Tử Thư Tây Hạ

Chương 41: Chương 41: Cảnh hãi hùng trong cung điện Mùa Đông




Đường Phong hoảng hốt nhìn xuống phía dưới, anh đột nhiên phát hiện dưới mặt nền được lát bằng những viên đá hoa cương to và đá hoa văn, từng viên từng viên đã đã bị đào lên, rồi từ dưới đó chui lên hàng ngàn hàng vạn con chuột béo núc đen sì. Đại quân chuột cống nhanh chóng chiếm lĩnh mặt sàn của cung điện Mùa Đông...

1

Đúng lúc Hàn Giang, Yelena, Makarov và Từ Nhân Vũ lại chui xuống đường cống ngầm thì Đường Phong và Lương Viện đang ở trong văn phòng của Tymoshenko cũng nghe thấy âm thanh kỳ lạ đêm qua.

Âm thanh đó không lớn, hình như nhỏ hơn âm thanh nghe thấy đêm qua, nên Đường Phong không nhận ra đó là âm thanh gì. Một lúc sau, âm thanh đó biến mât. bên ngoài im phăng phắc, nhưng chẳng mấy chốc ngoài hành lang lại vọng lên tiếng bước chân.

“Có người?” - Đường Phong nghi ngờ nhìn Lương Viện, Lương Viện cũng không biết nên làm thế nào.

Tiếng bước chân đó nặng nề nhưng có nhịp điệu, Đường Phong nghe thấy tiếng bước chân đó không hướng tới văn phòng của Tymoshenko, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. “Đêm nay sao lại có thêm nhiều tiếng bước chân như vậy nhỉ?” - Lương Viện thắc mắc.

“Có lẽ là bảo vệ tăng cường tuần tra, cũng có thể là nhân viên ở đây!” - Đường Phong đoán bừa.

Đúng lúc hai người đang thiêm thiếp ngủ, quên đi âm thanh kỳ quái ban nãy, thì âm thanh kỳ dị đó lại vọng lên, lần này, âm thanh này dường như to hơn trước một chút, nhưng chẳng mấy chốc lại biến mất.

Đường Phong và Lương Viện dỏng tai nghe ngóng một hồi, mười lăm phút sau, Đường Phong chắc chắn âm thanh kỳ quái đó thực sự không xuất hiện nữa mới nhắm mắt ngủ. Nhưng anh vừa nhắm mắt, ngoài hành lang lại vọng lên tiếng bước chân. Đường Phong mở trừng mắt, chăm chú lắng nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, cũng giống hệt như lần trước, vẫn là tiếng bước chân nặng nề mà có nhịp điệu, nhưng khác ở chỗ, tiếng bước chân đó hình như... đang hướng về phía mình.

Lương Viện cũng cảm nhận được sự khác thường của tiếng bước chân ngoài hành lang, nhưng với tính cách của mình, tuy sợ hãi, cô vẫn nhất quyết muốn ra ngoài xem cho ra nhẽ nhưng Đường Phong đã giữ cô lại, anh khẽ kêu lên: “Em quên mất Tymoshenko nói gì rồi sao? Bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được ra. Trừ khi...”

“Trừ khi gì cơ?”

“Trừ khi có người xông vào đây!”

Nói xong, Đường Phong lấy một chiếc bình hoa thủy tinh trong phòng làm việc, rồi nép vào sau cửa đề phòng khách không mời mà đến xông vào. Tiếng bước chân ngoài cửa đó vẫn đang di chuyển về phía văn phòng của Tymoshenko, Đường Phong nắm chặt lấy bình hoa, giơ nó lên đỉnh đầu, vừa lúc đó, tiếng bước chân bỗng đột ngột im bặt. Đường Phong đoán chắc là người đó đang đứng gần cửa, anh nhìn sang Lương Viện, cô cũng đã nhặt một cuốn từ điển dày cộp lên, chỉ đợi cánh cửa mở ra...

Một giây, hai giây, ba giây, năm giây, mười giây... ngoài cửa không chút động tĩnh. Lòng bàn tay Đường Phong đã ra rất nhiều mồ hôi, nhưng tiếng bước chân ngoài cửa lại như đã biến mất vậy. Đường Phong cố nín thở, khẽ cử động người một chút, rồi đột nhiên, tiếng bước chân ngoài cửa lại vang lên. Nhưng lần này, Đường Phong và Lương Viện lại nghe thấy tiếng bước chân đó đã đi xa dần xa dần, hình như xuống tầng dưới, hình như lại biến mất phía đầu hành lang sâu hun hút.

Đường Phong khẽ hạ bình hoa trong tay xuống, thở phào một cái. Lương Viện loáng cái đã đi tới cạnh cửa sổ, vén một góc rèm cửa dày cộm lên, nhìn về phía quảng trường Cung điện Mùa Đông, trên quảng trường không một bóng người, cũng không có gì khác thường.  

Đợi mãi một hồi, Lương Viện oán thán: “Lại là âm thanh kỳ quái, lại là tiếng bước chân, đêm nay đúng là gặp ma rồi!”

“Được rồi, không quan tâm những thứ này nữa, hãy nghĩ tới việc của chúng ta đi!”

“Việc của chúng ta?”

“Chúng ta không thể cứ ở mãi trong văn phòng của Tymoshenko như thế này được, ngày mai anh muốn rời khỏi đây!”

“Rời khỏi đây, chúng ta có thể đi đâu? Khách sạn thì chắc chắn không quay lại được nữa rồi!” - Lương Viện ngạc nhiên.

“Anh vẫn chưa nghĩ ra, nhưng không thể ở lại đây thêm được nữa!” - Đường Phong nói rất kiên quyết.

“Đằng nào ngày mai cũng rời khỏi đây rồi, vậy thì em càng phải ra ngoài thử xem đã xảy ra chuyện gì” - Lương Viện cố chấp nói.

“Không, em không được đi!”

“Em chỉ xem xét ngoài hành lang thôi, tuyệt đối không vào trong cung điện Mùa Đông đâu!” - Lương Viện hứa.

Đường Phong bó tay, đành phải cầm đèn pin, cùng Lương Viện khẽ mở cửa văn phòng. Hai người nhìn qua khe cửa, ngoài hành lang tối đen như mực, không phát hiện ra điều gì khác thường. Lương Viện cả gan đẩy cánh cửa, lách người ra ngoài hành lang, Đường Phong vội vàng theo sau. Hai người vừa rẽ một cái thì đã tới dãy hành lang rộng thênh thang dẫn tới cung điện Mùa Đông. Lương Viện vẫn đi như vô thức tới cánh cửa thông với cung điện Mùa Đông. Đường Phong đã muốn giữ cô lại, nhưng Lương Viện đã lặng lẽ kịp tới trước cánh cửa đó.

Lương Viện đưa tay ra, khẽ đẩy cánh cửa trước mặt. “Cẩn thận, ngộ nhỡ chạm vào thiết bị cảnh báo thì toi đấy!” - Đường Phong khẽ nhắc nhở cô. Lương Viện không đẩy được cánh cửa ra, nên lại dùng sức đẩy thêm lần nữa, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích. “Xem ra đêm nay cánh cửa quả thực bị khóa lại rồi!” - Lương Viện khẽ nói.

Đường Phong cũng dồn sức đẩy cánh cửa trước mặt, cánh cửa nặng trịch không hề nhúc nhích. Đường Phong gật đầu: “Đứng như Tymoshenko nói, cánh cửa này buổi đêm đã bị khóa lại.”

“Nhưng sao đêm qua chúng ta lại có thể dễ dàng vào trong cánh cửa đó nhỉ?”

“Có thể là họ đã quên khóa cửa đấy!”

“Nhưng Tymoshenko không cho rằng như vậy!” “Chuyện gì cũng có thể xảy ra!”

Hai người quay lại, Đường Phong vẫn không quên đẩy thử những cánh cửa giống hệt nhau dọc hai bên hành lang. Không khác tình hình đêm qua, các cánh cửa đều khóa; nhưng đúng lúc Đường Phong cho rằng không thể phát hiện thêm được gì, thì một cách cửa bỗng mở ra khi anh vừa vô tình đẩy nhẹ nó...

2

Đường Phong giật thót tim, anh đang do dự không biết nên vào hay không thì Lương Viện đã thoắt cái bước vào căn phòng tối đen phía sau cánh cửa. Đường Phong không thể không vào theo, anh lấy đèn pin trong tay soi khắp một lượt ở đây, đây là một căn phòng giống hệt như văn phòng của Tymoshenko, nhìn cách bày biện trong phòng thì chắc cũng là phòng làm việc.

“Chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi đây thôi, đây chỉ là một phòng làm việc!” - Đường Phong thúc giục Lương Viện.

“Ở đây không có cảnh báo, anh sợ gì chứ? Để em xem tiếp xem sao!” - Lương Viện lúc này lại bạo dạn hơn, dường như cô không còn sợ gì nữa.

Lương Viện đi một vòng trong văn phòng, rồi đến bên cạnh Đường Phong, nói: “Rất giống với văn phòng của Tymoshenko, trước bức tường có kê một kệ sách cũ, trên kệ chất đầy sách đều là sách tiếng Nga, em đọc không hiểu. Phía sau giá sách có một cái lò sưởi rất hào nhoáng, nhưng đã không dùng đến từ lâu rồi, sau này nhà của em cũng phải xây một cái lò sưởi hào nhoáng như vậy mới được.”

“Lò sưởi hào nhoáng? Bây giờ ai còn dùng cái đồ đó nữa, em xem ở đây bây giờ đều dùng khí sưởi rồi!” - Đường Phong không hiểu.

“Anh đúng thật chẳng hiểu biết gì cả! Không chút lãng mạn!” - Lương Viện lườm Đường Phong một cái, nhưng ánh mắt cô ngay lập tức bị thu hút bởi chiếc máy tính đặt trên bàn làm việc. Cô ngồi trước bàn làm việc, nhẹ nhàng bật máy tính lên, Đường Phong lắc đầu, nói:

“Đó là đồ của người khác, chúng ta không nên động vào.”

“Em chỉ thử xem ở đây có lên mạng được không thôi, nếu có thể lên mạng, biết đâu chúng ta có thể..- Lương Viện vừa nói tới đây đã ỉu xìu rồi, cô thất vọng khi phát hiện ra chiếc máy tính này đã cài mật mã.

“Anh có thể giải được mật mã máy tính không?” - Lương Viện quay người lại hỏi Đường Phong.

“Anh đâu có làm nghề tin học!” - Đường Phong nhún vai.

“Nếu có Triệu Vĩnh ở đây thì tốt, em đã từng nhìn thấy anh ấy xâm nhập vào hệ thống máy tính của người khác dễ như trở bàn tay, kể cả máy tính có phức tạp thế nào thì chỉ cần mấy chục giây là anh ấy đã xử lý xong.

Tiến sỹ Từ cũng có tài này, anh ấy cũng là một cao thủ máy tính.” - Lương Viện tự mình độc thoại.

“Tiếc là họ đều không ở đây, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi đây thôi!” - Đường Phong sốt một thúc giục Lương Viện.

Lương Viện tắt máy tính, hậm hực theo Đường Phong rời khỏi căn phòng này. Hai người trở lại văn phòng của Tymoshenko, đóng chặt cửa lại, Lương Viện cười nói: “Xem ra người Nga có thói quen quên đóng cửa nhỉ!”  

Đường Phong cúi đầu im lặng, hình như không nghe thấy Lương Viện nói gì. “Anh đang nghĩ gì vậy?” - Lương Viện vỗ vỗ Đường Phong hỏi.

“Anh đang nghĩ tới Hàn Giang, nếu anh ấy đã rơi vào tay của Ilyushin hoặc là gặp phải bất trắc gì đó rồi thì chỉ dựa vào hai chúng ta ở lại Saint Petersburg này cũng uổng công, hai chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ ban đầu được giao.”

“Anh muốn về nước ư?”

“Xem ra chỉ có cách đó!” - Đường Phong vô cùng thiểu não nói.

Hai người không nói chuyện nữa, nằm trên ghế sô pha, ai ngẫm nghĩ chuyện người đó. Lúc trời sáng tỏ, Tymoshenko mang một chút thức ăn đến văn phòng, Đường Phong muốn kể cho Tymoshenko chuyện đêm qua, còn cả chuyện chuẩn bị bỏ đi, nhưng Tymoshenko chỉ nghe một lúc liền nói với Đường Phong: “Đường Phong, tôi nghĩ hai người quả thực đã nảy sinh ảo giác hoặc là lại mộng du rồi!”

Đường Phong định phản bác, nhưng anh chưa kịp thì Tymoshenko đã cắt ngang: “Đường Phong, hôm nay tôi rất bận, khả năng không có thời gian để ở cạnh hai người, ở yên đây chờ đợi nhé, tôi sẽ mang đồ ăn tới cho hai người.”

Cả ngày, quả thực Tymoshenko rất bận rộn, mãi cho tới khi hết giờ làm, anh mới đến văn phòng, mang theo rất nhiều đồ ăn. Đường Phong ái ngại muốn trả tiền cho Tymoshenko nhưng anh ấy kiên quyết không nhận. 

Đường Phong không nói với Tymoshenko chuyện đêm qua nữa, mà nói thẳng với anh ấy chuyện mình định lừ biệt lên đường. Tymoshenko ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại Đường Phong: “Anh nghĩ kĩ sẽ đi đâu chưa?”

Đường Phong lắc đầu, đáp: “vẫn chưa nghĩ ra, nhưng tôi không thể tiếp tục ở đây gây thêm phiền nhiễu cho anh được nữa!” - Ngập ngừng một lúc, Đường Phong lại nói: “Quả thực không ổn, thì chỉ còn cách về nước trước thôi!”

“về nước? Vậy cũng tốt, tôi cũng không giữ anh nữa, hai người ở lại đây thêm một đêm nữa, sớm mai trước khi ười sáng, tôi sẽ đến đón hai người rời khỏi đây.” - Tymoshenko nói.

Đường Phong nghe Tymoshenko sắp xếp, nhìn nhìn Lương Viện, rồi gật đầu: “Được thôi, hãy làm theo anh nói đi!”

Tymoshenko vỗ vỗ vai Đường Phong, dặn dò: “Vậy đêm nay hai người ngủ một đêm ở đây, ngày mai trước khi trời sáng tôi sẽ đến đón hai bạn. Nhớ nhé, nhất định đừng bước ra ngoài cánh cửa này!”

Nói xong, Tymoshenko rời khỏi văn phòng. Đêm đen lại lần nữa buông xuống thành phố cận sát vòng bắc cực này, mọi người trên đường phố đang bước đi hối hả. Đường Phong và Lương Viện ăn xong bữa tối, không biết làm gì trong văn phòng của Tymoshenko, nên đành lại nằm trên ghế sô pha, chờ đợi trời sáng. 

3

Đường Phong và Lương Viện lại chìm vào giấc ngủ, khóe miệng Lương Viện hé cười, bởi trong giấc mơ cô đã mơ thấy mẹ mình, mơ thấy thời thơ ấu mẹ đưa cô đi chơi, vui đùa, dạy cô học chữ, đọc thơ Đường...

Vẻ mặt của Đường Phong lại thật đau khổ, nhăn nhó, anh cũng mơ thấy một giấc mơ, một cơn ác mộng dài và đáng sợ…

Trong một đường hầm tối tăm ẩm ướt, Đường Phong đang cùng Hàn Giang khó nhọc mò mẫm bước đi. Phía trước họ lấp lóe một chút ánh sáng, ánh sáng âm u đó lúc yếu ớt, lúc sáng tỏ, lúc xa lắc, lúc lại rất gần. Đường Phong và Hàn Giang đang đi theo những ánh sáng phát ra trong đường hầm, Đường Phong không hiểu tại sao mình lại như thế, tại sao mình lại truy đuổi những đốm sáng này, hình như có một sức mạnh bí ẩn nào đó đang hút lấy anh. Đường hầm không thấy điểm kết thúc, Đường Phong và Hàn Giang càng đuổi thì ánh sáng đó lại càng cách xa họ, xa mãi.

Hàn Giang đã hết kiên nhẫn, anh móc súng ra, bắn hai phát về phía đốm sáng đó. Pằng! Pằng! Hai tiếng súng nặng nề vang lên, trong bóng tối âm u tĩnh mịch của đường hâm vọng lại âm thanh đáng sợ. Phát súng của Hàn Giang rất chuẩn, sau khi tiếng súng nổ, đốm sáng đó đột nhiên biến mất, nhưng chỉ một lúc sau, đốm sáng đó lại lấp lóe trở lại trong đường hầm âm u, hun hút.

“Tại sao chúng ta phải đuổi theo?” - Đường Phong hét lên hỏi Hàn Giang.

“Tôi không biết, nhưng tôi biết đây là nhiệm vụ của ta, sứ mệnh của ta!” - Hàn Giang thở dốc nói.

“Phía cuối đường hầm sẽ là gì nhỉ?” - Đường Phong lại lớn tiếng hỏi.

“Tôi cũng không biết, nhưng tôi biết chúng ta chỉ có cách chạy tới đó thì mới biết được phía cuối đường hầm có gì!”

Rút cuộc, Đường Phong và Hàn Giang cũng tới cuối đường hầm. Đây là một không gian rộng lớn, tối đen, những đốm sáng đó đột nhiên không thấy đâu nữa.

Đúng lúc Đường Phong và Hàn Giang ngạc nhiên thì xung quanh đèn đóm sáng trưng, hai người nhìn xung quanh, thì phát hiện mình đang đứng trong một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, tường dát vàng, cột vàng ròng, trần nhà vẽ kín những hoa văn đủ hình đủ dạng, dưới chân là nền nhà lát toàn đá hoa cương và đá hoa văn bóng như gương.

Đường Phong và Hàn Giang hướng về giữa cung điện, ở đó có một điện thờ cao, phía trên là một người mặc áo choàng trắng đứng sừng sững, người đó đang quay lưng lại phía họ. “U hồn màu trắng?” - Đường Phong và Hàn Giang không hẹn mà gặp cùng đồng thanh lẩm bẩm.

u hồn đó từ từ quay người lại, nhìn Đường Phong và Hàn Giang đang ở phía dưới. Đường Phong nhìn rõ khuôn mặt của u hồn đó, không, đó không phải là u hồn, đó là khuôn mặt giống như một người cha hiền từ! Lẽ nào đây chính là u hồn mà mình khổ sở tìm kiếm sao? Đường Phong không dám tin, anh lùi lại một bước, ngước nhìn lên điện thờ trước mặt.

“Hoan nghênh các cậu tới đây!” - Người mặc áo choàng trắng đó rút cuộc đã cất lời rồi.

“Đây là đâu?” - Đường Phong thu hết can đảm hỏi.

“Đây là nhà của u hồn!” - Giọng nói đó sang sảng uy nghiêm.

“Nhà của u hồn?” - Đây rõ ràng là tòa cung điện mà! Đường Phong không hiểu.

“Được rồi, chàng thanh niên, các cậu là hai người may mắn duy nhất được đến đây, các cậu có quyền bước lên điện thờ này, đến đây, các con của ta!” - Giọng nói đó thẳng thắn dứt khoát.

Đường Phong và Hàn Giang giống như đã bị mê hoặc, bước những bước nặng nề lên điện thờ. Mỗi bước bước đi, Đường Phong đều cảm thấy tim mình lại đập mạnh một cái, anh chưa bao giờ nghe rõ tiếng tim mình đập đến vậy, hình như mọi thứ xung quanh đều đã ngưng lại... anh và Hàn Giang lần lượt bước lên điện thờ đó.

“Ông là ai?” - Đường Phong nóng lòng muốn biết vị mặc áo choàng trắng kỳ lạ trước mặt là thần thánh phương nào.

Nhưng người đàn ông mặc áo choàng trắng trước mặt cười không đáp, chỉ nhìn Đường Phong và Hàn Giang. Đột nhiên, Đường Phong cảm thấy điện thờ dưới chân lắc mạnh một cái. “Động đất ư?” - Đường Phong hoảng hốt nhìn xuống phía dưới, anh đột nhiên thấy dưới đó vốn là mặt nền được lát bằng những viên đá hoa cương to và đá hoa văn, nhưng từng viên từng viên gạch bị đào lên, rồi từ dưới những viên đá chui lên hàng ngàn hàng vạn con chuột béo núc đen sì. Đại quân chuột cống nhanh chóng chiếm lĩnh nền của cung điện Mùa Đông, hơn nữa, chúng đã bắt đầu men theo tường và cột của cung điện trèo lên trên. Cột và tường vốn lấp lánh ánh vàng, nhưng chỉ cần những chỗ nào đại quân chuột đi qua, thì ngay lập tức bỗng hóa đen sì. Cung điện lộng lẫy nguy nga bắt đầu rung chuyển, từ từ, từ tò, tường, sàn cung điện bỗng biến thành đường cống ngầm bẩn thỉu, ẩm ướt, cả cung điện đều đen sì. Rồi khi Đường Phong và Hàn Giang quay đầu lại, thì người mặc áo choàng trắng đứng sừng sững trên điện thờ cũng biến mất! Lúc này Đường Phong bắt đầu tin rằng ông ta quả thực không phải là người mà là u hồn.

Đường Phong vẫn cảm thấy điện thờ dưới chân không ngừng lắc lư, hàng ngàn hàng vạn con chuột bắt đầu men theo chân điện thờ bò lên trên. Hàn Giang móc súng ra bắn xuống dưới, nhưng tất cả đều vô dụng. Bọn chuột đó đang leo lên điện thờ, nuốt chửng cả điện thờ, rồi đột nhiên, điện thờ dưới chân Đường Phong và Hàn Giang trong nháy mắt biến thành một đống gạch đổ nát. Chân Đường Phong như đang đạp giữa không trung cao vời vợi, anh hét lên thất thanh, rồi rơi từ trên điện thờ cao chót vót xuống, phía dưới là một biển chuột đen sì...

4

“Á...”, Đường Phong tuyệt vọng hét lên, người co giật một cái rồi bừng tỉnh, anh mở trừng mắt, xung quanh tối đen, đây là đâu? Nhà của u hồn? cống ngầm? Không! Anh nhận ra mình vẫn đang ở trong văn phòng của Tymoshenko, khí sưởi của văn phòng không biết tự lúc nào đã ngừng hoạt động, nhiệt độ tức tốc hạ xuống. Đường Phong bị cơn ác mộng ban nãy làm cho sợ toát mồ hôi, anh quệt mồ hôi trên trán, quay người lại nhìn, Lương Viện không có trên ghế ô pha bên cạnh. Quay người lại lần nữa, Đường Phong đột nhiên phát hiện ra cửa văn phòng đang khép hờ, sao cửa lại mở nhỉ? Đường Phong bật đèn pin, không thấy Lương Viện trong văn phòng. Đường Phong giật thót tim, mọt dự cảm không lành trào lên, chắc chắn Lương Viện lại chạy ra ngoài rồi.

Đường Phong bất chấp tất cả lao ra khỏi cửa phòng, vừa rẽ một cái thì đúng lúc đâm sầm vào một bóng đen, đây là cơ thể mềm mại của Lương Viện. Đường Phong ôm chầm lấy bóng đen trước mặt, khẽ hỏi: “Sao em lại chạy ra đây thế?”

“Em... em lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ đó nên muốn ra ngoài xem cho ra nhẽ. Em... em đã nhìn thấy u hồn đó, u hồn của hoàng hậu Một Tạng!” - Lương Viện vẫn hồn xiêu phách lạc giọng run rẩy.

“Sao cơ? Em nhìn thấy u hồn màu trắng lần trước?

Ở đâu?” - Đường Phong như không tin vào tai mình.

“Chính chỗ này, chính trên hành lang này, em trông thấy... trông thấy u hồn đó từ cửa chính đi vào!” - Lương Viện luống cuống chỉ chỉ về phía cánh cửa tinh xảo phía cuối hành lang.

“Cửa không khóa sao?”

“Em không biết, nhưng đúng là em trông thấy... trông thấy u hồn đó đi vào, em không dám vào, sợ đến nỗi bỏ chạy về thì đâm vào anh.”

Phát hiện u hồn ở đây? Xem ra u hồn không chỉ xuất hiện trong gian triển lãm Trung Quốc. Đường Phong tức tốc nghĩ lại toàn bộ sự việc, cuối cùng anh dằn lòng, quyết định lại vào cung điện Mùa Đông xem cho ra nhẽ, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của anh ở Saint Petersburg.

“Đi theo anh!” - Nói xong, Đường Phong kéo Lương Viện đi về phía cánh cửa tuyệt đẹp đó. Đến trước cánh cửa, Đường Phong đưa cánh tay phải run rẩy ra, khẽ đẩy vào cánh cửa nặng trịch nhưng đẹp lộng lẫy trước mặt. Cửa quả nhiên không khóa, nên đẩy nhẹ một cái là mở ra. Đường Phong không dám bật đèn pin, anh kéo Lương Viện, cẩn thận rón rén bước vào cung điện Mùa Đông tối om...

vẫn là gian triển lãm kê đầy kệ tranh mà họ nhìn thấy đêm hôm trước, Đường Phong kéo Lương Viện đi giữa từng dãy kệ tranh, nhưng hai người họ không còn tâm trí đâu để thưởng thức những tác phẩm của các đại danh họa này nữa, bởi vì” không biết lúc nào u hồn đó lại hiện lên trước mắt họ. Khi Đường Phong và Lương Viện rẽ vào một dãy kệ tranh thì đột nhiên phía trước lóe lên một bóng trắng, rồi mất hút trong một gian triển lãm khác. Đường Phong không biết đôi chân đã mềm nhũn của mình di chuyển thế nào, nhưng trong bóng tối, hình như có một sức mạnh nào đó đang dẫn dắt anh và Lương Viện cùng bước vào một gian triển lãm khác.

Dựa vào trí nhớ, Đường Phong phát hiện ra ở đây chính là gian triển lãm lần trước đã từng đến. Anh và Lương Viện đến chính giữa gian triển lãm, nhìn xung quanh, vẫn là một mành tối đen, vô định nhưng không thấy u hồn màu trắng đâu nữa. Đường Phong không kìm được đã bật đèn pin lên, lúc này, anh rất cần một chút ánh sáng, dù đó chỉ là chút ánh sáng yếu ớt.

Đường Phong kéo Lương Viện lại vào một gian triển lãm, vẫn là một vùng tối đen như mực, rồi tiếp đó lại vào một gian khác. Hai người đi xuyên qua từng gian triển lãm thênh thang, trống trải, mọi thứ dường như đều giống thường ngày, nhưng không còn thấy bóng dáng u hồn đó đâu nữa. Có lẽ quả thật đó là u hồn, nó đang ẩn náu trong không khí xưng quanh đây. Đường Phong đang suy luận mông lung thì tới trước một cầu thang lớn. Đây là cầu thang dẫn lên tầng ba, Đường Phong nhìn Lương Viện, ánh mắt như dò hỏi, Lương Viện khẽ gật đầu, hai người lại cùng nhau bước lên tầng ba.

Chẳng mấy chốc họ đã tới gian triển lãm Trung Quốc, nơi có những văn vật Tây Hạ cổ kính. Đường Phong bước tới trước tà trưng bày, lấy đèn pin soi vào trong đó, anh lại nhìn thấy đầu pho tượng phật Lư Xá.

Tượng phật vẫn còn?” - Đường Phong lẩm bẩm.

“Em sợ quá!” - Lương Viện run rẩy nói

“Sợ gì?”

“Em sợ u hồn của hoàng hậu Một Tạng lại bước từ trong pho tượng ra!” - Lương Viện vừa bám chặt cánh tay Đường Phong vừa nói.

“Đừng lo, trên đời này lấy đâu ra u hồn? Kể cả xương sọ của hoàng hậu Một Tạng vẫn còn ở trong pho tượng đi chăng nữa, nhưng em xem, bà ấy hiện giờ không phải vẫn đang rất ổn sao?” - Đường Phong cố gắng hết sức giữ bình tĩnh.

“Nhưng em vẫn sợ…”

“Không phải em muốn vào đây sao? Giờ thì lại sợ à?”

“Em sợ gian triển lãm này, ở đây luôn khiến em có cảm giác bất an!” - Lương Viện run lập cập giải thích.

“Vậy chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi!”

Lương Viện gật đầu, vậy là hai người bước ra khỏi khu triển lãm Trung Quốc. Đường Phong dựa vào trí nhớ, đi dọc theo hành lang trên tầng ba hướng về phía cầu thang. Đột nhiên, giữa không gian yên ắng tĩnh mịch của cung điện Mùa Đông, họ nghe thấy một âm thanh...

5

Đó là một giọng đàn ông, nói tiếng Anh, nhịp điệu vừa phải. Người đó cố gắng hạ giọng, nhưng Đường Phong và Lương Viện vẫn nghe thấy từng âm thanh đứt quãng: “Chúng ta không thể đợi thêm được nữa, giờ thì tôi gần như có thể khẳng định, u hồn chính là lão già đó... Đúng! Chính là ông ta, thầy giáp của tôi, ông ta vẫn chưa chết! Chắc chắn ông ta đã phát hiện ra chuyện của chúng ta... Hôm qua tôi đã xuống hầm kiểm tra rồi, bức tường bị chúng ta bịt kín lại bị ai đó đập ra rồi... Đúng vậy, tôi chắc chắn một trăm phần trăm, ông ấy sống dưới cống ngầm, hiện giờ ông ấy đã trở lại cung điện Mùa Đông, không biết chừng ngay lúc này ông ta đang ở cạnh tôi cũng nên... Bởi vậy, chúng ta không thể chờ đợi nữa đâu! Stephen, anh lập tức đem người đến đó lấy kệ tranh ngọc đi, làm theo kế hoạch ban đầu. Việc ở đây tôi sẽ giải quyết, chúng ta sẽ gặp nhau ở New York.”

Đường Phong và Lương Viện nghe xong đoạn hội thoại này kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm, cả hai người đồng thời nghe thấy giọng nói đó, hóa ra là... là giọng của Tymoshenko, rõ ràng Đường Phong không thể tin tất cả những điều này. Anh cảm thấy mình đã rơi vào một âm mưu to lớn, không thể thoát ra được. Anh liếc nhìn Lương Vỉện, miệng Lương Viện lẩm bẩm: “Tymoshenko và Stephen là đồng bọn?”

Đầu óc Đường Phong rối tung cả lên, lúc này, anh chỉ có một ý định, nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi cung điện đáng sợ, khủng khiếp này. Nhưng khi anh kéo Lương Viện vừa mới bước đi được vài bước thì một bóng đen đã loáng qua, tuy không nhìn rõ khuôn mặt người đó nhưng Đường Phong lập tức nghĩ tới Tymoshenko. Bóng đen đó tiến lên phía trước vài bước, Đường Phong và Lương Viện theo phản xạ lùi lại phía sau vài bước. Cứ như vậy, mỗi khi bóng đen đó tiến lên phía trước một bước, Đường Phong và Lương Viện lại lùi lại phía sau một bước. Cuối cùng, Đường Phong và Lương Viện áp lưng vào tường, hai người đã đến bước đường cùng… “Ngươi là ai?” - Đường Phong thu hết can đảm hét về phía bóng đen đó.

“Bạn của tôi, sao đến cả tôi mà cậu cũng không nhận ra vậy?” - Trong bóng tối vọng ra giọng nói của Tymoshenko, tiếng Trung của anh ta vẫn chuẩn và lưu loát như thường.

“Anh... anh định làm gì?” - Lương Viện chất vấn Tymoshenko.

“Đừng sợ, bạn của tôi, nói cho tôi biết, ban nãy các người đã nghe thấy gì rồi?”

“Chúng tôi không nghe thấy gì cả!” - Đường Phong lớn tiếng trả lời.

“Vậy sao? Nhưng tôi lại không nghĩ thế, hai người quả là không chịu nghe lời đấy. Tôi đã bảo các người ở lại trong văn phòng nhưng các người nhất định phải chạy ra ngoài, vậy thì đừng có trách tôi!” - Nói xong, Tymoshenko móc khẩu súng có lắp thiết bị giảm thanh ra.

“Đúng vậy, bọn tôi đã nghe thấy hết rồi, anh là thằng khốn, anh và Stephen là đồng bọn, kệ tranh ngọc ở trong cung điện Mùa Đông chính là do anh lấy trộm phải không? Còn nữa... cả kệ tranh ngọc trong Hắc Đầu Thạch Thất cũng đang nằm trong tay anh hả?” - Lương Viện hỏi thẳng Tymoshenko.

Tymoshenko cười nhạt, nói: “Là tôi làm đấy, tôi và Stephen cùng một phe thật đấy, nhưng tôi khác với bọn họ, tôi là học giả, tất cả những gì tôi làm không phải để đoạt được tài sản gì cả, mà là vì nghiên cứu của tôi, là để tìm ra Mật Thành Hạn Hải trong truyền thuyết. Như vậy là tôi có thể nổi danh trong giới sử học. Ha... ha... ha..

Tiếng cười của Tymoshenko không lớn nhưng lại chấn động cả những chiếc đèn treo trên hành lang. Đường Phong thấy anh ta đã lộ ra bộ mặt thật và cũng không còn gì để che giấu nữa nên lại chất vấn Tymoshenko: “Vậy tại sao anh lại giúp đỡ chúng tôi?”

“Đường Phong, tôi nói rồi tôi là một học giả, tôi không phải là bọn cướp bóc xã hội đen như Stephen. Nói thật với cậu nhé, ngay từ ban đầu tôi đã biết cậu là ai, kể cả thân phận thật và mục đích mà cậu tới Saint Petersburg, nhưng tôi không muốn giết cậu, tôi thương tiếc tài năng của cậu, nói theo cách nói của người Trung Quốc các cậu là: trân trọng nhân tài! Còn một mục đích khác nữa, đó là để giải mã bí mật của kệ tranh ngọc, tôi cần sự giúp đỡ của cậu, tôi hy vọng cậu có thể hợp tác với chúng tôi. Nhưng hiện giờ chuyện của chúng tôi đã xảy ra biến cố, tôi không thể không từ bỏ tất cả mọi thứ ở đây đế rời khỏi Saint Petersburg. Đã như vậy rồi, tôi vẫn không muốn lấy mạng cậu, tôi muốn để người của Stephen đến dẫn cậu đi, sau đó tôi sẽ từ từ thuyết phục cậu.”

“Anh cố chấp hoang tưởng vừa thôi, tôi sẽ không hợp tác với bọn anh đâu!” - Đường Phong gào lên.

“Chỉ cần cậu đi cùng tôi, tôi sẽ có cách. Đáng tiếc, hai người lại xông vào cung điện Mùa Đông, tôi không thể không thay đổi ý định. Đường Phong, còn cả cô gái xinh đẹp này nữa, mong các người hãy lượng thứ cho tôi, đừng trách tôi, nếu trách hãy trách u hồn đó đi!” - Nói xong, Tymoshenko nhắm thẳng nòng súng về phía Đường Phong và Lương Viện.

6

Đây là một gian triển lãm bày đầy những tác phẩm điêu khắc đủ hình đủ dạng, Đường Phong và Lương Viện bị Tymoshenko áp sát vào tường, Lương Viện đã nhắm mắt lại, cô tựa sát vào vai Đường Phong, chỉ chờ đợi tiếng súng nổ... Còn Đường Phong lại nhìn chằm chằm Tymoshenko trong bóng tối, anh vẫn chưa từ bỏ sự kháng cự cuối cùng, anh phát hiện cách chỗ họ đứng không xa có mấy chục pho tượng điêu khắc khổng lồ. Lúc này, anh chỉ cần một cơ hội nhỏ bé, chỉ cần mấy chục giây, nhảy qua họng súng của Tymoshenko, chạy tới nép sau những bức tượng đó. Trong cung điện tối đen thế này, có lẽ họ vẫn có thể thoát khỏi sự truy sát của Tymoshenko, nhưng cơ hội này ở đâu ra?

Tiếng súng của Tymoshenko đã vang lên, nhưng đúng lúc này, bóng trắng phía sau Tymoshenko vụt lên,  

ngay tức khắc, một bức tượng thạch àu trắng cao gần ba mét bên cạnh Tymoshenko đột nhiên đổ xuống. Tymoshcnko thấy tình thế không ổn, vội vàng né sang một bên, viên đạn vọt ra bắn lên bức tường bên cạnh Đường Phong. Trong lúc hấp tấp, Tymoshenko không kịp bắn thêm phát nữa, Đường Phong thừa thế kéo Lương Viện đang đứng như trời trồng nép vào phía sau một bức tượng.

Đường Phong và Lương Viện vẫn đang hồn xiêu phách lạc trốn phía sau một bức tượng cao to, hai người nín thở, sợ rằng Tymoshenko sẽ phát hiện ra họ. “Đường Phong, cậu đừng trốn nữa, tôi đã trông thấy cậu rồi!” - Tymoshenko gầm lên trong cung điện trống trải, đồng thời giương súng rón rén lại gần một bức tượng. Anh ta quay ngoắt người, phía sau bức tượng không có gì cả, anh ta lại tiến sát một bức tượng khác, vừa xoay người thì đột nhiên thấy Đường Phong kéo Lương Viện, đang đứng phía sau một bức tượng to, chạy vụt qua. Tymoshenko vội quay người bóp cò, viên đạn bắn vào chân bức tượng, trong bóng tối, tia lửa lóe lên chói mắt. Tymoshenko vẫn định nổ súng tiếp nhưng Đường Phong và Lương Viện đã không thấy đâu nữa.

“Đường Phong, cậu ra đây, chúng ta nói chuyện tử tế với nhau, cậu không trốn thoát được đâu, chỉ cần cậu theo tôi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cậu.” - Giọng Tymoshenko vang trong cung điện trống trải. Lương Viện cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, cô há hốc miệng, thở hổn hển. Đường Phong sợ Lương Viện sẽ kêu thành tiếng nên đã lấy tay trái bịt miệng cô lại còn tay phải nắm chặt chiếc đèn pin, anh đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Trong không gian tối đen, Tymoshenko biết là không thể tìm kiếm được Đường Phong sau từng bức tượng, trong số bao nhiêu bức tượng thế này. Thế nhưng điều khiến anh ta lo sợ hơn cả chính là u hồn màu trắng sẽ tới nhanh như chớp mắt. Anh ta đi đi lại lại trong sảnh triển lãm, bước chân rời rạc thể hiện rõ sự lo lắng bất an trong lòng. Đường Phong nín thở, tập trung phán đoán vị trí của Tymoshenko theo tiếng bước chân của anh ta. Cuối cùng, bước chân của Tymoshenko đã dừng lại, hình như dừng chính giữa phòng, rồi ngay sau đó, giọng Tymoshenko lại vang lên, anh ta đang gọi điện cho Stephen: “Stephen, u hồn đó ban nãy đã tấn công tôi, ông ta vẫn trong cung điện Mùa Đông, còn cả gã tiểu tử Đường Phong cũng chạy mất rồi, anh lập tức đưa người tới cung điện Mùa Đông đi... được, mười phút sau, chúng ta gặp nhau tại phòng giám sát tầng một”.

Nói xong, Tymoshenko bước nhanh ra ngoài khu triển lãm. Nghe tiếng bước chân của Tymoshenko dần dần đi xa, Đường Phong và Lương Viện mới yên tâm trở lại.

Lúc Tymoshenko tới phòng giám sát ở tầng một, Stephen và Fanny đã dẫn theo người tới khống chế nơi đây. Tám nhân viên bảo vệ của phòng giám sát đều đã bị Stephen đánh ngất hết, rồi nhốt trong một phòng làm việc.

“Sao lại tệ hại đến nông nỗi này?” - Stephen vừa trông thấy Tymoshenko đã chất vấn phủ đầu.

“Mọi việc đang diễn ra theo đúng chủ ý của tôi rồi, không ngờ u hồn đáng chết đó lại đột nhiên tiến vào cung điện Mùa Đông, nếu không phải Đường Phong phát hiện ra u hồn đó thì tôi cũng không biết đâu. Nhưng như vậy cũng tốt, hiện giờ thì rút cuộc tôi cũng đã biết cuốn sổ ghi chép đó giấu ở đâu rồi, đợi lấy được cuốn sổ đó thì chúng ta sẽ đem kệ tranh ngọc rời khỏi đây.”

“Cuốn sổ đó giấu ở đâu?” - Stephen hỏi.

“Hiện giờ việc cấp bách không phải việc này, bây giờ việc cấp bách là phải nhanh chóng cắt đứt nguồn điện của thiết bị cảnh báo” - Tymoshenko nhìn dãy cầu dao điện trong phòng giám sát nói.

“Nhưng dãy cầu dao điện này phải kéo cái nào trước đây?” - Stephen nhìn dãy càu dao điện được chia thành mấy loại với các màu khác nhau khó mà nhận ra được.

Tay phải của Tymoshenko khẽ run rẩy, anh ta sờ cầu dao điện màu đỏ, rồi lại chạm vào cầu dao điện màu da cam, “Để tôi nghĩ xem, trước đây tôi từng để ý đến chúng, chắc vẫn là cái này!”

Ổ điện. Tymoshenko quệt mô hôi lâm tâm trên trán, nói với Stephen: “Bây giờ cung điện Mùa Đông là thế giới của chúng ta rồi, nhưng chỉ là tạm thời, tôi chỉ có thể đảm bảo khống chế cục diện được nửa tiếng đồng hồ, sau đó phải trông vào các anh thôi. Các anh phải nhanh lên, Đường Phong và cô gái đó đi cùng nhau, họ không có vũ khí, các anh chắc là đã từng gặp họ rồi, còn cả u hồn đó nữa, không được bỏ qua bất cứ ai cả! Nhưng các anh nhớ cho kĩ, trong tình huống không chắc chắn thì đừng tùy tiện nổ súng.”

“Được thôi, vậy anh thì sao?”

“Tôi đi tìm cuốn sổ ghi chép đó, sau khi xong việc vẫn gặp nhau tại đây.”

Tymoshenko nói xong, Stephen để lại bốn tên áo đen canh chừng phòng giám sát, sau đó cùng Fanny dẫn theo sáu tên áo đen khác lao lên tầng hai. Tymoshenko nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm, thời gian không còn nhiều nữa, anh ta bật đèn pin lên, đi về phía cầu thang.

7

Đường Phong và Lương Yiện trông thấy Tymoshenko rời khỏi gian triển lãm, lúc này mới khẽ thở phào. Đường Phong buông bàn tay bịt miệng Lương Viện từ nãy đến giờ ra, Lương Viện vừa thở hổn hển vừa oán thán: “Anh định hại chết em à! Anh làm trò gì vậy hả?”

“Làm trò gì?”

“Anh mưu sát người thân vô liêm sỉ…” - Lương Viện mới thốt ra đã nuốt lời lại.

“Anh sợ em làm lộ!” - Đường Phong vừa nói vừa thò đầu nhìn ra trung tâm gian triển lãm, Tymoshenko quả thực đã rời khỏi đây.

“Thật không ngờ Tymoshenko lại là đồng bọn với Stephen!”

“Em có nhìn thấy u hồn ban nãy đã xô đổ bức tượng không?” - Đường Phong đột nhiên hỏi Lương Viện.

“Lúc đó em nhắm chặt mắt, không nhìn thấy gì cả, ý anh là u hồn đó đã cứu chúng ta?”

“Đúng vậy, chính u hồn đó đã cứu chúng ta!” “Được rồi, chúng ta tạm thời không nói chuyện này nữa, Stephen sẽ đem người tới đây ngay đấy, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

“Bọn chúng nhất định đã chiếm giữ phòng giám sát và cửa chính ở tầng một. Bây giờ chúng ta có hai đường, một là tìm nơi nào đó để trốn, đợi có người đến cứu, còn một đường khác là trốn ra từ cửa chính lúc chúng ta đến. Bất luận thế nào, hôm nay chúng ta cũng lành ít dữ nhiều.” - Đường Phong nói.

“Trốn rồi đợi người đến cứu, quá bị động, không phải tính cách của em!” - Lương Viện nói.

“Vậy trốn ra ngoài!” - Chưa đợi Lương Viện kịp phản ứng, Đường Phong đã kéo ngay Lương Viện xông ra khỏi gian triển lãm thênh thang này.

Stephen và Fanny dẫn theo ba người, chia thành hai nhóm lùng sục Đường Phong và Lương Viện, còn cả u hồn không biết lúc nào sẽ lại hiện lên. Stephen và ba 

người, đầu đội mũ có tia hồng ngoại nhìn thấu màn đêm, tay cầm khẩu súng ngắn đột kích giảm thanh M4A1, chẳng mấy chốc đã đến trước một cầu thang dẫn lên tầng ba. Đúng lúc này, Đường Phong kéo Lương Viện lao từ tầng ba xuống, Stephen thấy vậy, miệng mỉm cười, lớn tiếng hỏi: “Đường Phong, chúng ta lại gặp nhau rồi, anh có khỏe không?”

Đường Phong và Lương Viện sợ toát mồ hôi hột, không kịp nhìn vội, quay người lao như bay lên tầng ba. ‘ Ba khẩu M4A1 bắn đồng loạt, may mà Đường Phong phản ứng kịp thời, đạn bắn tứ tung lên tường và cầu thang nhưng không làm Đường Phong và Lương Viện bị thương. Stephen hất tay một cái, ba gã áo đen cùng lao lên tầng ba. Đường Phong và Lương Viện bất chấp tất cả chạy thục mạng vào từng gian triển lãm và hành lang trong cung điện Mùa Đông. Cùng với tiếng gào thét của Lương Viện, chốc chốc lại có đạn bay từ phía dưới lên.

Đường Phong đột nhiên nhớ lại đêm hôm trước, hôm đó anh cũng kéo Lương Viện chạy thục mạng trong cung điện Mùa Đông. Hôm đó trốn chạy là vì u hồn truy đuổi, còn hôm nay u hồn lại cứu mạng mình; lúc này, mối đe dọa thật sự rút cuộc cũng xuất hiện rồi, chúng đáng sợ hơn u hồn gấp trăm lần.

Từng gian phòng trong cung điện, từng dãy hành lang, trong bóng tối, Đường Phong hoàn toàn không nhận ra phương hướng. Anh kéo Lương Viện chạy lung tung trong cung điện Mùa Đông, rồi rút cuộc lại tới trước một chiếc câu thang. Nhưng phía dưới có bọn người của Stephen không nhỉ? Chúng đang giương súng đợi chúng ta chăng? - Đường Phong do dự một hồi, lúc này bọn áo đen phía sau lưng đã đuổi rất gần, không còn cơ hội cho anh nghĩ ngợi lâu, nên anh hạ quyết tâm, kéo Lương Viện lao xuống cầu thang. Dưới cầu thang không có người, một bầu không khí yên lặng đến nặng nề bao trùm; Đường Phong và Lương Viện xuyên qua ba gian triển lãm, chạy vào một gian triển lãm bày kín những giá tranh. Đường Phong nhận ra đây chính là gian triển lãm mà trước đó họ vào đầu tiên, chiếc cửa tinh xảo lộng lẫy thông ra bên ngoài đã ở ngay trước mặt.

Nghĩ tới đây, Đường Phong và Lương Viện nhìn nhau, hình như đã trông thấy tia hy vọng, nhưng khi hai người họ chạy nhanh tới gần cánh cửa cao lớn tinh xảo đó thì tức khắc thất vọng tràn trề vì cửa chính đã bị khóa. Đường Phong dùng người ra sức đẩy cánh cửa, nhưng cánh cửa nặng trịch không hề nhúc nhích. “Tiêu rồi, chúng ta không ra ngoài được rồi!” - Lương Viện sợ tới nỗi khóc thành tiếng.

Đường Phong nhất thời không biết phải làm sao, sau lưng vẫn vọng lại tiếng bước chân loạn xạ. Đường Phong quay đầu lại, trong bóng tối, anh nghe rõ tiếng bước chân của Stephen và ba tên áo đen. Theo phản xạ, anh kéo Lương Viện trốn vào phía sau một dãy kệ tranh. Stephen dẫn người tới trước cánh cửa, đẩy đẩy cửa, cánh cửa không nhúc nhích. Stephen ra lệnh: “Cửa chính bị Tymoshenko khóa lại rồi, hai người đó vẫn ở đây, chúng không chạy thoát được đâu, lục soát!”

Stephen vừa dứt lời, Đường Phong nhân lúc chúng sơ hở, kéo Lương Viện vòng qua dãy kệ tranh, lao ra khỏi gian phòng. Stephen nghe thấy tiếng bước chân, quay người lại nhìn, Đường Phong đã cùng Lương Viện mất hút nơi cửa gian triển lãm. Stephen cũng dẫn người lao ra khỏi gian phòng, bên ngoài, một bên là gian triển lãm khác, một bên là dãy hành lang. Stephen chỉ dãy hành lang, hắn tin rằng Đường Phong đã tháo chạy dọc theo dãy hành lang. Stephen lao tới cuối hành lang, rẽ ngoặt một cái là cầu thang thông xuống tầng một, hắn thầm chửi rủa: “Định chạy xuống tầng một hả, muốn chết đây!”

8

Đến tầng một, trước mặt Stephen vẫn là một hành lang thênh thang, hắn nhìn thấy Đường Phong và Lương Viện đang chạy phía trước. Stephen hiểu rằng thời gian của mình cũng không còn nhiều nữa, nên ra sức vẫy tay, ra hiệu cho thuộc hạ nhanh chóng tóm lấy Đường Phong và Lương Viện.

Đường Phong quay đầu lại nhìn, Stephen đang dẫn người đuổi theo, nên anh tăng tốc theo bản năng. Thế nhưng Đường Phong không hề thông thạo tầng một, phía trước lại có một ngã rẽ, vậy rẽ vào đây sẽ là nơi nào? Đúng lúc Dường Phong đang phân vân thì Fanny dẫn theo một nhóm tên áo đen từ phía hành lang bên kia rẽ vào. Hai người giật mình vội vàng khựng chân lại, họ sững sờ đứng trên dãy hành lang thênh thang, bởi một đầu là Stephen, còn một đầu là Fanny. Họ đã không còn đường tháo chạy, lẽ nào hai người đành bó tay chờ chết thế này sao?

Không! vẫn còn một tia hy vọng. Hai đầu hành lang vẫn còn vài gian triển lãm, Đường Phong thấy mình đang đối diện với một gian phòng, anh hơi chần chừ một chút, sau đó kéo Lương Viện lao vào. Lúc này, đây là sự lựa chọn duy nhất, tia hy vọng duy nhất của họ! Nhưng khi Stephen và Fanny hợp lại hắn cũng nhanh chóng tiến vào gian triển lãm đó. Đây là một gian phòng hình ống, trong này không có những pho tượng khổng lồ, cũng không có những dãy kệ tranh để có thể lẩn trốn, mà chỉ có vài tủ trưng bày thấp lè tè. Hai người họ hoàn toàn lộ diện trong gian triển lãm này nên họ chỉ biết chạy, chạy thẳng về phía trước. Thế nhưng phía trước tối đen sẽ có gì đây?

Phía trước là một bức tường màu đen, sao lại là bức tường màu đen được nhỉ? Đúng là một bức tường kỳ lạ, lẽ nào bản thân mình bị ảo giác? - Đường Phong nhìn rõ bức tường màu đen đó. Phía sau lưng, Stephen đã cận kề, Đường Phong biết rằng ngày tận thế của mình đã đến. Anh tuvệt vọng nhắm mắt lại, nhưng không thể dừng nhịp chân chạy. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Đường Phong và Lương Viện chạy tới cuối bức tường, đúng lúc đó họ đâm sầm vào một người.

Đường Phong kinh ngạc mở mắt, trong bóng tối anh trông thấy một người đàn ông cao to vạm vỡ đứng sừng sững trước mặt mình, người này ngạc nhiên gọi tên anh: “Đường Phong, là cậu sao? Lương Viện, cô đến đây từ lúc nào vậy?”

Là giọng Hàn Giang. Đường Phong tức khắc bừng tỉnh, anh nhìn Hàn Giang, Yelena, Makarov và cả Từ Nhân Vũ. “Là tôi, Stephen đang đuổi theo chúng tôi phía sau... Tymoshenko và bọn chúng là một hội, bọn tôi còn trông thấy u hồn…” - Đường Phong lắp bắp nói ra câu này rồi ngồi bệt ra đất.

Hàn Giang lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra, anh rút súng, dặn dò mọi người: “Tiến sỹ, lão Mã, hai người lo cho Đường Phong và Lương Viện, Yelena, chúng ta lên thôi!”

Nói xong, Hàn Giang và Yelena một trái một phải, hai khẩu súng ngắn, hai tay xạ thủ cùng lúc lên nòng súng, bắn dồn dập về phía hội Stephen. Hai tên áo đen không hề đề phòng, gục ngay xuống. Stephen và Fanny đối diện với tình huống bất ngờ này không biết phải làm thế nào, hắn ta không biết Hàn Giang mang theo bao nhiêu viện binh? - Lòng đầy hoài nghi, hắn vội vàng dẫn đồng bọn rút khỏi gian triển lãm này. Hàn Giang và Yelena hoàn toàn trong thế áp đảo Stephen, hai người từng bước áp sát, bắn liền một loạt hết toàn bộ chỗ đạn, rồi đến cạnh những tay áo đen bị bắn hạ, nhặt hai khẩu tiểu liên M4A1 lên, tiếp tục tấn công về phía Stephen đang chiếm giữ hành lang.

Stephen thấy tình thế không ổn, hắn liếc xuống đồng hồ rồi nói với Fanny: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, cũng không biết bọn chúng có bao nhiêu người, nhanh chóng rút lui thôi!”

“Bỏ mặc Tymoshenko sao?”

“Cậu ta tự khắc có cách thoát thân.”

Stephen nói xong, lấy tay ra hiệu ấy tên áo đen, một tên áo đen trong số đó bắn vỡ một ô cửa sổ lao ra ngoài, những tên khác cũng lao ra theo.

Hàn Giang và Yelena lao ra ngoài hành lang, thấy Stephen đã bỏ chạy, Hàn Giang định đuổi theo nhưng Yelena lại nói: “Đừng đuổi theo chúng, mau đến phòng giám sát đi!”

Hai phút sau, Hàn Giang và Yelena xuất hiện bất ngờ trước cửa phòng giám sát, bốn gã áo đen canh chừng ở đây đang định phản kháng nhưng đã bị Hàn Giang và Yelena tiêu diệt toàn bộ. Máu của bọn áo đen bắn tóa lên màn hình máy tính, lên cả cầu dao điện. Yelena chần chừ do dự trước dãy cầu dao điện màu sắc khác nhau, cuối cùng cô đóng cầu dao điện màu đỏ, liền đó đóng luôn cầu dao đèn chiếu sáng. Tức khắc, cung điện Mùa Đông sáng như ban ngày, chuông báo động kêu vang. Năm phút sau, mấy chục cảnh sát, Ivan Pavlov dẫn theo vài chục đặc công đã xuất hiện trên quảng trường Cung điện Mùa Đông. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.