Edit : BW_mylove_SG
Beta : rabbitlyn
Đã xảy ra chuyện gì?
Thực ra, ta cũng không biết.
Phương Hàm nghe thấy tiếng động, cũng vội vàng chạy tới. Vãn Lương và Triêu
Thần nhìn thấy ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng đi ra ngoài, vội vã chạy đi
lấy thêm áo khoác lên người cho ta. Ánh mắt của Phương Hàm nhìn chăm chú vào hộp thuốc mỡ trên tay ta, biến sắc, trầm giọng nói: "Tường Hòa,
Tường Thụy, lập tức điều tra xem có người vào Cảnh Thái cung hay không!"
Tường Hòa và Tường Thụy đều thấy rõ tầm quan trọng của việc này, vội vàng trả lời nàng rồi xoay người đi ngay.
Ta chợt nắm chặt hộp thuốc mỡ trong tay, nhìn Phương Hàm cười nhẹ một cái.
Người nọ, đã sớm rời khỏi Cảnh Thái cung rồi.
Thân thủ nhanh nhẹn như vậy, làm sao để cho chúng ta nhìn thấy được chứ?
Hai cung nữ đỡ ta trở về phòng, Triêu Thần nhỏ giọng nói: "Nương nương còn
cảm thấy lạnh không? Để nô tì đi nấu một bát canh gừng mang đến cho
người, nếu canh bị nguội sẽ không có nhiều tác dụng." Nói xong nàng xoay người bước đi.
Ta kêu nàng lại: "Không cần, bản cung không sao, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi hết đi. Bản cung và cô cô nói chuyện một lát."
Nàng và Vãn Lương liếc mắt nhìn nhau, cả hai cùng gật đầu và lui xuống.
Đợi các nàng lui ra ngoài hết, Phương Hàm mới bước lên phía trước, lấy hộp
thuốc mỡ hôm qua ta nói nàng giữ lại ra. Đem hai hộp thuốc so sánh với
nhau, quả nhiên chúng giống hệt nhau.
Ta cười nhìn nàng: "Cô cô, không phải là người của Cảnh Thái cung."
Chẳng biết tại sao, từ lúc bắt đầu phát hiện ra cái người thần bí kia, ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
Phương Hàm dường như nghĩ tới gì đó rất thâm thúy, trong đôi mắt của nàng vẫn
giữ nguyên vẻ bình tĩnh như trước, thấp giọng hỏi: "Nương nương, là ai?"
Ta lắc đầu: "Ta chưa kịp nhìn thấy người đó, y vô cùng nhanh nhẹn. Nhưng
mà cô cô, người này thật sự không muốn gây bất lợi cho ta, đúng không?"
Phương Hàm lại im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu trầm tư.
Một lát sau, nàng mới vươn tay ra lấy hộp thuốc mỡ trên tay ta, nhỏ giọng
nói: "Nương nương vẫn nên cẩn thận thì hơn, hộp thuốc mỡ này tốt nhất là để nô tì giữ thay cho người. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, nương
nương nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ."
Ta nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu với nàng.
Phương Hàm hầu hạ ta lên giường xong mới xoay người bước ra. Lúc nàng sắp sửa
đẩy cửa bước ra ngoài, ta bỗng nhiên gọi nàng lại: "Cô cô."
Nàng
ngoái đầu nhìn lại, ta chần chờ một lúc mới hỏi nàng: "Cô cô, người nói
thử xem, Hoàng thượng sẽ thích một người tầm thường như ta sao?" Vừa nói vừa đưa hai tay lên xoa xoa hai má, ta mỉm cười nhìn nàng.
Nàng
nhìn ta, trên khuôn mặt thoáng qua một chút chần chờ, nhưng ngay sau đó
lập tức nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Nương nương, người
không hề tầm thường chút nào."
Lời của nàng lại khiến ta giật nẩy mình.
Nàng vừa cười vừa nói tiếp: "Nô tì lui xuống đây, nương nương ngủ sớm một
chút." Nàng cất bước ra ngoài, nhẹ nhàng đưa tay khép cánh cửa lại.
Bóng dáng của nàng nhìn qua khe cửa, có vẻ càng ngày càng nhỏ bé, nhưng nụ cười của nàng dường như ngày càng nồng đậm hơn.
Bỗng nhiên ta cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt.
Chẳng biết vì sao ta vẫn luôn có cảm giác dường như nàng thấu hiểu hết mọi
chuyện, đồng thời cũng là người không biết bất cứ thứ gì cả.
Bàn tay ta luồn vào chiếc gối ở dưới đầu, dưới đó là lọ thuốc nước Tô Mộ Hàn cho ta.
Ta cắn răng, xoay người bước xuống giường, đổ nước ấm ra bàn rồi cúi mặt
xuống rửa sạch sẽ nước thuốc trên mặt. Sau đó, ta ngồi trước bàn trang
điểm.
Những giọt nước chưa kịp lau khô theo chóp mũi ta chảy
xuống, trong suốt hệt như những hạt châu, chậm rãi chảy xuống dưới cằm
ta.
Trong nháy mắt, làn da bị thuốc nước che phủ hiện ra giống hệt như đóa hoa sen nở trên mặt nước trong suốt, kín đáo mà lại khoe sắc
rực rỡ. Đôi mày cong dài dưới ánh đèn mông lung lại hiện rõ nét xinh
đẹp, vô cùng quyến rũ. Trong đôi mắt sáng trong chậm rãi dâng tràn lên
niềm vui sướng.
Ta chợt bật cười một cách ngốc nghếch.
Nếu như, không cần phải dùng đến khuôn mặt này mà vẫn có thể giữ được hắn, ta nhất định sẽ làm không chút do dự.
Lần đầu tiên, không bôi thuốc nước lại trên mặt, ta hi vọng, đêm nay, ta sẽ là Tang Tử xinh đẹp. Nếu như, hắn thích ta trong bộ dạng bình thường
như thế này, vậy thì ta không cần thiết phải nói cho hắn biết Tang Tử ta xinh đẹp ra sao...
Ta nằm xuống chìm vào giấc ngủ, cảm giác rất an tâm.
Trong mơ màng, dường như ta cảm thấy cả người như đang bị một vòng tay ấm áp
ôm chặt lấy, mùi Long Tiên Hương càng ngày càng nồng đậm...