Lúc một con cự mãng xanh biếc phóng lên cao, ở nơi này hầu như một chút ánh sáng cũng không thấy được, giống như trong thế giới nước đọng vậy, phảng phất thoáng cái có ánh sáng chói mắt và biến hóa kinh thiên động địa.
Minh Xá lúc này bởi vì nguyên do lo lắng đệ đệ đã đến mức không quan tâm, hắn ỷ vào bản thân thân thể to lớn ở trong khắp khu vực đấu đá lung tung, coi nhẹ sông đen càng ngày càng dày, càng không thấy tầng tầng lớp lớp đá lớn hầu như phút chốc cũng không ngừng nghỉ đụng vào nhau.
Hắn chỉ trừng đôi mắt sâu thẳm lại mang điên cuồng kia, thẳng tắp đi về phía Đông Nam. Hiện giờ ai cũng không thể đủ ngăn trở bước chân của hắn, hắn muốn đi gặp người quan trọng trong sinh mạng của hắn kia.
Đứng ở trên người của Minh Xá, Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên không nói một lời ngăn cản nước sông đen và tảng đá đập vào mặt, bọn họ trầm mặc không nói một câu, mặc dù bọn họ cũng đều biết tâm tình lúc này của Minh Xá cũng không bình thường, mà nếu như đổi lại là bọn họ suy nghĩ một chút đặt mình vào hoàn cảnh người khác, chỉ sợ lúc này ai cũng bình tĩnh không được, cho nên cứ như vậy đi, hết thảy đều đợi được bọn họ tìm được Minh Hoặc rồi hãy nói. Một cục đá to lớn nước sông màu đen chảy cuồn cuộn vọt tới, bị sừng của Minh Xá trực tiếp đập vỡ, chẳng qua sau khi hòn đá vỡ vụn cũng không vì vậy biến mất mà men theo lộ tuyến ban đầu va chạm lên trên người Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên.
Nguyên Tu Vân mặc dù có Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô hộ tống, chẳng qua ngăn cản dọc theo đường đi đã khiến y cảm thấy rất mệt mỏi, huống hồ bản thân y da giòn công cao* [da mỏng, công kích lớn], lúc này nhìn đá vụn muốn quét gương mặt y thế kia cũng dại ra trong nháy mắt. Ngay lúc những đá vụn đó muốn đập đến trên người của y, y chợt được một người kéo vào trong lòng.
“Ngươi làm gì ngẩn ra?”
Âm thanh của Dịch Nhiên có chút không vui vang lên: “Nếu như ta không ở đây, giờ đoán chừng ngươi đã ngã xuống rồi.”
Nguyên Tu Vân ở trong nháy mắt được kéo đó cũng đã kịp phản ứng, sau khi nghe nói như thế cũng hiểu được có chút sơ xuất: “Là ta khinh thường, chẳng qua ta cảm thấy cần một huấn luyện tăng cường, không thì có chút cục diện giằng co khả năng ứng đối của ta không tới.”
Dịch Nhiên nghe nói như thế hơi nâng mi lên, mặc dù không nói gì nữa, thế nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến đây là một sự tình phải suy tính, mặc dù Nguyên Tu Vân hiện ở thiên phú vô cùng tốt, lại tâm tính kiên định, nhưng kinh nghiệm thực chiến của y thật sự quá ít, như vậy rất bất lợi cho y đối địch sau này. Nếu như mình ở bên cạnh y có lẽ vẫn có thể bảo vệ y không bị thương tổn, nhưng hắn lại không thể bảo chứng bản thân luôn luôn đều ở bên cạnh người này, như vậy đợi được có thời điểm nguy hiểm lớn gì đó, vậy cũng không tốt.
Cho nên sau khi Dịch Nhiên quyết định hành trình núi Vạn Nhận* nhất định phải mang theo người này cùng đi, đồng thời nỗ lực không ra tay, hắn hy vọng người này có thể cùng mình đi tới đỉnh cao của Đại thế giới, mà nếu quả quyết một mực bảo hộ, mặc dù là thiên tài, cũng không cách nào trở thành cường giả đứng đầu. [Nhận: nhà Chu định tám thước là một nhận]
Sau khi quyết định chủ ý Dịch Nhiên sẽ thu hồi tâm trạng, mà đang ở trong đoạn thời gian chạy thần này, Minh Xá đã chạy ra khỏi khoảng cách mấy trăm dặm, ở trước mặt của bọn họ bỗng nhiên xuất hiện một hòn núi đá màu đen thật to, trên núi đá này chính là đầu nguồn những hòn đá bay ra mà tới, có thể để người ta cảm thấy sợ hãi than là, cùng núi đá này rõ ràng lúc nào cũng thả ra hòn đá, nhưng bản thân nó cũng một chút cũng không có giảm bớt, nhìn qua giống như xông thẳng tới chân trời, khiến người ta có một loại cảm giác áp bách tối tăm.
Lúc Nguyên Tu Vân thấy ngọn núi này cũng biết bọn họ tìm được nơi ấy, không nói tới Minh Xá dưới chân bọn họ kích động cỡ nào, có điều độc trên núi có một vùng màu trắng vô cùng nổi bật, có thể xác định đó là những gì.
Minh Xá lúc này hầu như đã điên rồi, hắn đong đưa đuôi thật nhanh xông về tòa núi đá, muốn dùng tốc độ nhanh nhất của mình đem đệ đệ giải thoát ra, nhưng hắn càng điên cuồng càng kích động, lại càng hoảng sợ phát hiện, hắn không chỉ không cách đệ đệ càng ngày càng gần, trái lại cách tòa núi đá càng ngày càng xa! Vì vậy Minh Xá ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, lại một lần nữa mà tăng nhanh tốc độ, hắn lúc này, hầu như đã không để ý thân thể của mình. Nguyên Tu Vân cũng có thể đủ cảm thụ được run rẩy và mạnh mẽ chống đỡ của con cự mãng dưới chân này.
Hoàn toàn không cần hoài nghi, nếu như trạng thái như vậy của Minh Xá nhiều hơn vài khắc nữa, như vậy kết cục sau cùng của hắn nhất định không thể mạnh hơn bao nhiêu đệ đệ của hắn. Càng không cần phải nói, phàm là người lý trí một chút cũng có thể nhìn ra đây là một cái bẩy rập, có lẽ nên nói là một trận pháp mà thôi. Chẳng qua Minh Xá lúc này, không có lý trí.
“Như vậy không được, mau để hắn dừng lại, tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ hao tổn chết bản thân.” Nguyên Tu Vân nhíu mày. “Ngọn núi kia bên ngoài nhất định có trận pháp gì đó ngăn trở núi hoặc chỉ là một ảo giác, chúng ta phải xuống phía dưới nhìn một cái, ít nhất cũng phải để Tiểu Sỏa Đản thử một chút.”
Dịch Nhiên đối với lần này không có dị nghị, chẳng qua hắn một chút cũng không muốn buông ra người mình ôm lấy, sau cùng vẫn là Nguyên Tu Vân nhịn không được đạp hắn một cước, hắn mới bĩu môi đem bất mãn của mình chuyển dời đến trên người của Minh Xá.
Nguyên Tu Vân chỉ cảm thấy Dịch Nhiên giẫm một cước về phía Minh Xá dưới chân. Y vốn tưởng rằng một cước này tối đa cũng chỉ tát một khí mà thôi, nhưng sau một khắc cự mãng dáng dấp vài chục trượng* [1 trượng bằng 10 thước] vậy mà giống như bị thứ gì đó to lớn đập phải đầu, cả đoạn cũng cong một đường, sau đó dĩ nhiên cứ như vậy trực tiếp ngất đi!
Minh Xá ở trên không trung rong ruổi, giờ hắn hôn mê.
Cho nên rất đương nhiên hắn ngã xuống rồi á! Dịch Nhiên và Nguyên Tu Vân đứng ở trên người của Minh Xá, bọn họ tự nhiên cũng rớt xuống. Chẳng qua so sánh với Minh Xá ngất trực tiếp rớt xuống đem mặt đất nện một hố to, lúc Dịch Nhiên và Nguyên Tu Vân rơi đi xuống cũng rất nhẹ, giống như từ trên tầng một thạch đài nhảy xuống, vững vàng rơi xuống đất.
Bọn họ ngừng đi tới, núi đá màu đen xa xa hình như cũng chạy mệt, cũng liền đứng ở đó không nhúc nhích. Nguyên Tu Vân nheo cặp mắt lại, phát hiện một vùng màu trắng được treo ở sườn núi cũng còn đang ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích, đứng ở đó hoàn toàn không giống như vật còn sống.
“... Chúng ta trước tra một chút chung quanh đây có cái gì lạ thường hay không.” Minh Xá đã hôn mê, chỉ có thể y và Dịch Nhiên lên. Dịch Nhiên gật đầu, tay phải trực tiếp ném ra kiếm Bôn Lôi, linh kiếm mang theo lôi quang phô thiên cái địa thẳng tắp đi phía trước, dựa theo tốc độ của nó chỉ sợ không dùng được mấy hơi, là có thể đến phiến núi đá rồi. Nhưng linh kiếm đang chạy như bay sau một khoảng thời gian, chỉ thoáng một cái không thấy! Giống như bị một lực lượng khổng lồ vô căn cứ cướp đi. Nếu như không phải Dịch Nhiên còn cảm ứng với linh kiếm của mình, hắn cũng phải hoài nghi linh kiếm xảy ra chuyện rồi, nhưng giờ, rất bình thường.
“Chuyện gì xảy ra?” Nguyên Tu Vân nhíu mi, “Kiếm đâu?”
Dịch Nhiên lúc này đã có thể xác định nơi này có một trận pháp chuyển dời. Rõ ràng kiếm của hắn đã biến mất không thấy, nhưng hắn lại có thể cảm ứng được kiếm còn đang bay, chỉ chẳng qua phương hướng của nó đã sớm thay đổi, không còn là ngọn núi trước mắt kia rồi. “Bị cưỡng chế thay đổi phương hướng, vẫn đang bay.”
Nguyên Tu Vân lúc nghe được câu này, cơ hồ một giây đã hiểu ý của Dịch Nhiên, sau đó y cười lạnh một tiếng: “Nơi này quả nhiên một chút cũng không làm người ta thích, khắp nơi đều tràn đầy giả tạo. Tiểu Sỏa Đản, đi về phía trước đi, ngoại trừ tảng đá và nước ra, thứ ngươi thấy không thích liền đốt, có ích liền nuốt, Tiểu Hồ Lô đi cùng nó, mặc dù ta không biết trận pháp, có điều giống như trước đó ở trong Vạn Độc Huyết Quật, chỉ cần trận pháp sẽ có trận đồ hoặc trận kỳ, trận nhãn, khác ta không làm được, thế nhưng để Tiểu Sỏa Đản đi phá hư hết thảy có khả năng là trận nhãn, trận kỳ gì gì đó, đây vẫn có thể.” Sau đó Nguyên Tu Vân lại bổ sung một câu: “Ta cũng không tin không phá hư nó, mặc dù khắp mọi mặt nơi này cũng không tốt, thế nhưng còn có một chỗ rất tốt.”
Dịch Nhiên khóe miệng hơi cong: “Chỗ nào?”
Nguyên Tu Vân mỉm cười: “Ta công kích nó, nó cũng sẽ không chạy. Hoặc nói là, chạy không được.”
Cho nên, chỉ cần đủ thời gian, bất kể trận pháp trâu cũng sẽ có thể bị Tiểu Sỏa Đản đốt không còn!
———
;~