Khi cự li giữa “con lừa dũng mãnh ” và chiếc Grand Cherokee chưa tới năm mét, Hàn Giang bỗng hét lên:
“Mẹ kiếp, xảy ra chuvện rồi!“. Lúc này Đường Phong và Lương Viện mới để ý thấy: hóa ra trên ghế lái của chiếc Grand Cherokee chạy song song với họ từ nãy tới giờ chẳng có ai cả.
1
Tư thế chết của Triệu Vĩnh vô cùng thảm hại, trước ngực giống như bị vật sắc nhọn nào đó xé rách, xương gân và nội tạng đều lộ hết ra ngoài, máu tươi chảy lênh láng quanh xác anh, chảy thành dòng, giống như một dòng suối đang thấm ướt nền đất nện khô nứt trên vọng gác. Đường Phong thấy cảnh tượng này liền buôn nôn, nên vội vàng lấy tay bịt mắt Lương Viện lại. Thế nhưng Lương Viện đã tận mắt trông thấy cảnh tượng máu me này rồi, nên cô vội vàng chạy tới cửa vọng gác, nôn hết những thứ tối qua ăn ra ngoài.
Hàn Giang và Đường Phong đứng ngây người bên cạnh xác Triệu Vĩnh. Đứng mãi hồi lâu. Hàn Giang mới mở miệng nói: “Nói xem ý cậu thế nào?”
‘”Ý tôi? - Đường Phong tức tốc sấp xếp lại tư duy, “Trước tiên tôi nghĩ tới hai nghi vấn.”
”Ồ, hai nghi vấn gì vậy?” - Hàn Giang quay mặt lại nhìn Đường Phong.
“Thứ nhất, tại sao Triệu Vĩnh lại xuất hiện ở đây? Không phải lão K đã giải tán rồi sao?” - Đường Phong nói tới đây liền dừng lại, quay sang nhìn Hàn Giang.
Hàn Giang quệt mồ hôi trên trán, than thở: “Thực ra Triệu Vĩnh xuất hiện ở đâv vốn chẳng có gì lạ, trước khi vẫn chưa tìm thấy Hạn Hải Mật Thành, lão K chưa thể giải tán thực sự được!”
“Ồ! Anh khẳng định như vậy sao?’” - Đường Phong nghi ngờ nhìn Hàn Giang.
Hàn Giang chậm rãi gật đầu.
“Vậy thì Triệu Vĩnh cũng đến đây vì Hạn Hải Mật Thành? Nhưng không phải họ đã làm mất kệ tranh ngọc rồi sao?” - Đường Phong càng nshi ngờ.
“Tôi nghĩ anh ta tới đâv vì Hạn Hải Mật Thành, còn kệ tranh ngọc thì.. - Hàn Giang đang nói bỗng im lặng, “Vì họ đã có thể tới đây rồi, thì chắc chắn họ có tuyến đường đi của họ.”
Nếu như Triệu Vĩnh đến để tìm kiếm Hạn Hải Mật Thành thì sao lại đến một mình? Tiếng súng xuất hiện hôm qua. còn cả cái người thoắt ẩn thoắt hiện nữa? Lẽ nào đêu là Triệu Vĩnh? Anh ta chính là người thứ tư bí ẩn?” - Đường Phong đưa ra một loạt câu hỏi.
“Đây chính là vân đê thứ hai của cậu ư?” - Hàn Giang hỏi lại.
“Không! Vấn đề thứ hai là ai đã giết Triệu Vĩnh?” Hàn Giang đã hiểu ý Đường Phong: “‘Mấy câu hỏi này của cậu thực ra đều có giống nhau. Cậu nghi ngờ không phải Triệu Vĩnh đến đây một mình, chắc chắn vẫn còn người khác, và người này rất có khả năng chính là người đã giết hại Triệu Vĩnh?”
Đường Phong gật đầu: “Nếu như Triệu Vĩnh là người thứ tư bí ẩn đi chăng nữa, vậy thì ít nhất cũng vẫn phải còn một người nữa - người thứ năm bí ân!”
“Người thứ năm bí ẩn!” - Hàn Giang lẩm bẩm rồi chìm trong suy tư.
Đường Phong tiếp tục phân tích: “”Ban nãy tôi đã quan sát qua thi thể của Triệu Vĩnh, không phát hiện thấy súng, vết thương chí mạng của anh ấy cũng không phải do súng, ở đây không có vật dụng mà Triệu Vĩnh mang theo, cũng không trông thấy súng! Vậy thì hai tiêng súng hôm qua và hôm nay là thế nào? Còn nữa, tuy có tiếng súng, nhưng hai tiếng súng đó đều không nhắm vào chúng ta. Vậy thì chúng ta hoàn toàn có thể đoán định, người nổ súng chắc chắn là để tấn công ai đó!”
“Cũng có nghĩa là chắc chắn không phải một người!” - Hàn Giang gật đầu, ‘”Đường Phong, cậu phân tích rất hợp lý, nếu đúng như cậu nói, trong tòa tử thành này ngoài chúng ta và Triệu Vĩnh ra, thì vẫn phải còn một gã bí ẩn nào đó. Cậu nghi ngờ chính người đó đã
giết chết Triệu Vĩnh, nhưne cậu có phát hiện thấy không, vết thương trên người Triệu Vĩnh rất kỳ lạ, rất đặc biệt!” Đường Phong hiểu ngay ý Hàn Giang: “Ý anh là vết thương trên người Triệu Vĩnh rất giống vết thương trên người những xác khô. mà hôm qua chúng ta trông thấy trong khu chuồng ngựa?”
“Đúng, rất giống!” - Hàn Giang vừa nói vừa ngồi xổm xuống, chăm chú quan sát vết thương đáng sợ trên người Triệu Vĩnh.
Đường Phong hình như lại đang suy tư. Mãi lâu sau, mắt Đường Phong bồng sáng lên. anh kêu lên thất thanh: “Lẽ nào... lẽ nào mãnh thú đó sống lại?”
“Sống lại?” - Đường Phong nói vậy làm Hàn Giang giật mình.
“Nếu là như vậy thì có thể loại trừ kẻ thứ năm bí ẩn kia. Triệu Vĩnh gặp phải mãnh thú nên đã nổ súng, nhưng cuối cùng vẫn bị mãnh thú siết hại!” - Đường Phong đề cập tới giả thiết khác.
2
Hàn Giang nghe xong giả thuyết thứ hai của Đường Phong, vẫn lắc đầu, cuối cùng anh nói ra phán đoán của mình: “Trước tiên, cậu nói rằng Triệu Vĩnh có thể tới đây một mình? Tôi nghĩ không thể như vậy ; thứ hai, nếu như mãnh thú tấn công Triệu Vĩnh, thì tại sao chúng ta không gặp nó? Hơn nữa nếu như hai tiếng súng đó là do Triệu Vĩnh bắn, vậy thì súng đâu? Lẽ nào mãnh thú lại biết lấy súng của Triệu Vĩnh đi? Dĩ nhiên, quan trọng hơn vẫn là vết thương trên người Triệu Vĩnh.”“Vết thương? vết thương làm sao?,? - Đường Phong không hiểu ý Hàn Giang.Hàn Giang nhìn lại vết thương khủng khiếp trên người Triệu Vĩnh lần nữa, lúc này mới giải thích: “Tôi đã kiểm tra cẩn thận vết thương trên người Triệu Vĩnh, rất giống bị móng vuốt của mãnh thú nào đó gây nên, rât giống những vết thương trên người những xác khô mà chúng ta nhìn thấy trong chuồng ngựa hôm qua. Nhưng vết thương trên người Triệu Vĩnh, từ độ sâu tới mức độ bị xé rách, đều không thể so được với những vết thương trên người những xác khô.”
“Ồ! Sao tôi không nhận ra nhỉ?”
“Hôm qua tôi cũng kiếm tra tỉ mỉ vết thương trên ngưò”i những xác khô, về độ sâu, độ rách và trọng lực đều vượt xa vết thương của Triệu Vĩnh, mà rỗ ràng nhất chính là phần xương. Xương cốt trên người những xác khô đó gần như đều bị gãy với những mức độ khác nhau, như vậy có thể thấy, sức mạnh của mãnh thú tấn công họ mạnh tới mức nào, hung tàn tới mức nào! Còn Triệu Vĩnh, tuy ngực bị xé nát nhưng xương không có vết tích bị gãy, điều này cho thấy sức mạnh tấn công Triệu Vĩnh không thể bằng mãnh thú tấn công những xác khô.” - Hàn Giang phân tích rất cụ thể.
“Vậy theo anh thì ai đã giết chết Triệu Vĩnh? Phiên bản thu nhỏ của mãnh thú? Hay là người bí ẩn thứ năm?”
- Đường Phong hởi lại Hàn Giang.
Hàn Giang không vội trả lời Đường Phong, anh lại ngồi xuống lần nữa, đeo găng tay khẽ lật người Triệu Vĩnh lại. cân thận quan sát. Đường Phong có chút nóng ruột thúc giục, hỏi han: “Anh lại phát hiện ra điều gì vậy?”
“Cậu nhìn cố tay của Triệu Vĩnh đi!”
Nhờ sự nhắc nhở của Hàn Giang, Đường Phong phát hiện thấy hai tay của Triệu Vĩnh bị bé ra sau lưng, hai cổ tay sưng đỏ tím ngắt: “Đây...”
“Còn cá mạt vụn trên nền đất nữa!”
“Cái này giống như mạt vụn của thứ được đan dệt nào đó?!”
“Đúng! Điều này cho thấy trước khi chết Triệu Vĩnh đã bị trói trong một thời gian dài!” - Hàn Giang khẳna định.
“BỊ trói tay?”
“Đây rõ ràng khôns phải là do mãnh thú làm được, mãnh thú có lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng không có được khả năng này!” - Hàn Giang tiếp tục phân tích: “Đây chỉ có thể là do con người làm, hơn nữa. tôi dám khắng định trước đó Triệu Vĩnh đã bị ai đó trói rồi đưa tới đây. Hãy tiếp tục xem tấm rào chắn cửa ngàn cân mà lúc nãy xém chút nừa lấy mạng chúng ta!”
Hàn Giang vừa nói vừa đi tới chính giữa vọng gác, Lương Viện cũng đứng nhìn xuống dưới, thông qua một khe nứt trên nền đất. Đường Phong cũng tới gần tấm chắn cổng, Hàn Giang ngồi xuống, sau khi quan sát tỉ mỉ, anh nói: “Nhìn đây, đây chính là tấm chắn cổng ban nãy xém chút nữa lấy đi cái mạng quèn của chúng ta. Nó vôn dĩ được thu gọn trên vọng gác, khi nào cần mới được thá xuống bằng dây thừng.”
“Đội trưởng Hàn, tôi vẫn có một điều chưa hiểu, ban nãy người tấn công chúng ta đúng ra là ở trên vọng gác, nhưng sau khi chúng ta lên đây thì chỉ thấy mồi xác của Triệu Vĩnh, vậy người đó đâu?” - Lương Viện bỗng hỏi.
Hàn Giang quay nhìn Lương Viện: “Đại tiểu thư giờ cũng biết tư duv phết nhỉ?”
“Vốn dĩ đã biết tư duy rồi mà!” - Lương Viện phản bác.
‘;Được, vốn dĩ đã biết” - Hàn Giang quay lại đi tới bên cạnh bánh xe nơi chồ thả tấm chắn cổng nói: “Vốn dĩ tôi cũne nehĩ như Lương Viện, tưởng ràng xông lên đây sẽ tóm được gã tấn công chúng ta, nhưng khi chúng ta leo lên tường thành lại khôns thấy ai cả, vậy là. chúng ta đặt mục tiêu chốt trên vọng gác, kết quá sau khi tiến vào, bên trong chỉ có thi thể của Triệu Vĩnh, vẫn không thấy một ai. Tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng ban nãy khi nhìn qua cái bánh xe nàv thì tôi đã hiếu rốt cuộc là thế nào!”
“Bánh xe?” - Đường Phong và Lương Viện đều đổ dồn ánh mắt lên chiếc bánh xe bằng gỗ. Đường Phong kinh ngạc phát hiện ra trên đó có một đoạn dây thừng mới cứng đang cuốn vào trong đó.
“Đường Phong, Lương Viện, tôi nghĩ hai người đã trông thấy rồi, tấm chắn cổng ngàn cân được khống chế bới hai bánh xe hai bên, bánh xe này vẫn là chiếc bánh xe vốn có, nhưng sợi dây thừng trên đó không phái là sợi dây thừng từ triều Nguyên. Đây là một sợi dây thừng mới, nhìn chất liệu chi có thê là dây thừng mới được làm gân đây! - Hàn Giang nói tới câu cuối, giọng nhấn mạnh.
“Điêu này càng chứng minh rang Thiên Hộ Trấn vẫn còn người thứ năm bí ẩn! Triệu Vĩnh rất có khả năng là bị người đó giết. Nhưng đó là ai?” - Đường Phong vẫn không hiểu.
“Người đó chạy lâu rồi!”
Đường Phong không hiểu ý Hàn Giang, Hàn Giang nhặt một đoạn dây thừng mới bên cạnh miệng then cửa lên: “Nhìn này, trên dây vẫn còn vết cháy để lại!”
“Vết cháy?”” - Lúc này Đường Phong mới phát hiện ra, đoạn dây thừng trên tay Hàn Giang quả thực đã bị cháy mất một đoạn.
3
Hàn Giang đứng dậy. phủi phủi tay, rôi bắt đầu suy
đoán mọi khả năng có thể xảy ra: “Tôi nghĩ mọi chuyện chắc là thể này, tiếna súna chúng ta nghe thấy sáng hôm qua, rất có khả năng lúc đó Triệu Vĩnh đã mất tự do, bị trói rồi bị nhốt ở đây, còn tiếng súng ban nãy chúng ta
nghe thấy, tôi đoán là khả năng Triệu Vĩnh đã cắt đứt được sợi dây thừng trói anh ta và đã đánh nhau với người đó. Trong quá trình ẩu đả, rất có thể Triệu Vĩnh đã nổ súng, đương nhiên cũng có khả năng đó là tiếng súng của người kia. Tóm lại, súng không phải là vũ khí giết chết Triệu Vĩnh, mà là do một thứ kỳ quái nào đó. Người đó chắc chắn biết rằng chúng ta ở đây, thậm chí hôm qua còn âm thầm theo dõi chúng ta. Sau khi giết chết Triệu Vĩnh, hắn biết rằng tiếng súng sẽ dụ chúng ta tới đây, vậy là hắn liền vội vàng thu dọn hiện trường, đem hết vật dụng của Triệu Vĩnh và hắn đi, bao gồm cả súng.
Sau đó, để làm cho chúng ta mắc kẹt trong thành hũ, đầu tiên hắn kéo một đoạn dây thừng từ bánh xe lên, sau đó tính toán điểm chúng ta đến nơi. đốt cháy một đoạn dây thừng đủ dài, đợi tới khi đoạn dây thừng cháy tới cuối cùng thì sẽ đốt cháy đoạn dây thừng khống chế tấm chắn ngàn cân...”
“Để chúng ta bị kẹt trong thành hũ?” - Đường Phong tiếp lời Hàn Giang, “Ý anh là người đó vốn không định giết chúng ta mà, chỉ muốn chúng ta măc kẹt trong này?”
‘Tôi nghĩ vậy, vì dù sao dùng tấm chắn ngàn cân để giết chúng ta quả là không thực te! Thậm chí cả Triệu Vĩnh, hắn cũng không muốn giết anh ấy lúc này, nhưng chẳng qua là vì Triệu Vĩnh phản kháng lại nên hắn không thể không ra tay” - Hàn Giang giải thích.
“Đúng vậy! Triệu Vĩnh xuất thân là quân lục chiến, võ công đầy mình, ai có thể khống chế được anh ấy nhỉ?”
- Đường Phong lắc đầu. không thể tin.
“Kẻ giết Triệu Vĩnh chắc chắn thông minh tuyệt đỉnh, điều này có thể nhận ra từ năna, lực tính toán chuẩn xác cua hăn. hơn nữa tô chât tâm lý của gã này cũng phi thường. Sau khi giết chết Triệu Vĩnh và kinh động vì chúng ta, mà hắn vần có thể ung dung thu dọn hiện trường rồi mới bỏ đi!” - Hàn Giang không ngừng miêu tả đặc tính của hung thủ.
“Nhưng với năng lực của Triệu Vĩnh, thì chẳng có mấy ai có thể khuất phục được anh ấy!”
‘Không sai, năng lực của Triệu Vĩnh lợi hại, đến tôi còn khó mà khuất phuc được cậu ấy, nhưng đừng có quên, nếu là bị neười quen tấn công trộm...” - Hàn Giang không nói hết câu.
Đường Phong hiếu ý Hàn Giang ngầm nói trong đó, mắt anh sáng lên: “Điều này không phải lại quay trở lại nghi vấn ban đầu của tôi sao, Triệu Vĩnh đã tới đây cùng ai? Chắc chắn là hung thủ thân quen với Triệu Vĩnh!” “Cậu nói xem người của lão K còn có ai?” - Hàn Giang hỏi.
“Nếu loại trừ mấy người mãi vẫn chưa lộ mặt ra, loại trừ chúng ta nữa thì chỉ còn sót lại Từ Nhân Vũ và giáo sư La. Giáo sư La chân cẳng không ổn. lại cao tuổi, rõ ràng hung thủ không thể là ông ấy, vậy thì hung thủ chỉ có thể là... Từ Nhân Vũ!”
Khi Đường Phong nhăc tới cái tên Từ Nhân Vũ, giọng anh có chút run rẩy, bởi anh vẫn không thể tin rằng
Từ Nhân Vũ đã giết Triệu Vĩnh. Nhưng Hàn Giang đã
cho anh một đáp án chắc chắn: “Tôi nghĩ Từ Nhân Vũ đáng nghi nhất, anh ta là tiến sỹ, IQ rất cao, có năng lực tính toán phi thường, đặc biệt là thủ đoạn anh ta làm trên bánh xe, khiến tôi lập tức nghĩ tới Từ Nhân Vũ. trước đây anh ta rất thích làm những thứ vũ khí kiểu này!”
“Nhưng... nhưng tại sao Từ Nhân Vũ phải mưu sát Triệu Vĩnh? Lẽ nào anh ta là người của Tướng quân?” - Lương Viện ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, tôi và anh ta cũng từng có ngày đêm ở cùng nhau, có bao giờ trông thấy trên ngưò”i anh ta hình xăm đấy đâu, cũng không phát hiện thấy Từ Nhân Vũ có hành vi gì mờ ám!” - Đường Phong cảm thấy đầu óc rối bời, anh ra sức nhớ lại những ấn tượng khi mình và Từ Nhân Vũ sống chung với nhau.
Hàn Giang im lặng không nói, anh thò tay vào áo mò mẫm, anh đang tìm thuốc lá, nhưng rõ ràng tay phải của anh đang run rẩy, khó khăn lắm mới rút được thuốc ra. Hàn Giang run rấy châm thuốc, rít mạnh một hơi, sau đó đi ra ngoài cửa.
Đường Phong chưa từng trông thấy Hàn Giang run rẩy như vậy, kể cả lúc anh đối diện với ké thù hung ác, trong hoàn cảnh khủng khiếp nhất. Hàn Giang cũng chưa từng run rẩy như thế này.
Đường Phong và Lương Viện cũng đi theo anh, Hàn Giang thẫn thờ nhìn Thiên Hộ Trấn im lìm phía dưới. Hơn bảy trăm năm nay, nó đã sừng sững trên sa mạc Gobi hoang vu này, sớm tối, xuân hạ thu đông... Tâm trạng anh rối bời, giữa mùa hạ khô nóng này mà anh lại cảm thấy lạnh lẽo. thê lương.
4
Đường Phong biết ràng Triệu Vĩnh từng là chiến hữu thân cận của Hàn Giang, tuy sau đó có những hiểu lầm và những chuyện không vui, nhưng trona thời khắc này, Đường Phong quả thực không nghĩ ra trên thế gian này còn có từ ngữ nào đủ để an ủi người đàn ông mạnh mẽ như Hàn Giang.
Đường Phong liếc mắt ra hiệu cho Lương Viện, Lương Viện hiểu chuyện đứng sanR một bên. Đường Phong vỗ vào vai Hàn Giang: “Đừng buồn nữa, chúng ta sẽ báo thù cho Triệu Vĩnh!”
Hàn Giang kìm nén sự phẫn nộ, lấy tay dụi đầu thuốc lức giận nói: “Đúng vậy, tôi sẽ tự tay giết chết hung thủ đó!”
“TừNhân Vũ sao?” - Đường Phong khẽ hỏi Hàn Giang. “Không! Hiện giờ tôi vần chưa thể chắc chắn, nhưng Từ Nhân Vũ là kẻ đáng nahi nhất!” - Dường như lúc này Hàn Giang đã khôi phục lại lý trí, anh lại châm thêm một điếu thuốc, chậm rãi nói: “Ban nãy tôi đã hồi tưởng lại những hành vi của Từ Nhân Vũ, tôi cũng không tin anh ta là người của Tướng quân, nhưng.. Hàn Giang vẫn chưa nói hết, đột nhiên, sau lưng anh vang lên giọng cua Lương Viện: “Xe! Đường Phong, đội trưởng Hàn, hai người mau tới nhìn này, trên sa mạc Gobi có một chiếc xe!”.
Tiếng gọi của Lương Viện đã thức tỉnh Hàn Giang và Đường Phong vẫn đang trầm tư, hai người vội vàng chạy tới mép tường thành, tập trung nhìn ra xa. Quả nhiên, trên sa mạc Gobi mênh mông, có một chiêc xe Jeep đang lao vun vút vào sâu trong sa mạc. “Chiếc xe đó lái về phía cách chúng ta càng lúc càng xa!” - Đường Phong nhìn ra manh mối.
Hàn Giang đập mạnh tường thành một cái, lớn tiếng ra lệnh: “Đuổi theo!”
“Đuổi theo?!” - Đường Phong và Lương Viện ngạc nhiên hỏi: “Anh chắc chắn đó là xe của hung thủ không đấy?”
“Mặc kệ đúng hay không đều phải đuối theo xem sao!” - Hàn Giang nói như đinh đóng cột.
“Nhưng... nhưng chiếc xe đó đã ở cách chúng ta rất xa rồi, chúng ta còn phải lao ra ngoài nữa, liệu có thể đuổi kịp không?” - Lương Viện lo lắng hỏi.
“Có tôi ở đây, chẳng mấy người có kỹ năng lái xe vượt qua được tôi đâu!” - Giọng Hàn Giang đầy tự tin.
Đường Phong và Lương Viện không nói gì thêm, ba người vội vàng theo con dốc đá vụn đi xuống. Bản
lĩnh nhanh nhạy như Hàn Giang mà lần này gần như cũng mấy lần vừa bò. vừa lăn, vừa trượt từ trên dốc đá xuống. Trong lòng Đường Phong không khỏi lo lắng cho Hàn Giang, lo rằng vì cái chết của Triệu Vĩnh mà Hàn Giang nóng vội. mất đi lý trí!
Ba người bước lên xe, Hàn Giang không kịp đợi Đường Phong ngồi vững đã nhấn ga, đi theo con đường phía nam, dường phía đông rồi lao tới bức tường thấp phía đông. Xe Hàn Giang lao như bay, Đường Phong sợ xảy ra chuyện, lớn tiếng khuyên ngăn Hàn Giang, nhưng Hàn Giang vờ như không nghe thấy, ngược lại càng phóng càng nhanh. “Anh phóng xe thế này sẽ xảy ra chuyện đấy..- Đường Phong kéo dài giọng ra.
Kể cũng kỳ!ạ. khi Đưòng Phong hét xong từ cuối cùng thì Hàn Giang phanh mạnh xe, dừng xe cách bức tường thấp lè tè khoảng bốn năm chục mét. Đường Phong tập trung quan sát, phía trước là bức tường thấp, bên ngoài bức tường, cách khoảng hai chục mét chính là kinh quan được chất thành từ những bộ hài cốt. Lúc nàv, Đường Phong cảm giác những bộ hài cốt trên kinh quan đang phát ra những tiếng cười kỳ dị dành cho họ.
“Sao bây giờ? Nếu như bay qua, ‘con lừa dũng mãnh” rât khả năng sẽ đâm vào kinh quan phía sau!” - Đường Phone lớn tiếng nhắc nhở Hàn Giang.
Hàn Giang mặc kệ Đường Phong, nhoài người ra vô lăng, chằm chằm nhìn phía trước. Đột nhiên, Hàn Giang khởi đông lại “con lừa dũng mãnh” rồi lùi xe lại, sau đó, Đường Phong và Lương Viện cảm nhận một tôc độ chưa từng thấy, họ biết rằng lần này Hàn Giang điên thật rồi!
Đôi mắt Hàn Giana như có điện, tay nắm chặt vô lăng, anh chăm chú nhìn bức tường thấp, kinh quan phía trước mặt... tốc độ xe càng lúc càng nhanh. Đường Phong có cảm giác “con lừa dũng mãnh” gần như đã rời
khỏi mặt đất. anh và Lương Viện không ai bảo ai cùng
lúc nhắm mắt lại, không dám nhìn về phía trước nữa.
Lương Viện kêu toáng lên. “con lừa dũng mãnh” vẽ một đường vòng cung không thể tưởng tượng trên không trung, bay qua bức tường thấp, bay qua kinh quan. Mãi cho tới khi “con lừa dũng mãnh” rơi bịch xuống mặt đất, mạnh tới nỗi Đường Phong và Lương Viện bật mở mắt ra. Đường Phong kinh ngạc khi thấy, họ không những vượt qua bức tường thấp mà còn vượt qua cả kinh quan.
‘Thật... thật không thể tin được! Anh từng được huấn luyện kĩ năng bay xe à?” - Đường Phong giật mình nhìn Hàn Giang.
Hàn Giang không buồn để ý câu hỏi của Đường Phong, cũng chẳng có lấy chút phấn khởi, anh đánh mạnh vô lăng trên sa mạc Gobi, khói bụi bốc lên nghi ngút, sau đó lái “con lừa dũng mãnh’” xuyên qua khói bụi, lao như bay thẳng về hướng nam, hướng phát hiện ra chiếc xe Jeep.
5
Hàn Giang lái “con lừa dũng mãnh” men theo tường thành của Thiên Hộ Trấn vòng tới cổng phía nam. Lúc này Đường Phong mới kinh ngạc phát hiện thấv bên ngoài cổng nam, hai bên trái phải đều sững sững hai tòa kinh quan, kích cờ, hình dạng giống hệt như tòa kinh quan ở phía đông.
Không để Đường Phona kịp ngắm lâu. Hàn Giang đã nhanh như điện lái xe qua cổng nam, Đường Phong nhìn qua cửa kính xe, phía chân trời đều là sa mạc Gobi màu vàng, chẳne thấy bóng dáng của chiếc xe Jeep đó đâu cả.
“Anh có thấy chiếc xe đó không?” - Đường Phong hỏi. Hàn Giang.
Hàn Giang không trả lời, vẫn kiên định nhìn về phía trước, dốc hết tốc lực tiến lên. Đường Phong cầm la bàn điện tử, tính toán sơ qua phương hướng mà họ tiến về phía đông nam.
“Hiện giờ chúng ta đang đi về hướng đông nam, nhưng cách xa so với tuyến đường đã tính ban đầu...”. “Con lừa dũng mãnh” bị đá vụn trên sa mạc làm cho sóc nảy lên rồi lai rơi xuống mặt đất. Đường Phong bị sóc tới nỗi lục phủ ngũ tạng lộn nhào! Anh hét lên với Hàn Giang: “Anh cứ thế này sẽ làm hỏng xe đấy, anh đã trông thấy chiếc xe đó chưa? Sao tôi không thấy tung tích của chiếc xe đó vậy?”
Hàn Giang cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh gào lên với Đường Phong: “Cậu im mồm cho tôi!
Đừng có làm phiền anh mày lái xe!”.
“Anh có gào lên với tôi, tôi cũng vẫn phải nói, rốt cuộc anh có trông thấy cái xe đó đâu khôns?” - Đường Phong vẫn lải nhải không chịu thôi.
“Cậu bị mù à? Chiếc xe đó không phải ở trước mặt chúng ta sao?” - Hàn Giang gầm lên.
“Trước mặt? Ở đâu?” - Đườna Phong vẫn chưa nhìn thấy.
Phía trước bên trái, khoảng hai cây số!” - Hàn Giang hét lên.
Kể cũng thật kỳ lạ, Hàn Giang vừa mới nói, Đường Phong cũng phát hiện thấy chiếc xe Jeep đó thật, nó đang ở phía trước, bên trái, cách khoảng hai cây số. Chiếc xe đó cũng đang lao như tên bắn, nhưng rõ ràne tay lái của gã đó vẫn kém xa Hàn Giang. Hàn Giang đã chậm mất bao nhiêu thời gian như vậy, mà hiện giờ đã chỉ còn cách gã đó hai cây số. Nếu gã trong xe đó chính là hung thủ sát hại Triệu Vĩnh, thì không thể tha cho hẳn chạy thoát!
Nghĩ tới đây, Đường Phong cũng không nói thêm gì nữa, mà nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước bên trái. Hai chiếc xe Jeep đó vẽ một đường cong dài tuyệt mỹ trên sa mạc Gobi hoang vu, rồi cuối cùne. hai chiếc xe gần như ngang hàng nhau. Lúc này Đường Phong không thể không bái phục tay lái cự phách của Hàn Giang, Lương Viện cũng trở nên phấn khích: “Áp sát vào, áp sát vào!”
Mặc dù hai chiếc xe gần như chạy song song, nhưng khoảng cách vẫn rất xa. Hàn Giang cẩn thận chuẩn bị áp sát. Lúc nàv. Đường Phong đột nhiên phát hiện phía trước họ. trên sa mạc Gobi phía xa xa. bỗng có một tảng đá to màu đen nhô lên. “Đó là gì vậy?” - Đường Phong naạc nhiên nhìn tảns đá phía trước, anh đoán tảng đá đó phải to £ần bằng nửa sân bóng và cao bằng tòa nhà ba bốn tầng! Tảng đá kích thước như vậy vốn khônu phải hiếm thấy, nhưng nó đột nhiên xuất hiện đơn độc giữa sa mạc Gobi mênh mông thế này, thì quả thực khiến người ta bất ngờ.
Nhưng lúc này Đường Phong cũn? không có thời giờ để quan tâm tới tảng đá đó nữa. vì mục tiêu trước mat của họ chính là chiếc xe Jeep. Đường Phong đã có thể nhìn rõ loại hình của chiếc xe Jeep, đó là một chiếc Grand Cherokee màu đen.
Hàn Giang cẩn thận lái “con lừa dũng mãnh” áp sát, họ đã càng lúc càng gần với chiếc Grand Cherokee, 200 mét, 150 mét. 80 mét, 60 mét, 50 mét. 40 mét.. Khi cự li giữa”con lừa dũng mãnh” và chiếc Grand Cherokee chưa tới năm mét. Hàn Giang bỗng hét lên: “Mẹ kiếp, có chuyện rồi!”
Lúc này Đường Phong và Lương Viện mới đế ý thấy hóa ra trên ghế lái cúa chiếc Grand Cherokee từ nãy tới giờ chạy song song với họ chẳng có ai cả! “Á... thế này là thế nào?” - Đường Phong ngạc nhiên kêu lên.
Hàn Giang im lặne, hồi lâu, đập mạnh xuống vô lăng một cái, gầm lên: “Mặc kệ, ép nó dừng lại đã rồi tính tiếp!”. Nói xong, Hàn Giang liền chuẩn bị áp sát chiếc Grand Cherokee, nhưng đúng lúc này, Lương Viện bỗng chỉ phía trước, hét toáng lên: “Hai người mau nhìn, đó là cái gì? Sao trên tảng đá đó lại có người! Có người đang đứng trên đó!”
Lương Viện nói vậy khiến Đường Phong và Hàn Giang hốt hoảng nhìn lên tảng đá đen khống lồ phía trước, quả nhiên, họ thấp thoáng trông thấy trên đó hình như có một người đang đứng.
6
Hàn Giang không tăng tốc nữa, “con lừa dũng mãnh” dần dần chạy chậm lại, chiếc Grand Cherokee màu đen vẫn duy trì tốc độ ban nãy, đã vượt qua mặt họ.
Đường Phong. Hàn Giang và Lương Viện đều chăm chăm nhìn lên tảng đá đen khổng lồ trước mặt. Đường Phong ra sức dụi mắt. trên táng đá quả thực có một người đang đứng đó. Đườne Phong tính táo ra, vội vàng lục lọi trong ba lô của mình, móc ra một chiếc ống nhòm quân dụng. nhìn về phía tảng đá. Chỉ mới nhìn một cái. Đường Phong đã giống như bị bấm huyệt vậy. Thông qua ống nhòm, anh nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin được: mặt trời rực cháy thiêu đốt sa mạc Gobi nóng bỏng, một tảng đá khổng lồ màu đen xuất hiện trên sa mạc, trên
tảng đá đó là một người đứng sừng sững, người đó mặc một chiếc áo choàng rất đẹp, đầu đội mũ, điều khiến Đường Phong kinh ngạc là: người đó... đeo một chiếc mặt nạ! Một chiếc mặt nạ kim loại phản quang lấp lánh kỳ dị.
“Người... người... đàn... bà... đeo... mặt... nạ”- Đường Phong run rẩy thốt ra câu này.
‘Sao cơ? Làm sao anh biết được đó là một người đàn bà?” - Lương Viện kêu lên.
“Đừng có ngốc vậy, sao lại như thế được!” - Hàn Giang nói xong liền giành lấy chiếc ống nhòm trên tay Đường Phong.
Nhưng, Hàn Giang cũng chỉ nhìn một cái cũng ngớ người ra. Anh hoàn toàn quên mất việc lái xe, để mặc cho “con lừa dũng mãnh” tự do lao trên sa mạc, càng lúc càng chậm. ‘‘Sao... sao lại như vậy được? Tại sao trên sa mạc lại xuất hiện một người như vậy, thật kỳ dị..
“Nhanh! Đưa cho tôi xem!” - Lương Viện nôn nóng giật chiếc ống nhòm từ tay Hàn Giang vẫn đang hồn xiêu phách lạc.
“Oa, trang phục thật là đẹp, mặt nạ còn đẹp hơn! Tôi đang mơ hay tỉnh vậy?” - Câu nói bất ngờ của Lương Viện khiến Đường Phong và Hàn Giang há hốc mồm kinh ngạc.
“Em không thấy đáng sợ sao?” - Đường Phong hói lại.
“Đáng sợ ư? Sao em không thấy nhỉ?” - Lương Viện cười, nói.
“Giờ đang là giữa ban ngày, chúng ta gặp ma giữa
ban ngày rôi!” - Đường Phong gào lên với Lương Viện.
Lương Viện vẫn hồn nhiên nhìn tiếp qua ống nhòm:
“Ma ư, ban nãy anh còn nói là người đàn bà, em thấy cũng giống em mà có được bộ trang phục đó thì sành điệu phải biêt!”
Đường Phong tức tốc giằng lấy ống nhòm, lại nhìn về phía tảng đá đen. Người đó vẫn đứng trên tảng đá, bất động. “Người đó đang hướng về phía chúng ta, bà ta đang nhìn chúng ta!” - Đường Phong nói.
Lúc này, Hàn Giang đã tỉnh ra, chửi bới: “‘Mẹ kiếp, kệ cha nó! Là ma hay là người chúng ta cũng phải tới xem sao, còn cả chiếc Grand Cherokee nữa, nó đã vượt trước rồi kìa!”
Nói xong, Hàn Giane nhấn ea„ tức tốc truy đuối chiếc Grand Cherokee phía trước. Điều khiến Hàn Giang cảm thấy kỳ lạ là chiếc Grand Cherokee cũng đang lao về phía tảng đá. Năm phút sau, Hàn Giang đã lái “con lừa dũng mãnh” lần nữa đuối kịp chiếc Grand Cherokee, hai chiếc xe cách nhau chưa tới năm chục mét. Với tốc độ này, chỉ mấy phút nữa là ‘con lừa dũng mãnh” có thể áp sát chiếc Grand Cherokee.
Tảng đá khổng lồ màu đen cũng càng lúc càng gần rồi, Đường Phong không cần dùng ống nhòm cũng có thể nhìn rõ tình hình trên táng đá. Người dàn bà đeo mặt nạ vẫn đang đứng sừng sững trên đó. Khi ánh mắt của Đường Phong chạm tới chiếc mặt nạ kỳ dị, anh bỗng rùng mình, anh bỗng có cam thấv phía sau mặt nạ kim loại đó. cũng có một đôi mắt đang chàm chằm nhìn mình. Đường Phong bỗng cảm giác chiếc mặt nạ rất quen, nhưng anh lại không nhớ ra đã từng nhìn thấy nó ở đâu.
“Lần này quyết không đế tên này chạy thoát!” - Hàn Giang hậm hực thốt ra một câu. Anh đã cách chiếc Grand Cherokee chưa tới một trăm mét, Hàn Giang tập trung tinh thần, chăm chú nhìn mục tiêu phía trước, giống như người thợ săn chăm chú nhìn con mồi sắp tóm được. Nhưng đúng khoảnh khắc quan trọng này, Đường Phong phát hiện thấy người deo mặt nạ đang đứng bất động. sừng sừng trên tảng đá. Bỗng từ từ đưa tav phải lên, ngón trỏ trên tay phải hướng thẳng về phía họ, nhằm vào “con lừa dũng mãnh”.
“Bà ta muốn làm gì vậy?” - Đường Phong giật mình kêu lên.
Hàn Giang và Lương Viện cũng chú ý thấy động tác kỳ lạ của người đeo mặt nạ trước mặt. Lương Viện há miệng kinh rmạc. hình như đang định hét cái gì đó, nhưng cô lại khôna hét được. Bỏi vì đúng lúc cô mớ miệng ra, trên vách đá màu đen bỗng lóe lên một tia sáng chói lóa, ngay sau đó. phía sa mạc trước mặt vang lên một tiếng “bùm” cùng khói lửa bốc lên. lửa càna lúc càng dữ dội. Chẳng mấy chốc đă hình thành một bức tường lửa trước mặt họ.
Hàn Giang đang lái liên vội vàng phanh xe lại, cuối cùng “con lừa dũng mãnh” đã gần như áp sát bức tường lửa mới dừng lại được. Sóng nóng hừng hực tức tốc vây quanh “con lừa dũng mãnh”, khiến Hàn Giang không thể không lùi xe. Đường Phong tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, ngạc nhiên tới mức há hốc miệng kinh ngạc tự lúc nào.
7
Hàn Giang bị sức nóng hừng hực áp sát nên phải lùi lại phía sau mấy chục mét thì mới dừng hẳn xe. Đường Phong nhìn Hàn Giang, hai người nhìn nhau, không biết phải làm thế nào. Ngược lại, Lương Viện cũng tận mắt chứng kiến mọi việc, nhưng không những không ngạc nhiên mà còn thích thú kêu lên: “Ảo thuật đấy! Thật không ngờ trên sa mạc mà chúng ta còn gặp nhà ảo thuật!”
“Đừng hét nữa!’” - Đường Phong quát Lương Viện.
Lương Viện tủi thân nhìn Đường Phong và Hàn Giang. Hàn Giang cũng gào lên: “Cái gì mà nhà ảo thuật?
Cô tưởng đây là trong phim chắc?”
“Đúng là trúng tà, ở Thiên Hộ Trấn đã xảy ra bao nhiêu là chuyện lạ, ở đây bỗng nhiên lại nhảy ra một người đeo mặt nạ, lại còn... lại còn nhấc tay một cái là có thể đốt cháy thành một bức tường lửa. Thật không thể ngờ!” - Hiểu biết phong phú như Hàn Giang mà cũng thấy không thể tin được.
Ba người sững sờ nhìn bức tường lửa trước mặt, nhất thời không biết nên làm thế nào. Tường lửa ngăn
cách họ với tảng đá khổng lồ màu đen. Trong lúc này, họ không trông thấy tảng đá đen, cũng không trông thấy người đeo mặt nạ đứng trên đó, càng không trông thấy chiếc Grand Cherokee đâu nữa.
Sau khoảng 15 phút, bức tường lửa dần cháy nhỏ lại. Đường Phong giống như bị ma nhập, một mình nhảy xuống xe. đi thẳng tới bức tường lửa, Hàn Giang và Lươne Viện cũng đành nhảy xuống, đi theo.
Đường Phong bước tới nơi chỉ còn cách bức tường lửa vài mét, quay lưng lại phía Hàn Giang và Lương Viện, đột nhiên hét lên: “Hai người đừng tới đây!”
Hàn Giang và Lương Viện đành đứng nguyên chồ cũ, chỉ thấy Đường Phong lúc thì ngồi xổm xuống, lúc lại bò ra mặt cát nóng rực, không biết đang làm trò gì. Mãi lâu sau, Đường Phong bỗng quay lại, lớn tiếng nói với Hàn Giang và Lương Viện: “Tôi biết tại sao ở đây lại cháy thành bức tường lửa rồi!”
“Lẽ nào không phải là làm ảo thuật sao?” - Lương Viện hỏi lại.
“Dĩ nhiên là không phải. Bởi vì trên sa mạc Gobi này có một vùng hắc ín tự nhiên rộng lớn!” - Đường Phong khẳng định.
“Hắc ín tự nhiên?” - Hàn Giang và Lương Viện cùng ngạc nhiên thốt lên.
“Đúng vậy, chính là hắc ín tự nhiên, tuy hiện giờ tôi vẫn chưa biết được người đó làm thế nào mà khiến hắc
ín tự nhiên trên sa mạc bốc cháy, nhưng tôi có thể khẳng định nguyên nhân chính là hắc ín tự nhiên!”
Đường Phong nói xong, tường lửa phía sau đã dần lịm tắt. “Tiếp tục đuổi!” - Ba người lại vội lên xe. Hàn Giang điêu luyện lao qua bức tường lửa vừa mới tắt. Anh cẩn thận lái “con lừa dũng mãnh”, như sợ rằng người đeo mặt nạ đó lại giương tay lên một cái là lại đốt thêm một bức tường lửa, nuốt chứng lấy họ.
Nhưng sự lo lắng của Hàn Giang hơi thừa, bởi vì sau khi họ vượt qua bức tường lửa, nhìn về phía tảng đá đen thì người đeo mặt nạ đó không biết đã biến mất từ lúc nào, còn chiếc Grand Cherokee cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hàn Giang vẫn không dám lơ là cảnh giác, chang mấy chốc anh đã lái “con lừa dũng mãnh’” lao tới phía dưới tảng đá. Một tảng đá màu đen rất to, tiến eần đến nó, Đường Phong mới phát hiện ra độ to lớn của nó vượt xa so với sự tính toán của anh trước đây.
Tảng đá khổng lồ to hơn cả một sân bóng, cao bàng tòa nhà năm sáu tầng. Hàn Giang lái xe vòng qua phía sau tảng đá, ở đây do có tảng đá che chắn nên mát mẻ, trong lành hơn một chút. “Nhìn này, chiếc Grand Cherokee!”
- Đường Phong chỉ về phía cách đó không xa kêu lên.
Hàn Giang cũng trông thấy, chiếc Grand Cherokee màu đen đỗ cách đó không xa, đầu quay về phía trước, hình như đầu xe đâm vào tảng đá khổng lồ màu đen trước mặt. Hàn Giang đỗ xe, rút dao eăm ra, nhảy xuống xe, tiến thẳng tới chiếc Grand Cherokee. Đường Phong cũng rút dao găm ra, bám sát theo sau. Hai người, một trước một sau, tới gần chiếc Grand Cherokee. Hàn Giang, lấy tav ra hiệu im lặng, nhẹ nhàng khẽ khàng áp sát chiếc Grand Cherokee, trên ghế lái quả thực không có người!
Hàn Giang thất vọng cất dao đi, tới trước đầu xe Grand Cherokee, đâu xe đã bị bẹp rúm, cắm sâu vào trong tảng dá màu đen. Đường Phong trông thấy vậy, nghi ngờ nói: “Neu như đúng là chiếc xe này không có neười lái thì sao có thể tự động quay đầu đâm vào phía sau tảng đá được?”
Hàn Giang quay lại nhìn vết bánh xe trên cát: “Quả thực rất kỳ lạ, tạm thời mặc kệ nó đã. thử xem bên trong xe có manh mối gì không!”
Vậy là, hai người vào lục soát trong xe, nhưng chỉ tìm thấy một số vật dụng bình thường trong đó. Thế nhưng chiếc xe này lại thu hút được sự chú ý của Hàn Giana. anh ngắm chiếc xe hồi lâu, rồi lại ngồi vào ghế lái, định khởi động xe, nhưng không thành công.
‘Anh nhìn chiếc xe này phát hiện thấy gì vậy?” - Đường Phong hỏi.
Hàn Giang nhảy xuống xe: “Phát hiện thấy ba điểm, thứ nhất, rất có khả năng chiếc xe này là của Triệu Vĩnh!” ;‘Xe của Triệu Vĩnh?” - Đường Phong giật mình nhìn lại chiếc Grand Cherokee.
“Cũng có thể là xe của người thứ năm bí ẩn”.
“Anh nói luôn là xe của Từ Nhân Vũ cho rồi!”
“Thứ hai, tôi đã kiểm tra vết bánh xe của chiếc xe này, đây chính là vệt bánh xe của một trong hai chiếc xe xuất hiện sau khi chúng ta tiến vào sa mạc!”.
“Ồ! Cuối cùng cũng tìm ra một chiếc.” - Đường Phong khẽ thở phào rồi hỏi: “Vậy thứ ba là gì?”
“Thứ ba, chiếc xe này hỏng rồi, vốn dĩ tôi định sử dụng nó, nhưng thật đáng tiếc, chiếc xe tốt vậy mà...”
- Hàn Giang nhìn chiếc Grand Cherokee, không khỏi tiếc rẻ.
“Xời, ‘con lừa dũng mãnh’ làm gì có lỗi với anh vậy mà anh lại muốn bỏ rơi nó, muốn vứt bỏ nó hả?” - Đường Phong gào lên.
Hàn Giang xua tay: “Được rồi, không tranh luận với cậu nữa, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm!” - Nói xong, Hàn Giang quay lại vẫy vẫy Lương Viện: “Đại tiểu thư, cô có muốn đi tìm nhà ảo thuật đó không?”
“Muốn chứ!” - Lương Viện hào hứng chạy lại.
“Vậy thì lên đây!” - Hàn Giang rời khỏi chiếc Grand Cherokee rồi đi tiếp hơn chục bước về phía trước, liền phát hiện thấy phía sau tảng đá khổng lồ có một đường bậc thang rõ mồn một, dẫn thẳng lên phía trên tảng đá màu đen khổng lồ trơn bóng.
8
Đường Phong giật mình nhìn bậc thang đá trên tảng đá khổng lồ: “Đợi đã. đây là những bậc thang do con người đẽo đục!”
“Sao? Có vấn đề gì lạ ạ?” - Lươna Viện hỏi lại. “Hơn nữa tôi còn có thể khắng định là nó được đục đẽo từ thời cố đại, hai người không cảm thấy kv lạ sao? Tại sao cô nhân lại đục đẽo bậc thang đá trên tảng dá khổng lồ trong sa mạc Gobi không một bóng người này?” - Đường Phong thông qua vết tích đục đẽo mà phán đoán ra niên đại đại khái của bậc thang đá này.
“Có lẽ vậy, nhưng tôi cảm thấy không đơn giản như vậy! Ở đây đã cách Thiên Hộ Trấn khá xa rồi.” - Đường Phong cũng đành phải theo sau, leo lên cầu thang đá này.
Cầu thang đá nhỏ hẹp. cheo leo uốn lượn xoắn ốc lên trên, rồi mười phút sau. đoạn cầu thang cuối cùng xuất hiện trước mặt họ. Hàn Giang và Đường Phong, người trước người sau, đều rút dao găm ra. Đường Phong căng thắng chăm chú nhìn nền tảng đá khổng lồ. Đây khône phải là lân đầu tiên anh đối diện với những bậc thang đá như thế này, đối diện với những nguy hiểm có thể xảy ra, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh đối diện với cảnh tượng kỳ dị thế này!
Hàn Giang leo lên trước tiên, rồi đến Đường Phong. Đường Phong thấy trên này không có động tĩnh gì, liền bảo vệ Lương Viện cũng leo lên bề mặt của tảng đá khổng lồ. Một bề mặt rất bàng phẳng, nhưng không thấy một bóng người hay một sự sống nào khác.
Ba người đứng trên đỉnh tảng đá khổng lồ, nhìn ra xung quanh, nhìn sa mạc Gobi mênh mông không bến bờ, không có người, cũng không có xe, họ tiếp tục tìm kiếm nhưng cũng không thấy bóng dáng người kia đâu cả. Ba người hoàn toàn giống như đang ở trone một thế giới khác, họ ngây người đứng sừng sững rất lâu. Đường Phong định mở miệng, nhưng lại sợ người đàn hà đeo mặt nạ đó đột nhiên xuất hiện sau lưng họ...
Đường Phong quay ngoắt người lại, nhưng đằng sau chẳng có gì cả! Đường Phong ngẩng đầu lên, mặc ặt trời hừng hực chính ngọ làm mắt anh chói lóa.
Hàn Giang và Lương Viện đều ngạc nhiên nhìn anh, còn Đường Phong từ từ nhắm mắt lại, đầu óc anh tức tốc tính toán, anh đang tìm kiếm trong kí ức sâu thẳm, cổ khai quật gương mặt đó, gương mặt lấp lánh ánh kim loại kỳ dị.
“Đường Phong, anh sao vậy?” - Lương Viện và Hàn Giang quan tâm hỏi.
Đường Phong mở trừng mắt ra. nói với Hàn Giang và Lương Viện: “Tôi đang nghĩ về người đàn bà đeo mặt nạ đó”.
“Tại sao ngay từ đầu anh đã khẳng định đó là một người đàn bà!” - Hàn Giang không hiểu, hỏi.
“Đúng vậy. người đó đeo mặt nạ mà!” - Lương Viện cũng cảm thấy không hiểu.
“Trực giác, người đó cho tôi trực giác, đó chắc là một người đàn bà!” - Đường Phong vẫn khẳng định.
“Thật có gì đó không bình thường!’” - Lương Viện lắc đầu nói.
“Được rồi, hiện giờ anh không thể chứng minh. Chúng ta hãy nói từ đầu, bắt đầu từ trang phục kỳ dị của người đó...Đường Phong nói tới đây rồi dừng lại, giống như đang hồi tưởng.
Hàn Giang vội vàng nói: ‘”Đúng vậy, ngoài cái mặt nạ đó ra, mũ và quần áo của người đó cũng rất kỳ lạ!” “Đúng! Neu như tôi nhớ không nhầm thì quần áo và mũ mà người đàn bà đó đội, chính là trang phục của phụ nừ quý tộc Đảng Hạng, chỉ có điều... có điều cái mặt nạ đó đúng ra không phải là của phụ nữ quý tộc Đảng Hạne!” - Đường Phong ngẫm nghĩ, rồi nói tiếp: “Nhưng... nhưng tôi cảm thấy mình đã từng trông thấy chiếc mặt nạ đó ở đâu rồi, ban nãy tôi đã cố nhớ lại, nhưng không nhớ ra loại mặt nạ tương tự. Nhưng nó rất... rất giống bức tượng phật, hoặc... hoặc có thể nói là rất giống…”
Đường Phong ấp a ấp úng hồi lâu cũng không nói ra câu cuối cùng, nhưng Hàn Giang đã đoán ra người mà Đường Phong muốn nói tới là ai: “Ý cậu là hoàng hậu Một Tạng?”
Đường Phong không trả lời thẳng vào câu hỏi của p
Hàn Giang, mà hỏi lại: “Anh có còn nhớ phân đâu bức
tượng mà giáo sư Trần đã làm không?”
“Dĩ nhiên là nhớ, nhưng không hiểu sao sau đó lại bị hỏng mất!” - Hàn Giang nhớ lại phần đầu pho tượng đó, nhưng lại lắc đầu: “Nhưng tại sao tôi lại không thấy giống hoàng hậu Một Tạng nhỉ? Chiếc mặt nạ đó không khắc họa rõ nét khuôn mặt người, chỉ là...”
“Tôi nói rồi, đó chỉ là trực giác cá nhân của tôi! Có thế là do bộ trang phục phụ nữ quý tộc Đảng Hạng đó ảnh hưởng mà khiến tôi có ấn tượng mạnh!” - Đường Phong giải thích.
Lương Viện nghe Đường Phong nói vậy, cũng kích động nói: “Nếu đó quả thực là hoàng hậu Một Tạng, vậy thì u hồn của bà lẽ nào đã từ Saint Petersburg tới đây sao?”
“Ư hồn?” - Câu nói của Lương Viện khiến Đường Phong rùng mình.
“Có khi cũng từng xuất hiện tại Bắc Kinh, khà khà!” - Hàn Giang vỗ vai Lương Viện, cười đau khổ nói:
“Đại tiểu thư của tôi ơi, đừng đoán mò nữa!”
“Tôi không đoán mò, nếu như người đàn bà đeo mặt nạ đó không phải là hoàng hậu Một Tạng, vậy thì cô ta đâu? Kể cả trên sa mạc Gobi có hắc ín tự nhiên đi chăng nữa. nhưng tại sao ngọn lửa đó lại tự nhiên bùng cháy lên?”
“Điều này...” - Trước một loạt câu hỏi của Lương Viện, Hàn Giang chỉ biết im lặng.