Edit : heybaby
Beta : rabbitlyn
Vãn Lương thấy ta đi ra, vội vén mành loan kiệu lên. Ta phẩy tay một cái nói: "Bản cung còn muốn đi bộ, không muốn ngồi kiệu."
Đi về phía trước vài bước, đã nghe thấy tiếng bước chân Vãn Lương và Triêu Thần chạy tới, các nàng im lặng theo sát phía sau ta, không nói một
lời. Ta ôm lò sưởi, chậm rãi đi tiếp.
Tuyết trên đường đã được
quét sạch sẽ, không sót lại một hạt, bước xuống, sẽ không sợ bị trượt
chân. Hôm nay, không có gió. Nhưng mà không khí lạnh thấu xương, hơi thở phả ra trắng xoá.
Ngước mắt, bầu trời u ám, hơi có cảm giác áp lực.
Vô tình đi tới Ngự hoa viên, thế nhưng lại là trắng xoá một màu. Không
ngăn được nhìn về phía Lam Hồ, lúc này Lam Hồ đã yên lặng. Ta hơi lắc
đầu, ta vốn dĩ cũng không phải là người nhân từ, tới nơi này cũng không
phải vì thương tiếc Phong Hà.
Đi dọc theo con đường quanh co uốn
lượn trong Ngự hoa viện, được một đoạn đường, nhìn thấy phía trước có
bóng dáng hai cung nữ. Một người dường như ngã nhào xuống đất, khóc nức
nở. Một người khác vênh váo tự đắc quát lớn.
Ta nhíu mày, cung nữ này thật kiêu ngạo.
Cung nữ dạy dỗ cung nữ, ta có chút tò mò.
Bước nhanh tới nơi đó, cung nữ ngã xuống đất kia nhìn thấy ta, ánh mắt hiện
lên vẻ kinh hoàng. Có lẽ nàng không biết ta, đành phải hành lễ nói: "Nô
tì tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế!"
Cung nữ đưa lưng về phía ta rõ ràng bị chấn động, vội quay người lại.
Đối diện với ta, nhìn qua một cái, nàng bỗng nhiên giật mình.
Cúc Vận.
Ta cười, ta còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là nàng.
"To gan, thấy Đàn phi nương nương còn không hành lễ?" Triêu Thần nhẹ giọng khiển trách.
Nàng hoảng sợ chưa kịp hoàn hồn, vội quỳ xuống nói:" Nô tỳì tham kiến Đàn
phi nương nương, nương nương thiên tuế!" Đầu của nàng ta cúi xuống thật thấp, giống như ta là mãnh thú độc ác vậy.
Nhưng mà nếu đổi lại
là ta, cũng sẽ hoảng nha. Lúc trước khi còn ở Tương tú viện, nàng đối xử với ta thế nào, ký ức đến nay vẫn còn nguyên vẹn.
Lúc Hoàng
thượng tuyển tú, nàng vẫn còn ầm ĩ muốn dạy bảo ta. Nàng cho rằng, ta sẽ chết trên tay Thiên Phi chăng? Có điều không ngờ, Tang Tử ta mạng lại
lớn đến thế.
Đưa mắt liếc qua hai cung nữ đang quỳ dưới đất, cả hai người đều hơi run rẩy.
Ta không bảo đứng dậy, chỉ hỏi:"Xảy ra chuyện gì?" Nhìn cung nữ kia, ta lại nói:"Ngươi nói."
Trên mặt cung nữ kia hiện vẻ kinh ngạc, sửng sốt một lát, mới nức nở nói:"
Thưa nương nương, nô tì đi vội quá, va vào vị tỷ tỷ này..."
Cúc
Vận hơi cắn môi, bàn tay để trên đầu gối nắm chặt lại. Xem ra cung nữ
kia không nói dối, đồng thời cẩn thận nhìn lại, quần áo trên người nàng
đã cũ kỹ, có lẽ chủ nhân của nàng không được sủng ái. Cúc Vận cũng là
người thông minh, chắc chắn sẽ nhìn ra. Chẳng trách nàng lại hung hăng
như vậy.
Khẽ cười một tiếng, ta mở miệng nói:" Va vào người khác tất nhiên là sai."
Nghe thế, cung nữ kia sợ đến mức sắc mặt trắng bệch ra, khổ sở, một câu cũng nói không nên lời. Cúc Vận không thể tin ngước nhìn ta, còn sợ là mình
nghe nhầm.
Ta đi về phía nàng, lại nói:"Nhưng mà bản cung nhớ khi
đó ở Tương tú viện, ngày Hoàng thượng tuyển tú, ngươi cũng va vào bản
cung." Ta cố ý kể cụ thể, tốt bụng nhắc nhở nàng.
"Nương nương!" Nàng hoảng sợ kêu lên.
"Rất tốt, nhanh như thế đã nhớ ra rồi." Ta khen ngợi nàng, xem ra trí nhớ của nàng cũng không kém lắm.
Nàng cúi đầu:" Nương nương, đại nhân không chấp nhặt kẻ tiểu nhân!"
A, không ngờ nàng sẽ nịnh nọt người khác. Chỉ tiếc, ta tự biết mình không
phải tiểu nhân, nhưng cũng không phải quân tử. Đứng thẳng người, nói với cung nữ kia:" Bây giờ bản cung cho ngươi một cơ hội, vừa rồi nàng đối
xử với ngươi thế nào, bây giờ ngươi cứ thế mà làm lại."
Nghe vậy, sắc mặt cung nữ kia càng thêm tái nhợt, vội vàng dập đầu nói với ta:" Nương nương, nô tì...Nô tì không dám..."
Không dám?
Ta cười khinh thường, đồ vô dụng.
Cúc Vận cắn môi:" Nô tì cho rằng, người cao quý như nương nương, chắc là sẽ không nhớ kỹ nhưng oán hận nhỏ như vậy."
Ta cười: "Ngươi sai rồi, bản cung chưa bao giờ mang hận. Bởi vì bản cung cho tới bây giờ đều là có thù tất báo."