Edit : nhutphonglin
Beta : heybaby
“Hoàng thượng….” Ta gọi hắn, hắn vờ như không nghe thấy, thân ảnh với chiếc áo màu vàng sáng rực cứ tiếp tục bước đi, rồi biến mất khỏi tầm nhìn của
ta.
Ta không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn bỗng nhiên lại thay đổi thái độ như vậy?
“Nương nương…” Vãn Lương vội vàng chạy vào, nhìn ta nói: “Nương nương, đã xảy
ra chuyện gì thế ạ? Nô tì thấy sắc mặt Hoàng thượng rất giận dữ, vội vã
đi ra ngoài, lớn tiếng nói đến Trữ Lương cung.”
Tức giận?
Thế nhưng, ta vẫn không hiểu.
Vãn Lương thấy ta không nói lời nào, sắc mặt biến đổi, đứng lưỡng lự, không dám nói gì thêm.
Ta thở dài một hơi, nói với nàng: “Vãn Lương, đỡ bản cung hồi cung.”
Dường như nàng chưa kịp phản ứng, vội vàng hỏi: “Để nô tì đi gọi Thụy công công đến.” Vừa nói xong, nàng xoay người rời đi.
Ta gọi nàng: “Không cần, ngươi đỡ ta là được rồi.”
Nàng dừng chân lại, đáp lời, tiến lên đỡ ta. Ánh mắt nhìn thoáng qua hộp
thuốc mỡ, vội vàng cầm lấy, sau đó cẩn thận đỡ ta đứng dậy, rồi nói:
“Nương nương từ từ thôi ạ.”
“Ừm.” Dựa vào người của nàng, ta bước
chậm ra ngoài, vừa hỏi nàng: “Hôm ấy hộp thuốc mỡ xuất hiện trong phòng, chẳng phải cô cô đã cất rồi sao? Sao ngươi lại mang đến?”
Phương Hàm đã cất giữ, tại sao đột nhiên lại mang ra?
Vãn Lương ngớ ra, vội nói: “Nương nương, hộp thuốc mỡ này không phải là hộp thuốc cô cô giữ hôm đó, có một lần, nô tì thu dọn lại gian phòng, nô tì đã nhìn thấy nó trong chiếc rương mang từ Huyễn Nhiên các đến. Vừa rồi
nô tì gấp quá, không suy nghĩ nhiều, nên đã mang đến đây.” Bỗng nhiên
nàng bối rối: “Nương nương, có vấn đề gì sao ạ?”
Ta kinh ngạc, vốn tưởng rằng đó là hộp thuốc mỡ mà Cố Khanh Hằng đã mang đến cho ta,
nhưng không ngờ đó lại là hộp thuốc mỡ mà Thiên Lục đã tặng ta.
Có điều, sao nó lại giống hộp thuốc mà Cố Khanh Hằng đã mang đến như vậy?
Ra tới bên ngoài, Tường Thụy tiến lên phía trước đỡ lấy ta, cau mày nói:
“Nương nương vẫn ổn chứ ạ? Vãn Lương cô nương nói người bị thương ở
chân, nô tài đáng chết.”
Ta lơ là “Ờ” một tiếng, y lại nói: “Một lát nữa truyền thái y đến khám xem sao, mong là không xảy ra chuyện gì.”
“Ô hay, Thụy công công nói gì thế.” Vãn Lương trừng mắt liếc y một cái.
Tường Thụy vội nói: “Vậy… vậy… Nô tài lắm mồm.”
Dứt lời, cả hai đều không nói gì, chỉ đỡ ta ngồi vào kiệu.
Trong thời khắc màn kiệu hạ xuống, ta thấy Cố Khanh Hằng đứng ở phía xa xa, đang nhìn ta.
Phía sau y, còn có một tiểu cung nữ đang luống cuống.
Ta không biết y đã đến bao lâu, có thấy cảnh Hạ Hầu Tử Khâm tức giận rời
đi hay không, không biết vì sao, ta thật sự hy vọng y không nhìn thấy
cảnh tượng ấy.
Cuối cùng màn kiệu cũng hạ xuống, che giấu ánh mắt lo lắng của y.