan kiệu.
Cổ kiệu nhanh chóng được nhấc lên, hắn ôm ta, hít một hơi thật sâu, nói: “Cho đến tận bây giờ, trẫm chưa bao giờ thấy yên tâm đến vậy.” Ta ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn nhẹ nhàng cười rộ lên, nụ cười vô cùng thoải mái.
Ta dựa vào ngực hắn, không khỏi nhớ tới An uyển nghi, nghĩ một chút, cuối cùng ta nói: “Hoàng thượng, An uyển nghi mang long thai.” Hôm nay ta cũng không thấy nàng, ta nghĩ chắc nàng vẫn còn bị Thái hậu giam cầm ở Lăng Lạc cư.
Hắn giật mình, lạnh nhạt nói: “Trẫm biết.” Lời của hắn khiến ta ngạc nhiên.
Hắn biết? Như vậy là Thái hậu đã nói cho hắn.
Xem ra, nhất định là An uyển nghi báo với bà.
Mà bà cấm cung nàng, đơn giản chỉ là muốn bảo vệ long thai trong bụng nàng.
Đối với con nối dõi của dòng họ Hạ Hầu, Thái hậu để tâm hơn bất kỳ ai khác.
Đột nhiên hắn vùi mặt vào cổ ta, dịu dàng nói: “Nhưng trẫm rất muốn có một đứa con của chúng ta.” Hắn vừa nói vừa in đôi môi ấm áp lên cổ ta.
Ta nghe hắn nói vậy thì mặt đỏ bừng lên, tim cũng đập thật nhanh.
Tay hắn đang ôm thắt lưng của ta bỗng nhiên siết chặt, áp thân thể ta vào người hắn.
Ta kinh ngạc, cắn răng nói: “Hoàng thượng, đang ở trong kiệu mà!” Hắn mạnh mẽ hôn lên môi ta, linh hoạt tùy ý xâm nhập, ta không kiềm chế được, thẹn thùng rên nhỏ một tiếng.
Ta đưa tay nắm chặt cánh tay hắn, hắn cau đôi mày anh tuấn lại, nhưng vẫn không chịu buông ta ra.
Ta cảm nhận được, thân thể hắn đang biến đổi.
Ta cố gắng không cử động, hắn thật là quá đáng, lại hôn ta ở nơi thế này.
Hắn mở mắt nhìn ta, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Cả người hắn khẽ run, ngay cả hơi thở cũng dần dần trở nên gấp gáp.
Ta cắn môi hắn, hắn cũng không giận, lại còn có vẻ rất vui.
Bàn tay to lớn của hắn chậm rãi vuốt ve, cách một lớp y phục muốn xâm nhập vào bên trong, dịu dàng mà bá đạo khiến ta không ngăn được.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Kẻ nào, thấy loan kiệu của nương nương chúng ta còn không dừng lại!” Ta giật mình, giọng ai, trong chốc lát ta quả thật không thể nhận ra.
A, nhưng mà hiện giờ, bên cạnh ta không có bất kỳ một thái giám hay cung nữ nào, vừa rồi Lý công công còn bị Hạ Hầu Tử Khâm sai đi Ngự dược phòng.
Lúc này, người bên ngoài thoáng nhìn qua, đúng là không thể nhận ra thân phận của người trong kiệu.
Hạ Hầu Tử Khâm khẽ nhăn mặt, bên ngoài, giọng nói lại truyền đến: “Đức phi nương nương ở đây, ai dám to gan không bước xuống hành lễ!”