Tu Tiên Chi Ma Thể

Chương 50: Chương 50




Quân Yến không khôi phục chân nguyên nữa, đến trận so tài thứ ba, y bình tĩnh mở mắt ra, quan sát tình hình hai bên.

Y đứng dậy đi đến gần Nhạc Ly, chộp lấy Quân Trì rồi ủ trong lòng bàn tay mình, sau đó mới ngồi xuống cạnh Nhạc Ly.

Quân Trì cảm thấy mình giống như món đồ chơi của Quân Yến, bị y giam cầm rồi sờ tới sờ lui, điều này khiến hắn thấy rất bất mãn.

Mặc dù đang ở dạng điểu hình, nhưng thật ra Quân Trì không thích bị người sờ tới sờ lui như vậy, giống như khi ở hình người, có ai lại thích bị sờ nắn chứ, như vậy chẳng phải rất bỉ ổi sao?

Nhưng người thích sờ nắn bây giờ lại là đệ đệ mình, thật khó để nói cái gì.

Quân Trì dùng thần thức nói chuyện với Quân Yến: “Ban nãy Bích Tiêu đối chiến với Nguyên Tiêu, Bích Tiêu là tu sĩ thuộc tính Thủy, Thủy khắc Hỏa, sau này đệ đối chiến với Bích Tiêu, phải cẩn trọng hơn biết chưa?”

Quân Yến đáp: “Đã biết.”

Lúc nói tới đây, vị Lôi Bằng kia đã giao đấu với Vân Hương.

Hai vị yêu tu đều hóa hình chưa nhiều năm, nhưng thuật pháp Lôi Bằng hiển nhiên không cao thâm bằng Vân Hương.

Trước kia Lôi Bằng vẫn trong hình dạng Lôi Minh hắc ưng, sau khi biến hóa thành người, ngược lại rất không quen.

Nhưng bây giờ đang thi đấu, phải giữ hình người liên tục, vì vậy hắn thua thiệt rất nhiều.

Vân Hương là xà, nhưng cụ thể thuộc loài gì, Quân Trì hỏi Hoàn Vũ, Hoàn Vũ không nói, chỉ bảo Quân Trì quan sát cuộc so tài.

Vũ khí của Vân Hương là thứ treo trên hông nàng, là một chuôi quạt, vừa công vừa thủ.

Còn Lôi Bằng thì cầm một thanh trường kiếm, xung quanh xoẹt xoẹt những tia điện.

Cả hai dây dưa giao thủ một ván, thế công Lôi Bằng tuy mạnh, nhưng dáng người Vân Hương hết sức mềm mại linh hoạt, động tác của nàng cũng rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức gió cũng thổi được, Lôi Bằng công kích nhiều lần đều thất bại cả.

Cuối cùng trường kiếm của hắn bị Vân Hương đánh bay mất, còn chuôi quạt kề sát cổ ngay điểm yếu của hắn.

Lôi Bằng nghe mùi hương trên người Vân Hương, cũng không vì mình thua trận mà khó chịu, ngược lại cảm thấy được cùng mỹ nhân so tài là một vinh hạnh.

Thăng Tương nói: “Vân Hương thắng.”

Vân Hương đứng trên đài khom người với chung quanh biểu đạt ý cảm ơn, rồi mới nhảy xuống đài, cả người giẫm lên chuôi quạt đang phóng lớn, trông hết sức xinh đẹp.

Nàng lại nhìn sang hướng Quân Yến, cười cười, còn dùng thần thức nói với y: “Lát nữa tỷ thí Liễu lang nhớ thương tiếc ta đó nha.”

Quân Yến dời mặt sang chỗ khác, rước lấy một tiếng cười duyên của Vân Hương, “Đây là lần đầu tiên ta thấy Chu Tước, ngọn lửa Chu Tước của chàng quả thật lợi hại, chẳng qua da mặt chàng mỏng quá, nếu sau này có ý muốn song tu với ta, cứ nói một tiếng là được.”

Quân Yến liếc mắt nhìn nàng, thần thức Vân Hương lập tức bắn ngược trở về, Vân Hương cười cười, không trêu chọc y nữa.

Quân Trì thấy Quân Yến không ổn lắm, liền hỏi: “Sao thế?”

Quân Yến nói: “Nữ tu kia vừa khiêu khích ta, không chừng muốn lúc đối chiến khiến ta khinh địch, buông lỏng cảnh giác.”

Quân Trì nghe vậy không thể không nhìn sang Vân Hương, Vân Hương thấy tầm mắt của hắn, khẽ vuốt cằm, cười cười. Quân Trì thầm nghĩ nữ tu này cũng thật lợi hại, chẳng phải thuộc phái vạn người mê gì đó sao.

Bất quá lại nhìn sang Quân Yến, chậc, nàng còn không dễ nhìn bằng y, chẳng qua cái phong tình vạn chủng đấy bây giờ hiếm thấy lắm.

Tổng cộng có ba người chiến thắng, nhưng cả ba không tiếp tục tiến hành rút thăm thi đấu nữa, mà chờ sang ngày thứ hai mới tiếp tục.

Thăng Tương đưa ra quy tắc này, quả thật có tư tâm, bởi vì trong lần tỷ đấu này, người tiêu hao chân nguyên nhiều nhất chính là Quân Yến, không dễ gì khôi phục như cũ, nếu tiếp tục thi đấu, đối với Quân Yến chỉ bất lợi.

Bây giờ, các tu sĩ giải tán.

Bởi vì trung ương địa vực có trưởng lão đại năng trấn áp, cho nên khoảng thời gian này, các yêu tu không được tư đấu, cho nên các yêu tu dù có ghét nhau, còn phải tập trung một chỗ, cũng không thể không tuân theo quy định này.

Văn Yển trưởng lão dùng lực lượng trấn áp người, nếu ai không tuân lời, trực tiếp giết ngay, lực uy hiếp mười phần mạnh.

Lúc này các tu sĩ giải tán, mọi người đều tìm nơi nghỉ ngơi, hoặc chiếm cứ một bụi cây, hoặc chiếm cứ một tảng đá, là yêu tu, vô luận thế nào đều đối phó được.

Mà Quân Yến lại có một sư phó tốt, có thể nghỉ ngơi tại thuyền ngọc bích.

Thuyền ngọc bích không chỉ có đại điện, mà phía sau còn có phòng.

Thuyền ngọc bích là linh bảo không gian, diện tích rất lớn, có thể biến đổi, Thăng Tương gọi Quân Yến đến trước mặt mắng cho một trận, sau đó an bài cho y một gian phòng, cho y đi điều tức thật tốt.

Quân Trì vốn định đi theo nhóm người Nhạc Ly không quấy rầy Quân Yến, ngờ đâu Quân Yến cứ đòi mang hắn theo.

Quân Yến ngồi tĩnh tọa ở trung tâm căn phòng không lớn cũng không nhỏ, linh khí trong phòng nồng nặc, bị y hấp thụ, biến thành một cơn gió lớn mãnh liệt ào về phía cơ thể y.

Quân Trì tìm một góc vắng vẻ, dùng miệng cắt tỉa lông mao trên người, Quân Yến không tốt nhất ở điểm này, cứ bóp loạn khiến lông mao trên người hắn hỏng bét cả.

Quân Yến chỉ bị hao hụt chân nguyên, chứ không bị thương, cho nên ngồi một đêm, cuối cùng cũng khôi phục hoàn toàn.

Quân Trì nhìn y mở mắt ra, hỏi: “Sao rồi?”

Quân Yến khẽ vuốt cằm: “Đã khôi phục chân nguyên.”

Vừa nói, vừa duỗi tay về phía Quân Trì, thấy Quân Trì không chịu bay tới, y liền dùng Nhiếp Vật thuật, chộp lấy Quân Trì trong tay.

Quân Trì vỗ vỗ cánh trong lòng bàn tay y một phen, không thể không hỏi: “Tại sao ngươi cứ thích cầm ta trong tay vậy hả?”

Quân Yến giờ đã trở thành thanh niên tuấn mỹ, nhưng lúc nói chuyện vẫn còn vẻ trẻ con, “Nếu ca ca không cho ta cầm, thì ca ca muốn ai cầm?”

Quân Trì thở dài trong lòng, thầm nghĩ hắn phải làm thế nào để dạy Quân Yến trở thành một đại nhân vật đây, quả là một nhiệm vụ khó khăn gian nan mà, thậm chí còn nghĩ, có phải vì Quân Yến có một hồn của Ninh Phong tiên quân, cho nên mới thiếu lòng dạ như vậy, sau này có thể bổ sung đầy đủ hồn phách của y không, hay Quân Yến vốn đã đủ hồn phách, chẳng qua bên trong chỉ trộn lẫn một hồn Ninh Phong tiên quân mà thôi?

Quân Trì nói: “Ta chẳng cần ai cầm hết.”

Quân Yến nói: “Nhưng nếu ta không cầm, người sẽ bay đến đứng trên bả vai Nhạc Ly. Ca ca, ta phát hiện hình như ngươi rất hay đứng trên bả vai Nhạc Ly nhỉ, ngươi nói đi, có phải ngươi thích Nhạc Ly hay không?”

Quân Trì liền đáp: “Nhạc Ly là bằng hữu tốt của ta, còn là tiền bối, thân cận chút có sao đâu?”

Quân Yến đáp: “Nhưng như vậy rất không tốt, nếu như ngươi ở hình người, không phải ngươi sẽ dính trên người Nhạc Ly như vậy sao?”

Quân Trì thử tưởng tượng mình đang ở hình người, ở trên vai Nhạc Ly… Hắn lập tức rùng mình một cái, mắng Quân Yến: “Nói bậy không.”

Quân Trì khuyên Quân Yến không cần tranh giành mình nữa, ngược lại phải quan tâm bản thân hơn, nhưng Quân Yến chẳng đáp hắn.

Ra khỏi thuyền ngọc bích, đã là một ngày mới.

Xung quanh đài cao tụ tập rất nhiều yêu tu quan chiến, trong số những yêu tu này, cấp cao rất ít, ước chừng cảm thấy cuộc thi đấu này thật vô vị, đối với tiến cấp chẳng giúp ích gì; Yêu tu cấp thấp, hoặc chưa hóa hình đến quan chiến ngược lại rất nhiều.

Cho nên xung quanh đài cao, vây quanh đủ loại động vật, tất cả đều chung sống hài hòa, chẳng qua thỉnh thoảng có yêu thú la lên: “Cái mùi gì vậy, thiệt không chịu nổi mà.”

“Cái con rệp nào vừa bò lên người ta vậy?”

“Kẻ nào dám thả rắm thúi vậy hả?”

…..

Ví dụ như mấy loại này, Quân Trì nghe xong lông vũ trên đầu cũng muốn run rẩy.

Hôm nay ba người đến thuyền ngọc bích rút thăm, Quân Trì đứng trên bả vai Quân Yến, nhìn Quân Yến dùng thần thức đặt tay lên lon, lấy một cái ngọc giản từ bên trong ra, ngọc giản viết một con số hai, vậy hai người kia khẳng định là một.

Bích Tiêu và Vân Hương rút ngọc giản ra, bên trên quả thật là một.

Vân Hương mềm mại đứng bên đó, mỉm cười gật đầu với Bích Tiêu.

Quân Trì nhìn Vân Hương, rồi dùng thần thức nói với y: “Vân Hương mới một đêm không gặp, tu vi đã tăng trưởng không ít, ngươi có phát hiện không?”

Quân Yến đáp: “Nghe nói nàng thuộc tộc Bích Thanh dâm xà, trời sinh tính dâm, có thể thông qua song tu đề cao tu vi rất nhanh, người song tu cùng nàng cũng đạt được một số chỗ tốt, vậy nên chắc hẳn tối hôm qua nàng mới tìm người song tu cùng.”

Quân Trì thiếu chút nữa rớt khỏi bả vai Quân Yến, thầm nghĩ đệ chẳng phải tánh trẻ con sao, có biết song tu là thế nào không.

Không ngờ sau đó Quân Yến lại nói: “Sư phó cũng là xà tộc, ta thấy mấy ngọc giản ở chỗ hắn, phía trên có ghi phương pháp song tu. Nếu một cặp dựa trên phương pháp song tu đó, sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt.”

Quân Trì không thể không hỏi: “Vậy đệ đã xem xong rồi ư?”

Quân Yến đáp: “Rất đơn giản, chẳng thâm sâu gì, chỉ cần dùng thần thức đảo trong vòng vài giờ là xong.”

Quân Trì thầm nghĩ Thăng Tương tiền bối cũng thật là, sao lại tùy tiện đưa vật này cho y xem, thật không có trách nhiệm.

Giận dữ một hồi, trong lúc suy nghĩ làm thế nào để Quân Yến không làm chuyện xằng bậy, Quân Yến lại nói tiếp: “Ta hỏi sư phó phương pháp của cặp yêu tu này, liệu tu sĩ có thể dùng không, sư phó trả lời, có một số tu sĩ dùng được, còn bảo nội dung bên trong rất đơn giản, chẳng qua phương pháp song tu, công dụng cụ thể như thế nào, phải đợi thời điểm tu luyện mới lĩnh hội được.”

Quân Trì lập tức trưng cái mặt gà tro của mình ra, nói: “Quân Yến, đệ phải đáp ứng ta một chuyện.”

Quân Yến “Hửm?” một tiếng rồi bảo: “Ca ca cứ nói đi.”

Quân Trì đáp: “Sau này gặp một người, trừ phi vô cùng thích, muốn cùng nàng tương thủ cả đời, nếu không không thể song tu với người khác, biết chưa?”

Quân Yến hơi kinh ngạc “Hả?” một tiếng, nhìn Quân Trì đang nghiêm túc nói với mình, vậy nên liền gật đầu: “Ừm, ta sẽ ghi nhớ, chẳng qua tại sao phải làm vậy?”

Quân Trì nói: “Đệ cứ nhớ là được, đây là yêu cầu căn bản nhất của một người nam nhân.”

Quân Yến cười khẽ, lại giơ tay lên sờ sờ lông mao Quân Trì, đáp: “Rồi rồi.”

Lần này Quân Yến không đến chỗ Hoàn Vũ, mà đứng ngay trên thuyền ngọc bích, nhìn Bích Tiêu và Vân Hương đối chiến.

Bích Tiêu cầm cây sáo Quan Tâm ngọc bích trên tay, lảo đảo chắp tay với Vấn Hương, tỷ thí bắt đầu.

Hoàn chương 50.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.