Tường Thụy vẫn đứng bên ngoài nhìn ta, nhưng ta lại hơi ngây người,
vừa rồi còn nghe Ngọc tiệp dư nói, đêm qua Thư quý tần cầu xin được gặp
Hoàng thượng và Thái hậu, còn cầu xin được gặp Diêu thục phi. Bây giờ
sắp chết sao lại muốn gặp ta?
Thiên Lục bên cạnh khẽ cười một tiếng nói: “Thế nào, nương nương không dám đi sao?”
Ta mặc kệ nàng ta, cười nhạo nói: “Bản cung có gì mà không dám đi?”
Cũng không phải là ta hại Thư quý tần, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, nàng ta
muốn gặp ta làm gì?
Vẻ mặt nàng ta không biến sắc, đi lên phía trước, giơ tay nhẹ nhàng
nắm lấy tay ta, nhỏ giọng nói: “Nếu như thần thiếp là nương nương nhất
định sẽ không đi gặp nàng ta. Không gặp, người vẫn là Đàn phi nương
nương của Thiên triều. Đi gặp, e rằng tính mạng cũng khó giữ.” Nàng ta
cười, nói tiếp: “Hay là nương nương bảo thị vệ sang bảo vệ người để
tránh việc Thư quý tần có thể thừa cơ hội.”
Dùng sức phất tay nàng ta ra, ta lạnh lùng nói: “Bản cung sợ nàng?”
Dứt lời, cũng không nhìn nàng ta nữa, vừa tiến nhanh ra ngoài vừa lớn
tiếng nói: “Người đâu, thay bản cung tiễn Tích tần!”
“Nương nương cẩn thận.” Phía sau truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Thiên Lục.
Tường Thụy thấy ta đi qua, vội vàng tiến lên: “Nương nương muốn đi à? Nếu người không đi để nô tài ra ngoài bảo cung nữ trở về.”
Ta lại nói: “Không cần, bản cung đi.”
Tường Thụy sợ run lên, vội vàng gật đầu nói: “Vâng, vậy nô tài đi gọi Vãn Lương và Triêu Thần cô nương.” Dứt lời, xoay người rời đi. Ta lại
thấy Vãn Lương và Triêu Thần chạy gấp đến, xem ra vừa rồi Tường Thụy gọi lớn tiếng như vậy, các nàng nhất định đã sớm nghe được.
Đến bên ngoài Ngọc Thanh cung, thấy rất nhiều thị vệ. Lúc ta đến
đương nhiên là nhìn thấy Cố Khanh Hằng. Trong lòng ta quả thật hơi sửng
sớt, y bước lên phía trước hành lễ với ta, “Thuộc hạ tham kiến Đàn phi
nương nương.”
Ta bảo y miễn lễ, không khỏi cau mày nói: “Sao Cố thị vệ lại ở đây?”
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của y, nghĩ có lẽ những lời này y cũng
muốn hỏi ta. Y thẳng người nói: “Thuộc hạ phụng mệnh Hoàng thượng sang
đây giám sát, còn nương nương…”
Ta tiến lên phía trước nói: “Bản cung đến tiễn Thư quý tần đoạn đường cuối cùng. Bây giờ còn bao nhiêu thời gian?”
“Còn một canh giờ nữa.” Cuối cùng y cũng tiến lên, nói bằng chất giọng cực nhỏ: “Nương nương, người không nên đến.”
Ta hời hợt nói: “Nàng cũng sắp chết, lại sai cung nữ đến van xin bản
cung đến gặp mặt nàng lần cuối, bản cung cũng không phải là người không
có tình cảm. Dù sao cũng đã từng là tỷ muội, Cố thị vệ thấy có đúng
không?”
Rõ ràng y sợ run lên, lát sau mới nói: “Vậy thuộc hạ đưa nương nương vào.”
Ta lại ngăn cản y, nói: “Không cần làm phiền đến Cố thị vệ, bản cung
sẽ vào một mình.” Ta biết y lo lắng đến an nguy của ta, nhưng cho dù thế nào y không vào sẽ tốt hơn. Hạ Hầu Tử Khâm muốn y giám sát, chẳng qua
chỉ là ở bên ngoài, vào trong sẽ không thích hợp.
“Nương nương…” Mi tâm của y khẽ nhíu lại, không muốn cho ta vào trong.
Ta cười nói: “Bên trong không phải cũng có cung nhân sao? Không sao
đâu.” Trực giác nói cho ta biết, Thư quý tần gọi ta đến cũng không phải
là muốn làm điều gì bất lợi với ta.
Y còn muốn nói gì đó, nghe Vãn Lương bên cạnh ta nhỏ giọng nói: “Cố
đại nhân vẫn không nên vào trong, để nô tì đi cùng nương nương, nô tì
thề sống chết cũng bảo vệ nương nương an toàn.” Bên cạnh ta, Triêu Thần
cũng gật đầu với y.
Ta cười để y yên tâm, sau đó vịn tay Vãn Lương tiến vào.
Bên ngoài tẩm cung của Thư quý tần có hai công công đang trông chừng, thấy ta đến rõ ràng là kinh hãi, vội hành lễ với ta. Cung nữ đến Cảnh
Thái cung mời ta sang đây vừa rồi cũng tiến lên, đẩy đại môn của tẩm
cung. Ta cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là ta vẫn chưa nhìn thấy Như Ý.
Ta cùng với hai cung nữ bước vào, cửa phía sau từ từ đóng lại.
Thư quý tần ngơ ngác ngồi bên giường, nghe thấy tiếng động có người
đi vào, ngước mắt nhìn. Ta thấy rõ vẻ mặt tái nhợt bỗng nhiên hiện ra
một chút thần sắc nhàn nhạt, thân thể lại không đứng dậy nổi để hành lễ
với ta. Ta đương nhiên không so đo chuyện đó với nàng, buông tay Vãn
Lương ra, một mình tiến lên phía trước: “Thật ra bản cung rất kinh ngạc, khi sắp chết ngươi lại muốn gặp bản cung.”
Nàng khẽ run sợ, đột nhiên lại cười mỉa mai: “Thần thiếp không ngờ, nương nương sẽ đến thật.”
Ta nghiêng người, mở miệng nói: “Hôm qua ngươi kêu oan một đêm, nhưng bây giờ lại rất yên tĩnh.”
Nàng ta hừ khẽ một tiếng: “Gọi nữa thì thế nào? Sẽ có người tin thần
thiếp sao? Như Ý đã lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của thần
thiếp, nhưng Hoàng thượng ... Cũng không tin!” Nàng ta nghẹn ngào, ta
liếc nhìn nàng ta, thấy hai hàng lệ trên gương mặt nàng ta đang tuôn
chảy.
Trong lòng ta chấn động mạnh, khó trách lúc ta vào cung không thấy
Như Ý. Như Ý đối xử với nàng ta thật sự rất trung thành, lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch cho nàng ta. A, chỉ là nàng ta làm sao biết
được việc này trong lòng Thái hậu là rõ ràng nhất, Thư quý tần bị oan,
Thái hậu làm sao có thể vì một cung nữ mà mềm lòng?
Quay mặt đi, ta không nhìn vẻ mặt bi thương của nàng ta, nặng nề nói: “Có lời gì muốn nói, nói đi. Bản cung nghe xong còn phải trở về gấp
nữa.”
Một lát sau, mới nghe tiếng đứng dậy của người phía sau, đi vài bước
đến chỗ ta, sau đó đứng lại. Ta không quay đầu lại, chỉ nghe giọng nói
của nàng ta truyền đến: “Thần thiếp biết lần này không thể tránh khỏi
cái chết, chỉ là thần thiếp biết rõ người giật dây phía sau là ai.”
Lời của nàng ta khiến ta hơi sững sờ, kinh ngạc xoay người nhìn nàng
ta. Hóa ra trong lòng nàng ta biết, cho nên mới bảo Như Ý lấy cái chết
để chứng minh, nàng ta không đề cập đến Thái hậu, chỉ nói Hạ Hầu Tử Khâm không tin.
Ta bỗng nhiên cảm thấy nàng ta rất đáng thương, biết rõ nhưng vẫn muốn nấn ná chờ chết.
Nàng ta hừ một tiếng, cười nhạo nói: “Nương nương nhất định không
biết là Thái hậu đã hạ thủ. Nhưng Thái hậu dùng sinh mạng của ca ca thần thiếp để uy hiếp khiến cho thần thiếp ở trước mặt Thục phi nương nương
một câu cũng không nói ra được.” Nàng ta ngước mặt nhìn ta, lại nói:
“Thái hậu kiêng dè thế lực của Diêu gia, vì thế sẽ không để đứa bé của
Thục phi chào đời.”
Những điều nàng ta nói ta đều biết, Thái hậu lấy sinh mạng của Thư
Cảnh Trình uy hiếp, ta cũng có thể đoán ra. Nếu không đêm qua, Thái hậu
sẽ không ung dung gọi Diêu thục phi sang Ngọc Thanh cung như vậy. Bà
không sợ Diêu thục phi đối mặt với Thư quý tần nhất định là đã chuẩn bị
mọi thứ hoàn hảo cả rồi.
Ta giả vờ không biết, kinh ngạc mở miệng: “Bản cung cũng không thể chỉ nghe lời nói một phía của ngươi, rồi tin ngươi.”
Nàng ta lại không lộ vẻ xúc động, chỉ nói: “Nương nương tin hay không không quan trọng, quan trọng là thần thiếp muốn cầu xin nương nương một chuyện.”
Ta nhíu mày nói: “Chuyện gì?”
Nàng ta đột nhiên quỳ xuống dưới chân ta, ta bất ngờ, theo quán tính
lùi lại nửa bước, nàng ta cúi đầu nói: “Cũng là hôm nay thần thiếp mới
nghe nói ca ca của thần thiếp bị cắt chức cử đến Thượng Lâm Uyển, mặc dù đó là chức phó giám sát…” Nàng ta cúi xuống, cắn răng nói: “Hôm qua,
thần thiếp sợ Thái hậu hạ độc thủ với ca ca, nhưng không nghĩ là dù thần thiếp không nói, Thái hậu cũng không bỏ qua cho ca ca!”
Ta khẽ cười một tiếng, nói: “Ngươi nói bản cung không hiểu. Chẳng qua chỉ là giáng chức mà thôi, đã giữ lại tính mạng của y còn gì.” Tay giấu trong váy dài hơi nắm chặt, chẳng lẽ…. Thật đúng là bị ta nói trúng?
Nàng ta vẫn cúi đầu nói: “Nương nương đã quên rồi à, sinh nhật lần
tới của Hoàng thượng, lúc đó Diêu gia cũng sẽ có người đến Thượng Lâm
Uyển, đến lúc đó có bao nhiêu là người, ai có thể biết sẽ xảy ra chuyện
gì?”
Săn bắn ư, đến lúc đó tên bay hỗn loạn, Thư Cảnh Trình vô ý giết ai
đó, hoặc là bị ai đó giết, chuyện đó cũng rất có khả năng sẽ xảy ra. Thư quý tần cũng không phải là nữ tử ngu ngốc, chỉ tiếc là đối nghịch với
nàng lại là Thái hậu.
Ta cười nói: “Nhưng mà việc này bản cung không quản được. Người ngươi nên tìm là Thái hậu hoặc là Hoàng thượng. Sao lại gọi bản cung đến
đây?”
Lúc này nàng ta mới ngẩng đầu lên nhìn ta, cười lạnh nói: “Nương
nương cho rằng lúc này ngoại trừ người còn có ai đồng ý, còn có ai dám
đến Ngọc Thanh cung của thần thiếp nữa sao?”
A, sao ta lại không biết, có người không muốn đến, có người không dám đến. Duy nhất chỉ mình ta vì hiếu kỳ cho nên mới đến. Còn Thư quý tần
cũng đánh cuộc thật chuẩn xác, cược ta sẽ đến. Nhưng mà cuối cùng ta
cũng cảm thấy, lần này ta đến sẽ biết được thêm một điều gì đó, còn thú
vị hơn cả sinh mạng của Thư Cảnh Trình.
Nàng ta run rẩy lấy trong ống tay áo ra một xấp giấy chỉnh tề, đưa
cho ta nói: “Nương nương không cần phải cầu xin ai cả, người chỉ cần đưa thứ này cho ca ca giúp thần thiếp, huynh ấy sẽ tự biết cách làm thể nào để bảo vệ tính mạng của mình. Những thứ thần thiếp làm được, đều đã
làm….” Nói đến câu cuối cùng, âm thanh của nàng dần nhỏ đi, nàng đến
chết cũng vẫn luôn bận tâm về người thân, cho dù bản thân không sống
được cũng liều mạng tìm một đường sống cho ca ca của mình.
Nói thật ta có một chút đồng cảm với nàng.
Cũng không đưa tay ra nhận, ta chỉ nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Đó là
chuyện nhà của các ngươi, dựa vào cái gì mà muốn bản cung giúp ngươi?”
Vẻ mặt tái nhợt của nàng ta lộ ra chút tươi cười bình tĩnh. Nhỏ giọng nói: “Bởi vì thần thiếp có một bí mật có thể trao đổi với nương nương.”
Tâm trạng ta khẽ chấn động, lại cảm thấy không hiểu, chỉ hỏi: “Bí mật gì?” Ta thực sự rất hiếu kỳ, trong lòng nàng rốt cuộc là đang giấu điều gì có thể khiến cho nàng cho rằng có thể đổi được tính mạng của ca ca
mình.
Thư quý tần yên lặng nhìn về Triêu Thần và Vãn Lương phía sau ta, nhỏ giọng nói: “Việc này, thần thiếp chỉ có thể nói với một mình nương
nương.”
Ta do dự một lát, cuối cùng nâng bước tiến lên.
“Nương nương!” Vãn Lương ở phía sau ta kinh ngạc gọi ta một tiếng.
Ta giơ tay ý bảo nàng không cần tiến lên, việc của Thư Cảnh Trình,
Thư quý tần sẽ không dối gạt ta, ta cho rằng nàng ta cũng không dám giở
trò gì sau lưng ta. Nàng ta vẫn quỳ, ta tiến lên, cúi người, đưa tai đến gần.
Nàng ta hơi thẳng người, đến gần bên tai ta, nói nhỏ: “Nương nương
còn nhớ rõ trước đó từng có người âm thầm tiết lộ cho người biết sự việc có liên quan đến long thai trong bụng Vinh phi chứ?” Ta giật mình, lại
nghe nàng ta tiếp tục nói: “Người phát ra tin tức này chính là thần
thiếp. Ngày đó, lúc thần thiếp điều Phong Hà sang Huyễn Nhiên các đã
từng dặn dò Phong Hà treo vài thứ trên mặt những bộ y phục trong tủ quần áo của Vinh phi, động thủ một chút, chỉ là để phòng ngộ nhỡ.”
Toàn thân ta chấn động, đột nhiên nhớ đến việc ngày ấy Vinh phi nói đau bụng, hóa ra không phải nàng ta giả vờ sao?
Bỗng nhiên ngồi thẳng, ta phất tay tát nàng ta một cái, giận dữ nói:
“To gan! Ngay cả hậu duệ của Hoàng thượng ngươi cũng dám động!” Không
cần nàng ta phải nói rõ, ta tự nhiên cũng biết cái nàng ta muốn Phong Hà động thủ là gì. Nhưng cái mà ta lại không nghĩ đến chính là khi đó
người đem tin tức này để lộ ra ngoài ra là nàng ta.
Xem ra khi đó, cũng không phải có người muốn mượn tay của ta đi thăm
dò, mà là nàng ta muốn trực tiếp mượn miệng của ta nói ra. Chỉ vì người
động thủ là nàng ta, nếu nàng ta đứng ra nói, khó tránh việc gây sự chú ý cho người khác.
Hai cung nữ phía sau ta hoảng sợ, không cần ta nói rõ, các nàng cũng
đã cho rằng “long thai” trong miệng ta là đứa bé của Diêu thục phi.
Trong chốc lát, Thư quý tần không nghĩ tới ta sẽ đánh nàng ta một bạt tai đến nỗi ngã trên nền đất, nàng ta căn bản chỉ che nửa bên mặt thản
nhiên liếc nhìn ta một cái, cắn môi nói: “Nương nương không muốn thừa
nhận với thần thiếp, người nghe được tin tức như thế trong lòng một chút cũng không vui sao?”
Đứng thẳng người, ta cười nói: “Thư quý tần nói gì thế, hôm nay bản cung không nghe thấy gì hết.”
Nghe ta nói như thế, trên mặt của nàng ta lại tràn đầy ý cười, mở
miệng nói: “Nương nương đừng lo những việc mà người nghe thấy, chỉ cần
nương nương vô ý để cho Thục phi nương nương biết tin tức này, với nỗi
đau vừa mất đi hài tử của nàng ta nhất định nàng ta sẽ bắt tay vào điều
tra.”
Ta nhìn nàng ta, cười hỏi: “Điều tra cái gì?”
Nàng cười một tiếng, nói: “Nương nương không cần thần thiếp nói rõ?
Chờ cho đến khi Thục phi nương nương điều tra ra cái bụng của Vinh phi
bây giờ là giả, người cảm thấy Hoàng thượng sẽ thế nào?”
Ta hào hứng nhìn người trước mặt, nàng ta nói tiếp: “Tất nhiên là
Vinh phi và Tích tần đã phạm tội khi quân, khi trừng trị kẻ phạm tội e
rằng Thục phi nương nương cũng không thoát khỏi liên quan. Thái hậu hạ
thủ hại chết hài tử của nàng ta, vì thế trong lòng của bà chắn chắn sẽ
nghi ngờ nàng ta, nghi ngờ là có phải là Thục phi đã hạ thủ hay không.
Nương nương.” Nàng ta gọi ta một tiếng, lại nói: “Đến lúc đó, hậu cung
chỉ còn lại duy nhất một mình người là tôn quý, lợi thế như vậy có đủ
đổi một mang ca ca của thần thiếp hay không?”
Kết quả như vậy thực sự là rất hấp dẫn. Ta có thể không mất đi người
nào mà có thể diệt trừ được Diêu thục phi cùng với tỷ muội Thiên Phi và
Thiên Lục. Xem ra Thư quý tần cũng rất oán hận người của Diêu gia, mà
trong đó đương nhiên bao gồm luôn cả Diêu thục phi. Nhìn ta, nàng ta lại cầm xấp giấy trong tay đưa đến cho ta. Ta khẽ cười một tiếng, cuối cùng cũng giơ tay nhận. Dường như lúc này nàng ta mới có thể thở phào nhẹ
nhõm, thân thể vốn mạnh mẽ chống đỡ bỗng chốc xụi lơ ngã xuống, nàng lấy hai tay chống đỡ thân người, lại nhìn về phía ta, khẽ nói: “Thần thiếp
thay ca ca đa tạ nương nương trước.”
Ta không nói, lại nghe nàng ta nói tiếp: “Còn nhớ lúc nương nương mới vào cung, người còn dùng chuyện Như Mộng chết để thần thiếp cứu người
một mạng.”
Theo bản năng ta nhìn nàng, ta làm sao mà không nhớ rõ kia chứ.
Khi đó, chẳng qua ta chỉ là một cung nữ nho nhỏ ở Huyễn Nhiên các, còn nàng ta lại là nương nương cao quý cao cao tại thượng.
Quay đầu lại nhìn nàng ta, ai lại nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
“Khi đó thần thiếp đã nghĩ người không phải là người tầm thường…”
Nàng ta chậm rãi cúi đầu, trầm mặc. Một lúc sau mới nói: “A, chỉ là thần thiếp không thể nào nghĩ ra, người có thể giành được trái tim của Hoàng thượng…. Nữ nhân hậu cung đều ngưỡng mộ người.”
Cuối cùng ta ngơ ngẩn, ta giành được trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm sao?
Vì sao ngay chính bản thân ta cũng không biết?
Nàng ta nói ngưỡng mộ ta, thật ra là đố kỵ ta mới đúng? Còn ta lại đố kỵ với Phất Hi.
Ta thấy nàng ta lại lấy trong tay áo ra một chiếc túi gấm trân quý
đặt trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn, mở miệng nói: “Còn nhớ lúc thần
thiếp mới vào cung, Hoàng thượng khen thần thiếp làm nữ công rất tốt.
Thần thiếp đã nói thần thiếp sẽ tự mình làm chiếc túi gấm đưa cho người. Chỉ là thần thiếp đã quên người là Hoàng thượng, hậu cung ba ngàn mỹ
nhân xinh đẹp, làm sao chỉ có thể một mình thần thiếp chiếm sự sủng ái?
Khi đó thần thiếp kiêu ngạo, lúc chiếc túi gấm này được thêu đã là bốn
năm trước. Bây giờ lại không thể gặp Hoàng thượng được nữa. Nương nương, xin người đưa túi gấm này cho Hoàng thượng, để người… Để sau khi thần
thiếp chết người còn nhớ đến lúc thần thiếp vẫn còn là một người tốt….”
Nói đến đây nàng ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà nghẹn lời.
Ánh mắt nhìn chiếc túi gấm trên tay nàng ta, thật sự là rất tinh xảo.
Nàng ta ngẩng đầu lên, cố gắng nở nụ cười, đưa túi gấm đến cho ta nói: “Thần thiếp kính nhờ nương nương người…”
Đưa mắt nhìn, do dự một lát, cuối cùng ta nhận lấy.
Đứng thêm một chút, cuối cùng ta xoay người.
Người ở phía sau không dậy nổi, chỉ cúi đầu nói: “Thái hậu vì giang
sơn của Hoàng thượng vì thế mới muốn hy sinh Thư gia của chúng thần. Chỉ là thần thiếp hy sinh cũng không sao, Thư gia của chúng thần không thể
tuyệt hậu…”
Hít một hơi thật sâu, xem ra trong lòng Thư quý tần thực sự đã thông suốt.
“Nương nương, sắp trưa rồi.” Vãn Lương ở bên cạnh nhắc nhở ta.
Không khỏi quay đầu lại đưa mắt nhìn nàng ta lần thứ hai, ta thấy
thân thể của nàng ta rõ ràng đang run rẩy, ai mà không sợ chết.
Khóe miệng ta khẽ động, cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ nói với hai cung nữ: “Chúng ta về thôi.”
“Vâng.” Vãn Lương tiến lên đỡ ta, Triêu Thần tiến lên phía trước mở cửa.
Ba người tiến ra ngoài, đi thêm một đoạn đường, thấy vài cung nhân
bước đến. Ta vừa nhìn trang phục liền nhận ra đó là công công hành hình. Tiến lên, bọn họ vội hành lễ với ta. Ta liếc nhìn qua, thấy trên tay
công công là một chiếc mâm, trên đó dặt một miếng lụa trắng dài khoảng
ba thước, không khỏi kinh hãi, ta thuận miệng hỏi: “Sao chỉ có vật này
thôi?”
Công công vội nói: “Theo lời của Thái hậu, sắp tới là sinh nhật của
Hoàng thượng, trong cung không nên đổ máu, cho nên Thái hậu mới bỏ rượu
độc và dao găm.”
Thì ra là thế, Thái hậu tin Phật, đương nhiên càng muốn cẩn thận thêm một chút.
Công công cẩn thận đưa mắt nhìn ta một cái, cúi đầu nói: “Nương nương, nô tài xin phép đi trước.”
Ta xoay người lại, gật đầu nói: “Công công đi thông thả.”
Nghe vậy, y mới cúi chào rồi cùng các cung nhân bước nhanh đến tẩm cung của Thư quý tần.
“Nương nương…” Triêu Thần nhỏ giọng gọi ta một tiếng.
Ta mím môi cười, vịn tay Vãn Lương đi ra ngoài, lúc đi đến cửa cung,
đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bỗng nhiên lại dừng bước chân.
“Nương nương?” Vãn Lương sững sờ nhìn ta.
Lấy túi gấm trên người ra, vừa rồi, Thư quý tần muốn ta đưa cho Hạ
Hầu Tử Khâm. Đưa mắt nhìn lần thứ hai, đúng là rất đẹp. Cười lạnh một
tiếng, tiện tay đặt nó vào bụi hoa bên cạnh, vì sao ta phải giúp nàng?
Khiến cho Hạ Hầu Tử Khâm nhớ kỹ lúc trước nàng ta thật tốt sao?
Ta đâu có ngu như vậy, một Phất Hi thôi đã đủ rồi, còn muốn thêm một Thư quý tần nữa sao?
Mặc dù Thư quý tần không quan trọng bằng Phất Hi, nhưng ta cũng sẽ không đi làm những chuyện vẽ thêm chân cho rắn như thế.
Hai cung nữ thấy ta lấy túi gấm ném ra ngoài đều không nói gì, ngay cả sắc mặt cũng không chút thay đổi.
Không chần chờ thêm nữa, ta bước nhanh ra khỏi Ngọc Thanh quan.
Bên ngoài, Cố Khanh Hắng thấy ta đi ra, bước nhanh đến, thận trọng nhìn ta, khi xác định ta đã bình yên vô sự mới yên lòng.
Đi đến bên cạnh y, ta nhỏ giọng nói: “Ta nghĩ công công bên trong sẽ
ra nhanh thôi, nhiệm vụ của Cố thị vệ cũng hoàn thành rồi, không có việc gì nữa thì nên trở về thưa lại với Hoàng thượng đi.”
Dường như y vẫn còn muốn nói điều gì đó, động môi, lại chỉ nói: “Vâng, thuộc hạ cung tiễn nương nương.”
Lên kiệu, ta lấy ra tờ giấy Thư quý tần đã đưa cho ta, mở ra, chỉ
thấy mặt trên viết một câu đơn giản: Mùng chín tháng ba, Thượng Lâm
Uyển, cẩn thận.
Phía dưới lạc khoản (*): Tình nhi.
Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ hoặc thư
Thu hồi thư lại, ta giấu trong tay áo.
Đúng như Thư quý tần nói, nàng ta liều mạng muốn gặp mặt ta là muốn
bảo vệ tính mạng ca ca của nàng ta. Nàng ta nói Thái hậu không chịu
buông tha cho Thư gia nàng.
A, nói như vậy, việc điều nhiệm đó ta cũng không biết rốt cuộc là ý của Thái hậu hay là ý của Hạ Hầu Tử Khâm.
Dù sao bất kể là ý của ai, ta cũng hiểu rất rõ. E rằng Thư Cảnh
Trình cho rằng việc này là do Diêu thục phi giá họa cho Thư quý tần, lời đồn như vậy, nếu có ai đó mưu đồ lan rộng một chút liền khiến y tin
tưởng không chút nghi ngờ. Ngày đó, lúc y và Diêu Chấn Nguyên cùng nhau
đến Ngự thư phòng gặp Hạ Hầu Tử Khâm, Diêu Chấn Nguyên nhất định sẽ
không nể mặt mà lưu tình chút nào.
Vì thế, y nhất định sẽ không bỏ qua cho người của Diêu gia. Nếu đúng
như ngày ấy y có thể ám sát Diêu Chấn Nguyên, đó hiển nhiên là điều
không thể tốt hơn nữa. Nếu không thể thì đối với Thái hậu và Hoàng
thượng cũng không có tổn thất gì cả. Bất luận như thế nào, việc này đều
không có bất kỳ quan hệ nào với bọn họ.
Nếu ta đem tờ giấy này giao cho Trư Cảnh Trình, đương nhiên y sẽ biết đây là di ngôn của Thư quý tần, khó có thể đảm bảo y sẽ không do dự một chút rồi nghĩ ra mưu kế của Thái hậu và Hoàng thượng. Ngộ nhỡ y đi tìm
Diêu Chấn Nguyên, vậy thì nguy rồi.
Hít một hơi thật sâu, hôm qua lúc ở Hi Ninh cung, ta đã từng nhận lời Thái hậu, không được thay đổi tấm lòng với Hạ Hầu Tử Khâm.
Vì thế, tại sao ta phải mang tờ giấy này giao ra?
Thứ Thư quý tần đánh cuộc chính là sinh mệnh của ca ca nàng ta, còn
Thái hậu đánh cược lại chính là giang sơn của dòng họ Hạ Hầu!
Hạ Hầu Tử Khâm là phu quân của ta, còn ta? Ta có thể lựa chọn ca ca của một phi tần sao?
Đáp án đương nhiên là không thể.
Khẽ nắm chặt ống tay áo, ta nhớ đến vừa rồi trong Ngọc Thanh cung,
ánh mắt Thư quý tần nhìn ta. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ta muốn giúp nàng
ta, nhưng lại không thể lấy giang sơn của Hạ Hầu Tử Khâm ra đánh cược.
Nếu như lần này có thể diệt trừ được Diêu Chấn Nguyên, như vậy binh
quyền ở Hoàng đô được thu hồi. Binh lực của Diêu Hành Niên đều được phân phối ở ngoài Hoàng đô, cho dù ông ta trở về thì cũng đã muộn.
Thư Cảnh Trình ra tay, nếu Diêu Hành Niên muốn oán hận Hạ Hầu Tử Khâm cũng không thể vô cớ xuất binh. Ông ta đành phải nhẫn nhịn thôi.
Lắc đầu, chuyện này không đáng để ta suy nghĩ nữa.
Tiếp đó ta lại nghĩ đến Thiên Phi.
Theo lời nói của Thư quý tần, thực ra Thiên Phi đã sớm sinh non, đứa bé trong bụng nàng ta là giả.
Nghĩ đến điều này trong lòng không khỏi giật mình. Nếu như đó là sự
thật thì tỷ muội các nàng quả nhiên là to gan! Đây là chuyện có thể tru
di cửu tộc!
Nếu như vậy, Thiên Lục muốn Tôn Nhuế ngậm miệng, cũng thật dễ hiểu.
Nhưng có một chuyện ta lại không nghĩ ra. Hôm nay lúc Thiên Lục ở
Cảnh Thái cung, lại nói, Tôn Nhuế làm một việc lớn cho Thiên triều.
Giấu diếm chuyện Thiên Phi sinh non tuyệt đối không phải là chuyện
lớn gì. Nghe khẩu khí của Thiên Lục dường như chuyện Tôn Nhuế làm nhất
định vẫn là một chuyện tốt. Vì thế, cũng không thể là vì che giấu chuyện Thiên Phi sinh non.
Huồng hồ, nếu như Thiên Phi thực sự sinh non, như vậy thái y vừa được điều đến thì sao? Trực giác nói cho ta biết, Vương Lộc không có vấn đề
gì. Theo vài lần tiếp xúc hỏi thăm, ta có thể xác định y không có vấn đề gì cả.
Như vậy, nếu thật sự cái thai của Thiên Phi có chuyện cũng sẽ không giấu diếm được.
Là Thư quý tần đã gạt ta?
A, tiếp đó ta lại cười tự giễu, nàng ta phải chết còn tốn công hoảng
loạn mời ta qua chính là muốn gạt ta chuyện Thiên Phi sinh non? Nếu nàng ta muốn ta đi thăm dò, vậy có thể nói thẳng ra, nhưng nàng ta lại nói
đem sự việc khó giải quyết này truyền đến tai Diêu thục phi. Cho nên,
mặc kệ kết quả như thế nào cũng không liên quan gì đến ta.
Cho dù là Thư quý tần lừa gạt ta, cũng chẳng thể có lý do gì để lừa nữa cả.
Đem tất cả mọi việc xâu chuỗi lại càng khiến ta cảm thấy ngày càng mờ mịt.
Chỉ là có một số chuyện, lại làm cho ta càng khẳng định.
Chuyện hộp thuốc mỡ do Nam Chiếu tiến cống lần đó thật ra không phải
là Thư quý tần ở phía sau Thiên Phi bày mưu tính kế. Cắn môi, nhìn sự
yên lặng của thâm cung này, rốt cuộc là đang âm thầm ẩn chứa bao nhiêu
sóng gió, dù là ta cũng cảm thấy tim có chút đập nhanh.
Đưa mắt nhìn lại, nhiều tần phi như vậy, ai có thể không có vài phần
cơ mưu? Nếu Thiên Phi không có Thiên Lục, nàng ta đã sớm chết mà vẫn
không biết nguyên nhân.
Bỗng nhiên mở mắt ra, ta thốt lên: “Dừng kiệu.”
Kiệu dừng lại, Vãn Lương vén màn kiệu lên nói với ta: “Nương nương có chuyện gì vậy?”
Kiệu hạ, ta đứng dậy, chỉ nói: “Bản cung cảm thấy rất bực bội, nên
muốn xuống đi dạo một chút. Ngươi bảo bọn họ về đi.” Dứt lời, Triêu Thần đỡ tay ta.
Vãn Lương vâng dạ, bảo loan kiệu phía sau trở về.
Triêu Thần đi được vài bước cùng ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương phiền lòng chuyện gì, hay là nói ra cho nô tì nghe thử.”
Bỗng chốc xảy ra thật nhiều chuyện, ta thực sự muốn nói, nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Vãn Lương chầm chậm chạy đến, đi bên cạnh ta, đưa mắt nhìn ta một cái, lại không nói lời nào.
Đi được một đoạn, ta vô tình không để ý mà bước vào Ngự hoa viên. Lúc đi
qua một con đường hẹp quanh co, trên hành lang dài hơi nghiêng, có hai
cung nữ đang đi qua.
Ta chỉ liếc nhìn qua, lại cảm thấy hai cung
nữ kia rất quen mặt. Trong lòng khẽ động, không phải là cung nữ trong
cung của Diêu thục phi sao?
Không khỏi đưa mắt nhìn, nhưng lại không thấy Quyến nhi.
Hít một hơi, Quyến nhi vắng mặt cũng tốt. Bởi vì, nàng cũng không phải là
người của Diêu thục phi, khó tránh khỏi việc sẽ đem lời của ta tiết lộ
cho Thái hậu nghe. Ta vẫn không quên, ta còn ăn độc dược mà Thái hậu đưa cho, ta cũng chưa muốn chết. Đưa mắt nhìn Vãn Lương bên cạnh, trong
lòng thầm nghĩ: Thật xin lỗi Vãn Lương, ta lại phải lợi dụng ngươi một
lần nữa rồi.
Mặc kệ Thư quý tần có lừa ta hay không, ta cũng phải ném củ khoai lang bỏng tay này đi.
Bỗng nhiên ta đứng lại, giơ tay lên, tát mạnh Vãn Lương một cái, cố nâng cao giọng nói: “Láo xược! Không phải bản cung vừa rồi đã nói sự việc ở
Ngọc Thanh cung không được nhắc lại sao? Thư quý tần là người đã sắp
chết, nàng ta nói nàng ta đã làm hại Vinh phi sinh non thì Vinh phi sẽ
sinh non thật sao! Sau này, nếu hai ngươi còn đề cập đến việc này, bản
cung sẽ không dễ dãi thế này nữa đâu!”
Vãn Lương ngớ ra, thông
minh như nàng, lập tức hiểu ra ta đang có mưu tính, nàng quỳ thẳng xuống trước mặt ta, khóc ròng nói: “Nương nương thứ tội! Nô tì nhất thời
nhanh miệng, nô tì biết sai rồi!”
Triêu Thần cũng lanh lợi quỳ
xuống nói: “Nương nương, xin người tha cho nàng, vừa rồi ở Ngọc Thanh
cung bọn nô tì không nghe thấy gì cả, cái gì bọn nô tì cũng không
biết!”
Ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhớ cho thật kỹ!” Dứt lời, cũng không nhìn các nàng, ta vẫy ống tay áo xoay người tiếp tục đi thẳng về
phía trước.
Cung nữ phía sau do dự một lát, cuối cùng cảm tạ ân huệ, đứng dậy đuổi theo.
Dọc đường đi, ta không quay đầu lại, có lẽ hai cung nữ của Trữ Lương cung
kia đã nghe không sót một chữ. Không bao lâu nữa sẽ truyền đến tai Diêu
thục phi. Theo lời nói của Thư quý tần, bây giờ nàng ta đang còn nỗi
đau mất con, nghe nói Thiên Phi sinh non mà còn giả vờ mang thai, bất
luận thật hay giả, nàng ta cũng sẽ không kiềm chế được.
Như vậy, ta sẽ chỉ việc mở mắt nhìn xem.
Đi đã xa, ta mới quay đầu lại, nhìn Vãn Lương. Thấp giọng gọi: “Vãn Lương…”
“Nương nương.” Nàng cắt ngang lời ta, cười yếu ớt: “Người ngàn vạn lần đừng nói lời xin lỗi ạ, vậy sẽ giết chết nô tì.”
Trong lòng nhói đau, giơ tay kéo tay nàng và Triêu Thần, hít một hơi nói: “Sẽ có một ngày, bản cung sẽ thưa với Hoàng thượng, ban thưởng cho các
ngươi một mối nhân duyên thật tốt, gả các ngươi xuất cung.”
Không cần nói đến những chuyện khác, điều này là điều tốt nhất ta có thể cho các nàng.
“Nương nương!”
Hai cung nữ kinh sợ kêu lên một tiếng, đồng thời vội quỳ xuống nói: “Bọn nô tì nguyện ý hầu hạ nương nương cả đời!”
Ta cười: “Bản cung cũng muốn, có điều bản cung không muốn làm người ích
kỷ. Các ngươi đối xử tốt với bản cung, bản cung cũng sẽ đối xử tốt với
các ngươi.”
Các nàng vẫn cúi đầu, ta cũng xoay người đi: “Được rồi, tất cả đứng lên đi, bản cung cũng mệt rồi.”
Vãn Lương và Triêu Thần đứng dậy, một lát sau mới theo kịp. Vãn Lương vừa
đỡ ta, vừa nhỏ giọng nói: “Nương nương đối với nô tì ân trọng như núi,
nô tì sẽ mãi ghi nhớ. Nếu một ngày nào đó, nương nương thực sự đã sống
tốt, nô tì nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của nương nương!”
“Nô tì cũng vậy.” Triêu Thần nhỏ giọng nói.
Mà ta, cuối cùng lại giật mình.
Thật sự sống tốt.
A, Vãn Lương nói, khiến cho ta bất chợt nhớ đến lời nói hôm đó của Cố
Khanh Hằng đã nói với ta. Y nói, ta bây giờ không khiến y yên tâm, vì
thế, nên y mới tiến cung xem ta thế nào…
Cổ họng hơi khó chịu, ngay cả mũi cũng cay cay, hai cung nữ thật xấu, muốn làm ta khóc à.
Hít mũi một cái, ta cười.
Lúc đi lên phía trước một đoạn, từ xa, ta nhìn thấy bóng dáng màu vàng sáng .
Hướng kia chẳng phải là từ Hi Ninh cung của Thái hậu đi ra sao? Ta mới nhớ
đến, sáng nay Lý công công có nói hắn hạ triều đã qua Hi Ninh cung nhưng Thái hậu tránh không gặp. Ta lại không biết, hắn có thể chờ ở Hi Ninh
cung lâu đến như vậy sao?
Hắn đi rất nhanh, Lý công công ở phía sau chạy đuổi theo hắn.
Bất giác ta lại nhớ đến lần đó hắn chủ động đi Hi Ninh cung, nhưng không
ngờ đến việc Thái hậu không muốn nói chuyện với hắn. Vẻ mặt tức giận của hắn nhìn thoáng qua ta, rồi cũng bước nhanh rời đi.
Nhưng mà,
nhìn hắn đang oai phong bước đi, trong lòng lại hơi thả lỏng, xem ra vết thương trên người hắn không đáng lo. Từ từ thu hồi ánh mắt, bình tĩnh
lại, ta trông thấy có một người con gái đang đứng ở phía trước. Ta bước
tiến lên, dường như nàng bỗng nhiên hoàn hồn lại, thấy ta, nàng vội vã
hành lễ nói: “Thần thiếp thỉnh an Đàn phi nương nương.”
Ta thuận
tiện gật đầu, lúc đi ngang qua nàng, ta đưa mắt nhìn kỹ cảm thấy hơi
quen mắt, một lát ta mới nhớ ra, là Nguyễn tiệp dư, đêm hôm Hạ Hầu Tử
Khâm gặp Như Mộng, vốn chẳng phải là hẹn với nàng sao!
Hơi ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại, chuyện đó đã qua rồi, ta thực sự không còn nhớ đến nàng.
Triêu Thần thấy ta quay đầu lại nhìn, thuận miệng nói: “E là nương nương
không biết nàng, nàng là Nguyễn tiệp dư. Cũng không biết vì chuyện gì,
từ năm trước Hoàng thượng không gặp nàng nữa. Nô tì nghe nói nàng bị
bệnh một thời gian, nằm bẹp giường.”
Ta khẽ cười một tiếng, e là bệnh của nàng, ta có biết ít nhiều.
Trở về Cảnh Thái cung ăn chút gì đó, ta liền trở về tẩm cung nghỉ ngơi.
Buổi tối, ta nghe nói Hạ Hầu Tử Khầm đi Trữ Lương cung, ta đã sớm biết, vì thế cũng không cảm thấy mất mát gì nhiều.
Suốt mười ngày, đều là hắn vừa ra khỏi Ngự thư phòng, liền đi thẳng đến Trữ Lương cung.
Tin tức Thư quý tần chết đã sớm thành màn kịch lan truyền rộng rãi ở hậu
cung, nhưng cũng không bao lâu sau, rất nhiều người, có lẽ cũng không
nhớ đã có một nữ tử như vậy.
Mà ta, đã vất chiếc túi gấm của nàng, nhưng cho đến bây giờ, ta cũng chưa từng hối hận. Chẳng qua, đó chỉ là
lòng ghen ghét của nữ nhân mà thôi, ta nghĩ, nếu đổi thành một người
khác, người đó chưa chắc có thể mang đồ của ta giao cho Hạ Hầu Tử Khâm.
Sẽ không có ai ngốc làm cho người đàn ông bên cạnh mình đi nhớ nhung một người con gái khác cả.
Khắp trong hậu cung lan truyền, mặc dù Diêu thục phi không còn long thai nhưng sủng ái vẫn không suy giảm.
Tin tức như thế, đương nhiên sẽ rất dễ dàng truyền vào tai của Diêu gia. Cũng có thể dễ dàng, truyền đến tai Thư Cảnh Trình.
Nhớ đến muội muội chết thảm, nhớ đến sự vô tình của Diêu gia, ta nghĩ, lúc
này trong lòng Thư Cảnh Trình đang đầy căm hận, chỉ e rằng hận ngày càng nhiều hơn. Y còn có thể cảm thấy, điều y đi Thượng Lâm Uyển là một cơ
hội vô cùng tốt.
Mà ta, có một chuyện cuối cùng cũng cảm thấy kỳ
lạ. Vì sao đối với Thiên Phi, Diêu thục phi lại có thể lề mề chưa ra tay như vậy?
Chẳng lẽ bởi vì nàng ta đang trong thời gian được sủng ái, nên không muốn làm chuyện mờ ám sao?
Ồ, Diêu thục phi sao có thể là người như vậy được? Từ lúc nàng ta muốn
giết ta ở Trữ Lương cung ta đã hiểu, có lúc nàng ta cũng không phải là
dạng người có thể kiềm chế được. Có điều việc này ta cũng không muốn
nhúng tay, có lẽ, nàng ta vẫn đang trông ngóng, chờ ta ra tay.
Chỉ cần ta trì hoãn không có động tĩnh, ta tin sẽ có một ngày, nàng ta chắc chắc sẽ không nhịn được nữa.
Tỷ muội Thiên Lục và Thiên Phi đột nhiên yên lặng, không hề có động tĩnh gì.
Mà Vương thái y vẫn như trước, mỗi ngày đúng hẹn đến bắt mạch cho Thiên
Phi và cũng không truyền ra bất cứ tin tức khác thường nào.
Như
thường lệ mỗi ngày, ta sang Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu, cuối cùng
cũng gặp được Diêu thục phi ở Hi Ninh cung. Nàng vẫn kiêu ngạo như
trước, ngồi bên cạnh Thái hậu, ánh mắt nhìn ta, vẫn ẩn chứa hận thù như
cũ.
Ta vờ như không thấy, chỉ cúi đầu thì thầm cùng Ngọc tiệp dư.
Lúc ra khỏi Hi Ninh cung, ta nghe thấy tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, quay đầu lại, ta lại thấy Diêu thục phi.
Vội hành lễ: “Thục phi nương nương.”
Nàng ta nhìn thẳng vào ta, nhưng lại không nói một câu. Chỉ là ánh mắt nàng
ta nhìn ta từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, ta không khỏi cười chế
nhạo một tiếng, nói: “Nương nương, tội gì mà phải nhìn thấn thiếp như
vậy, sự việc hôm ấy, thần thiếp cũng đã nói rõ với nương nương rồi mà.”
Diêu Thục phi tiến bước đến gần ta, dữ tợn mở miệng: “Chuyện này, bản cung
có thể không tính toán với ngươi. Nhưng mà, từ lúc Hoàng thượng ở Trữ
Lương cung đỡ cho ngươi một chưởng, bản cung bắt đầu tự nói vởi bản thân mình, nữ nhân trước mặt, sẽ là kẻ thù lớn nhất kiếp này của bản cung!”
Trong lòng ta chấn động, hóa ra là vì Hạ Hầu Tử Khâm.
Ngước mắt nhìn nàng, ta thản nhiên hỏi: “Nương nương lại muốn giết thần thiếp một lần nữa sao?” Còn chưa ra khỏi Hi Ninh cung nha, nàng ta thật sự có lá gan lớn như vậy sao?
Nàng ta cười nhạo một tiếng, nói: “Ngươi
quá xem thường bản cung rồi. Ngươi rất thông minh, muốn ở trong tim
Hoàng thượng sao, như vậy bản cung cũng nói cho ngươi biết, bản cung
cũng có thể!”
Ta giật mình, nàng ta lại lạnh lùng hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của nàng ta, ta ngẩn ngơ mất một lức. Nàng ta cũng nói muốn giữ lấy trái tim hắn.
Ta không biết hơn mười mấy ngày gần đây, đối với hắn, nàng ta đã làm những gì? Ta chỉ là chợt nhớ đến một chuyện, nếu con của nàng ta được sinh
ra, còn là một hoàng tử, Diêu gia muốn ủng hộ lập thái tử, nàng ta –
Diêu thục phi, cuối cùng sẽ đứng bên Hạ Hầu Tử Khâm, hay vẫn là đứng bên Diêu gia?
Một lát sau, ta lại lắc đầu cười nhạt.
E rằng
Diêu thục phi còn không biết, kiếp này nàng ta sẽ khó có được con của
hắn. Mặc dù Thái hậu là vì giang sơn, nhưng một chiêu này, đúng là tàn
nhẫn. Cướp đoạt quyền làm mẹ của một nữ nhân…
Thật ra, đối với cảm giác không có con ấy, Thái hậu so với nàng ta, thậm chí còn thấu hiểu hơn.
Năm đó bà không có con nối dõi, cho nên bà mới đem toàn bộ yêu thương đặt vào Hạ Hầu Tử Khâm.
Nếu như Dụ thái phi không bị điên, ta rất muốn hỏi bà một chút, giơ tay
dâng con của mình cho người khác, rốt cuộc bà có cảm giác như thế nào?
Đã hơn mười ngày, ta nghĩ vết thương trên người Hạ Hầu Tử Khâm chắc cũng
đã tốt hơn. Quả nhiên, đêm nay, hắn không tiếp tục đến Trữ Lương cung
nữa. Lại cũng không đến Cảnh Thái cung, mà là đi Khánh Vinh cung gặp
Thiên Phi.
Đứng trước cửa sổ, ta ngơ ngác nhìn phong cảnh trong
sân, ánh sáng mờ nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ bóng dáng những sinh mệnh sống đang di chuyển đi lại.
Bỗng nhiên, ta lại nhớ đến
lời nói trước khi chết của Thư quý tần, nàng ta nói là nàng ta không thể là người duy nhất được hắn sủng ái, bởi vì hắn còn có ba ngàn mỹ nữ.
Diêu thục phi nói, muốn giữ lấy trái tim của hắn.
Nhưng ta lại muốn hỏi, trong hậu cung này, thực sự có thể tồn tại một người
con gái có thể vĩnh viễn ở trong tim hắn mọi lúc sao, khi hắn đối mặt
với ta, cho ta một cảm giác ấm áp, sự ấm áp chân thực đến vậy đấy, nhưng khi hắn rời khỏi, ta chỉ có thể nghe thấy hôm nay hắn đến nơi này, ngày mai hắn lại đến nơi khác, ta lại có cảm giác thất vọng vì không có nơi
nương tựa, vì vậy ta chỉ có thể nói, được hắn sủng ái là khát vọng của
ta. Rồi lại tự mình cảm thấy trái tim đập nhanh hơn.
“Nương nương, nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ.” Vãn Lương tiến đến giúp ta đóng cửa sổ, giục ta nghỉ ngơi.
Ta yên lặng xoay người đi đến giường nằm xuống.
Lại thêm mười ngày nữa, hắn không phải đến Trữ Lương cung, mà là đến Khánh Vinh cung.
Trong hậu cung, dường như xuất hiện hai cục diện cân đối đến kỳ lạ giữa Diêu thục phi và Vinh phi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bỗng chốc, đã là đầu tháng ba. Cách sinh nhật của Hạ Hầu Tử Khâm chỉ còn vài ngày.
Ngày hôm đó, lúc ta thức dậy, thì giật mình phát hiện nước thuốc mà Tô Mộ
Hàn cho ta không còn nhiều nữa. May là đến mùng chín tháng ba sẽ được
xuất cung, đến lúc đó phái người đi lấy một chút, hẳn là không có vấn
đề.
Gọi Triêu Thần đến giúp ta trang điểm, vừa đứng dậy, liền nghe thấy giọng của Lý công công từ bên ngoài vang lên : “Hoàng thượng giá
lâm.”
Nhẩm tính, cũng đã hơn hai mươi ngày hắn không đến Cảnh Thái cung.
Lúc này nghe thấy hắn đến, thế nhưng ta cũng không vui vẻ, cái loại cảm
giác này rất mờ mịt, khó hiểu, không thể diễn tả bằng lời.
Cùng Triêu Thần đi ra, thì thấy hắn đã nhanh tiến vào.
Hành lễ xong, hắn phất hay nói: “Lui ra ngoài hết đi.”
Triêu Thần vâng dạ, vội vàng lui xuống. Hắn đi đến chỗ ta, kéo tay ta sang
ngồi xuống, ta nhìn hắn, dường như hôm nay tâm trạng hắn rất tốt. Ta
không khỏi hỏi hắn: “Rốt cuộc là có chuyện gì khiến cho Hoàng thượng vui vẻ như thế ạ?”
Hắn cười nhạt một tiếng, nói: “Trẫm nhận được tin, giờ Mùi hôm nay Tấn vương và Hiển vương sẽ vào thành.”
Nhanh như vậy sao? Nghe hắn nói, ta mới nhớ đến. Hôm nay đã là đầu tháng ba.
Chắc là hắn hạ chỉ muốn bọn họ vào hoàng thành sớm một chút, muốn ôn
chuyện cũ sao?
Nhưng mà, nguyên nhân khiến hắn vui vẻ như vậy,
không thể nghi ngờ là bởi vì theo thường lệ Tấn vương cũng đến. Nhớ đến
hắn nói chuyện phải đem muội muội của Hàn vương ban cho y làm vương phi. Ồ, ta thật sự muốn nhìn một chút vị vương gia dám viết trên tấu chương
bốn chữ “chống lại ý trời”, rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
“Hôm nay trẫm mở tiệc Quỳnh thai, thiết đãi hai vị hoàng đệ từ xa đến."
Ta cười nói: “Hai vị vương gia gấp rút lên đường chắc cũng mệt nhọc, Hoàng thượng cũng không cho bọn họ nghỉ ngơi một đêm sao?”
Hắn liếc nhìn ta một cái, cũng không nổi giận, chỉ nói: “Chỉ sợ là trẫm
không vội, nhưng ngược lại, sẽ có người nôn nóng.” Ta hơi ngẩn ra, chưa
kịp phản ứng với ý trong lời nói của hắn, lại nghe hắn nói: “Yến tiệc
tối nay, nhớ đến sớm một chút.”
Ta sửng sốt một chút, mới nói:
“Hoàng thượng, người còn muốn đi đâu sao?” Ta cho rằng hắn đến Cảnh Thái cung, sẽ cùng ta tham dự tiệc Quỳnh thai tối nay.
Hắn khẽ cười gật đầu: “Trẫm còn chút việc phải xử lý, tiện đường qua đây nói với nàng một tiếng, đi ngay đây.”
“Hoàng thượng…” Hắn thực sự là đến rồi đi vội vàng.
Hắn nhìn thoáng qua ta một cái, cau mày hỏi: “Hử?”
Tự nhiên muốn cười, nói: “Không có gì, thần thiếp chỉ là muốn hỏi một
chút, vết thương trên người Hoàng thượng đã khá hơn chưa ạ?”
Hắn
cười lớn một tiếng, nói: “Đương nhiên khá hơn rồi, trẫm vẫn chờ cuộc săn bắn để trổ tài mà!” Dứt lời, hắn liền ngồi dậy, nói với ta: “Trẫm đi
trước đây.”
Ta vội vàng đứng dậy theo, cúi đầu nói: “Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.”
Ta ngồi một mình trong Cảnh Thái cung, không đi đâu cả.
Đến lúc xế chiều, mới cảm thấy có chút buồn bực, cách giờ Mùi còn hai canh giờ nữa, chi bằng nên đi ra ngoài một chút.
Ta chỉ dẫn theo Vãn Lương ra ngoài.
Đi đến khi mệt mỏi, ta tìm chỗ ngồi ,dựa vào lan can, Vãn Lương liền nói
đi lấy một chén nước mang đến cho ta. Ta không cự tuyệt, cứ để tùy ý
nàng. Nàng vừa mới đi được mấy bước, ta bỗng nhiên lại nghe thấy “Bịch"
một tiếng, quay đầu lại, ta thấy Vãn Lương vô ý đụng phải người nào đó,
còn bản thân nàng thình lình té ngã trên mặt đất. Người kia lạnh lùng
nhìn nàng một cái, không nói gì cả, đi thẳng về phía trước. Ta ngẩn ra,
trang phục của y không giống là Vũ Lâm quân trong cung, vạt áo và cổ tay màu đen pha trộn với một đường viền màu đỏ, ta hiểu ra, đó là chính là
trang phục của thân vương. Trong lòng hơi căng thẳng, không phải Hạ Hầu
Tử Khâm nói giờ Mùi bọn họ mới có thể vào thành sao?
Mà hướng kia, là hướng đi đến Hi Ninh cung!
Giây phút đó, ta cũng không biết ta lấy dũng khí ở đâu ra , bật thốt lên: “Tấn vương, xin dừng bước!”