Phương Hàm nhìn ta một lúc lâu, ánh nhìn dần trở về lãnh đạm như bình thường, xoay người đi nói: “Ngươi đi theo ta”
Trong lòng ta chấn động, không biết nàng có ý gì, nhưng dù sao Phương Hàm cũng đã nói, ta chỉ còn cách phải đi theo.
Đi ngang qua Cúc Vận vốn đang mang dáng vẻ đắc ý, chuyện lần trước Phương
Hàm đã bỏ qua cho ta, nhưng lần này chắc ta sẽ không may mắn như vậy
nữa.
Ta đi theo Phương Hàm tới một nơi yên ắng thì dừng bước, lúc
này mới nhận ra ở đây thật vắng vẻ, không thấy bóng dáng một ai. Ta biết Phương Hàm không có ý định trách phạt, nếu không sẽ không đưa ta tới
chỗ như thế này.
Phương Hàm xoay người lại, tỉ mỉ quan sát ta,
nhưng không nói lời nào. Bị nàng nhìn khiến ta có chút bất an, chỉ còn
biết chậm rãi cúi đầu. Ta vốn cho rằng Phương Hàm muốn hỏi chuyện tối
hôm đó, nhưng không ngờ nàng lại hỏi: “Ngươi tên gì?”
Ta cảm thấy khó hiểu, đành đáp: “Tang Tử”
“Tang Tử? Là Tang Tử trong ‘Duy tang dữ tử, tất cung kính chỉ’ sao?” – Gương
mặt của Phương Hàm vẫn lãnh đạm như vậy, không có chút biểu hiện ngạc
nhiên nào.
Nhưng ta lại chấn động, đôi mắt bừng sáng, bước lên trước gật đầu nói: “Vâng, là tên do mẹ ta đặt.”
Ba năm trước đây, Tô Mộ Hàn cũng đã từng nói với ta như thế, những ký ức
vẫn nguyên vẹn trong ta như chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua. Có lẽ chính
vì câu nói này của Phương Hàm đã khiến ta có thêm thiện cảm với nàng.
Nàng không hề để bụng với cách xưng hô của ta, chỉ nhắc nhở: “Ở trong cung, lúc nói chuyện thì phải tự xưng là ‘nô tì’…”
Ta khẽ run lên, vội vàng nói: “Nhưng ta không thích xưng hô với cô cô như vậy.”
Sắc mặt Phương Hàm trầm xuống: “Đây không phải là chuyện ngươi có thích hay không…”
Ngữ khí của nàng hơi tăng thêm một chút, làm ta có chút hoảng hốt. Nhưng
chỉ một lát sau, Phương Hàm lại khôi phục vẻ ôn hòa, ho nhẹ một tiếng:
“Không phải vì hai chữ ‘nô tì’ mà trở nên hèn mọn. Làm nô tì cũng không
nhất thiết là phải cúi đầu. Hiểu không?”
Ta ngơ ngác nhìn nàng,
hóa ra ăn nói khiêm nhường mà vẫn có thể bộc lộ khí chất như vậy. Phương Hàm chẳng lẽ muốn nói cho ta biết, niềm kiêu hãnh và không cam chịu cần phải ẩn giấu sao?
Thật ra những điều này, Tô Mộ Hàn đều đã từng dạy, nhưng ta chỉ không hiểu vì sao nàng lại muốn nói với ta.
“Còn có…” – ánh mắt nàng nhìn về phía xa xa, cúi đầu nói tiếp – “Đừng tưởng
rằng trong cung này, làm chuyện gì cũng không ai biết”
Ta chợt giật mình, nàng quả nhiên đã biết.
Ta lắc đầu, Phương Hàm không nói ta cũng biết, Hạ Hầu Tử Khâm không đơn
giản. Cho dù là lúc nam nữ hoan ái, hắn cũng không lơi lỏng cảnh giác,
hơi thở của hắn, ta không nhận thấy tình yêu, chỉ có sự bá đạo và lạnh
lùng.
Ta bỗng quỳ xuống, mở miệng nói: “Xin cô cô chỉ giáo!”
Phương Hàm hơi mỉm cười, đỡ ta đứng dậy: “Quả thật ngươi là người rất thông minh”.
“Không, ta không thông minh” – Ta còn quá kém cỏi, ta cần nàng chỉ dạy.
“Tại sao ngươi lại muốn như vậy?” – nàng buông tay ta ra và hỏi
“Vì chính ta” – Ta không phải người vĩ đại, không thể sống vì kẻ khác. Chí ít hiện tại là vậy.
Phương Hàm dường như có chút kinh ngạc khi thấy ta nói thẳng như vậy, lấy lại
bình tĩnh, nàng mới hỏi: “Tang phủ ở thành Đông có quan hệ gì với
ngươi?”
Ta tự nhiên thấy yên tâm khi nhìn nàng. Trên người nàng,
ta nhìn thấy bóng dáng của Tô Mộ Hàn. Tô Mộ Hàn không bao giờ dạy những
người lai lịch không rõ ràng, chắc chắn Phương Hàm cũng vậy. Nghĩ thế,
ta trả lời thành thật: “Tang lão gia là cha ta”.
Phương Hàm không
quá kinh ngạc, xem ra nàng cũng đã đoán ra được. Ta vẫn khẩn trương, nếu nàng không đồng ý, ta biết phải làm sao? Dù sao trong cung mà bị lộ lai lịch của mình dễ dàng như vậy cũng không phải là chuyện tốt.