Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 21:.
Trong số các đệ tử nhập môn cũng có tân sinh ưu tú, là đối tượng mà các ngoại phong tranh giành, kim tử* chắc chắn sẽ có ngày toả sáng, trước khi chưa bị người khác phát hiện phải mau chóng chiêu gọi vào thế lực của mình, sau này sẽ trở thành một phần trợ thủ đắc lực.
(*) Vàng (?)
Không biết chừng đệ tử của phong mình còn được tiến vào nội tông, như thế mạnh càng thêm mạnh.
Nội tông nhiều tài nguyên tốt, sư phó thì khỏi phải nói, ai nấy đều rất mạnh, kiến thức nhiều không đếm xuể, chính vì vậy nội tông là đích đến mà tất cả đệ tử mơ ước.
Lực lượng các ngoại phong đều mong quan hệ tốt với trưởng lão nội tông, muốn đưa đệ tử ưu tú của mình vào đây.
Tân đệ tử còn chưa tiến vào nội tông mấy ngày, những người ưu tú đều đã bị mượn sức cả.
Tông môn có quy định các tân đệ tử phải đến Thanh Bình cốc học những gì cơ bản nhất, cho nên mới tránh khỏi chuyện mới vào đã bị “lôi đi”.
Sau khi nghe giải thích chương trình học xong, Quân Trì không nghỉ ngơi như bao người khác mà đả toạ tu luyện, bất quá tu vi hắn bây giờ đã đạt tới bình cảnh, dù có tu luyện cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể đột phá nổi. Hắn có tu vi là nhờ trợ giúp của ngoại đan, mà bản thân ngoại đan thì không thể tự đột phá.
Ngày hôm sau Quân Trì đến lĩnh nhiệm vụ, mỗi tháng hắn phải dành mười ngày trông coi dược điền, dược điền có người chuyên môn chăm sóc, lại có yêu thú cấp cao trấn giữ, nói trắng ra hắn chẳng cần phải làm gì hết.
Dược điền rất rộng, bao trùm cả Thanh Bình cốc kéo dài đến chân núi phía Đông.
Nơi đây sương khói lượn lờ linh khí nồng đậm, thoang thoảng mùi dược liệu.
Quân Trì ngồi trên bờ dược điền, trong tay cầm một nhánh cỏ dại trêu đùa yêu thú bạch khuyển, bạch khuyển nhảy nhót xung quanh hắn thấp giọng ư ử, ước chừng đều là yêu thú như nhau, từ khi Quân Trì đến đây đã được cả bọn hoan nghênh không ngớt, đứa nào cũng vui vẻ đùa giỡn cùng Quân Trì.
Quân Trì còn cân nhắc làm sao để Ninh Phong tiên quân nói thật với mình, theo hắn nghĩ, Quân Yến giờ đây dung hợp thành một với Ninh Phong tiên quân, nếu muốn y xuất hồn trả lại đệ đệ cho mình e rằng rất khó, y nhất định không nguyện ý.
Nhưng rốt cuộc có xuất ra được không, đây mới là điều hắn quan tâm nhất.
Hắn nghĩ, trước kia Ninh Phong có thể phân thần hồn mình ra thành nhiều phần, lấy những phần bị thương đi đến thế giới khác rèn luyện, ước chừng đã khôi phục tốt hơn rất nhiều, sao lại không thể phân hồn của mình ra thêm một lần nữa.
Lại nói khi hắn ở Thiên Hoàn Di Phủ đã gặp tiên nhân muốn phân tán thần hồn để giảm bớt gánh nặng, người đó làm được, vậy chắc chắn Ninh Phong cũng thế.
Nếu đã vậy, hắn nhất định phải làm được hai chuyện sau, một phải để y thừa nhận mình có thể phân thần hồn Quân Yến ra, hai là khiến y đồng ý giao Quân Yến cho mình.
Bấy giờ tâm ma Quân Trì đã quá nặng, thế nhưng hắn vẫn chưa ý thức được điều này.
Dược nông Nguyên bá lại gần gọi Quân Trì, “Liễu công tử, ngài có muốn dùng cơm không?”
Nguyên Bá là tu sĩ Luyện Khí kỳ nguyên mãn, vẫn chưa đạt tới trình độc Ích Cốc cho nên vẫn phải ăn uống để sống, ông lại không thích hương vị Ích Cốc đan vì thế mỗi ngày đều nấu hai bữa.
Nguyên bá là người phụ trách mấy khối điền rộng lớn phương Bắc, kỳ thật cây trồng ở đây không chỉ thuần túy là linh dược, nhiều khi cũng xen lẫn một chút linh cốc linh thực hoặc cây ăn quả của người phàm.
Nguyên bá tu vi thấp chỉ có thể gánh vác phần công việc này.
Quân Trì bị phân đến trông coi một nơi không tiền đồ như thế, hiển nhiên có người cố tình gây khó dễ, tuy thế hắn không để ý chuyện này, ngược lại cảm thấy vui vẻ vì được thưởng thức cảnh đẹp, sẵn tiện bình tâm suy nghĩ.
Đan Càn tiên tông bồi dưỡng đệ tử bằng đạo tâm, không cho phép ỷ lại đan dược suốt quá trình tu luyện, chính vì thế luyện đan sư ở đây chẳng có mấy ai, linh dược cũng không nhiều lắm, hơn nữa đa số đều dùng để luyện thành đan dược trị thương, còn mấy đan dược tăng tu vi gì gì đó thì ít vô cùng.
Chính vì những điều trên, dược điền không tính là một nghề “hot” ở đây, nói lãnh cung thì đúng hơn.
Quân Trì vừa đến dược điền đã biếu Nguyên bá mấy phần quà, Nguyên bá thấy tu vi hắn có vẻ cao, hơn nữa ra tay hào phóng, chắc chắn không phải dạng dễ chọc. Vì thế ông đối đãi Quân Trì cực kỳ nhiệt tình, mỗi lần làm cơm canh còn kêu hắn dùng chung.
Hai người ngồi trước bàn ăn, Quân Trì chỉ ăn một ít món đạm bạc, còn lại đều uy cho bạch khuyển, đang ăn ngon miệng bỗng cảm thấy cấm chế dược điền hơi chấn động, Nguyên bá liền nói, “Liễu công tử, ngài cứ ăn tiếp đi để lão hủ đi xem.”
Quân Trì đáp, “Cứ để ta, đó vốn là việc cần làm.”
Dứt lời hắn đã đứng dậy đi ra ngoài cửa, bạch khuyển thấy Quân Trì ra ngoài cũng bỏ đồ ăn đuổi theo hắn.
Cạnh hàng rào dược điền xuất hiện ba tên tu sĩ, Quân Trì nhìn bọn họ, trong đó có hai người hắn không quen biết, người còn lại là đệ tử cùng thời tiến vào Đan Càn tiên tông, Quân Trì cố nhớ, hình như tên Thôi Phàm.
Thôi Phàm không cao lắm, diện mạo nhìn rất hiền lành, chỉ là đôi mắt thường xuyên loé lên quang mang khiến người ta cảm thấy chút láu cá.
Quân Trì hỏi, “Không biết các vị đến đây có chuyện chi?”
Bởi vì phía Tây dược điền chỉ trồng linh cốc linh thực, linh cốc sau thu hoạch đều được vận chuyển sang nơi khác, còn linh thực thì mỗi ngày đều có người đến lấy một ít, nói cách khác, không có thứ gì ở đây có ích với bọn họ cả.
Thôi Phàm nói, “Liễu Quân Trì ngươi thật quá bất kính, vị này là Âu Dương sư tỷ ở Lâm Húc phong, vị còn lại chính là Tiền sư huynh, ngươi còn không mau đến tiếp đãi?”
Thôi Phàm giới thiệu xong, vị Âu Dương sư tỷ và Tiền sư huynh tự cho là thân phận lớn, nghiêm mặt đứng một chỗ, bộ dáng cao cao tại thượng.
Quân Trì nhìn bọn họ, nghĩ thầm dựa theo thứ tự trước sau, mình quả thật nên kính bọn họ một tiếng, tính tình hắn vốn rất tốt, chẳng qua từ lúc bị Ninh Phong đả kích cho tới giờ ma khí trong đan điền bắt đầu chiếm thượng phong, lúc này hoàn toàn không có tâm tình ứng phó bọn họ, mặt không chút thay đổi nói, “Ta được phân tới đây để thu thập đồ, không phải để tiếp đãi sư huynh sư tỷ gì đó.”
Thôi Phàm là người thích kết thân, chẳng ngờ người trước mắt lại cao ngạo đến mức này, đắc tội Ninh Phong thôi chưa nói, chẳng lẽ còn muốn đắc tội hết tất cả mọi người hay sao? Đầu óc người này vẫn bình thường chứ?
Thôi Phàm tức giận đỏ bừng mặt, mà hai vị sư huynh sư tỷ cũng chẳng xinh đẹp gì cho cam.
Âu Dương sư tỷ là một nữ tu xinh đẹp, mỹ nữ luôn được người theo đuổi nịnh nọt đã quen, không ngờ lại bị tân đệ tử mới tới coi thường, cảm thấy mặt mũi đều bị vứt cả rồi.
Âu Dương sư tỷ nói, “Vị sư đệ này, ngươi nói vậy có ý gì? Tôn sư trọng đạo, chú ý bối phận là điều mà tất cả các đệ tử tông môn phải tuân thủ.”
Quân Trì đáp, “Ta mang trách nhiệm trên người, trong điều lệ tông môn cũng quy định rõ ràng, một khi đã được giao nhiệm vị, dù là người lấy thân phận cưỡng chế cũng không thể từ bỏ nhiệm vụ.”
Sắc mặt Âu Dương sư tỷ từ trắng chuyển thành màu gan heo, mà Thôi Phàm nhìn Quân Trì với ánh mắt thảm không nỡ nhìn, thì ra trên thiên hạ lại có người như thế.
Chẳng lẽ vì chuyện đắc tội Ninh Phong tiên quân, cộng thêm bị phân đến nơi hẻo lánh như thế khiến hắn ta không chịu nổi tự sa ngã?
Quân Trì lại hỏi, “Các vị đến đây có chuyện gì?”
Tiền sư huynh cố gắng nhẫn nhịn, tông môn lớn như vậy, người cũng nhiều, luôn có một loại người khác biệt, gã không rãnh sinh khí với mấy loại đó, đợi khi nào vắng vẻ thì trừng trị một lần là được.
Gã nói, “Chúng ta đến lấy Tương đạo mới thu hoạch, không cần quá nhiều, ba hộc là đủ. Đừng nhiều lời làm chi nữa, cứ trực tiếp đưa cho chúng ta là được.”
Thôi Phàm nói, “Đúng vậy, chỉ cần ít Tương đạo mới thôi, thứ này chả có giá trị gì, giao cho bọn ta rồi ngươi không thiếu chỗ tốt đâu.”
Thôi Phàm thấy mình nói khách khí lắm rồi, ngờ đâu lại nghe Quân Trì đáp, “Thứ đó đã được ghi vào sổ, trừ khi có người cầm lệnh bài đến kho lĩnh, nếu không chúng ta sẽ không cấp. Hơn nữa Tương đạo không dễ thu hoạch.”
Khi Tương đạo chưa chín mùa, chỉ cần chạm nhẹ thôi sẽ vỡ tung, linh tương sẽ bay mất, đương nhiên lấy tu vi Quân Trì thu hoạch thứ đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, bất quá với tu vi Nguyên bá, ba hộc nhanh lắm cũng mất mấy ngày trời.
Sao hắn phải giao Tương đạo cho những người này?
Thôi Phàm nói, “Nếu Tương đạo không dễ thu thì để chúng ta tự thu.”
Hắn cho rằng Quân Trì muốn lấy cớ cho nên lập tức trả lời chặn miệng.
Quân Trì đáp, “Nơi này không cho phép người ngoài tiến vào.”
Bộ dáng dầu muối không ăn hoàn toàn đắc tội bọn họ, Âu Dương sư tỷ giận dữ không thôi, “Tên tiểu tử không biết tốt xấu. Muốn ăn chút giáo huấn để thông não đúng không!”
Nói xong giơ tay đánh úp về phía Quân Trì, hắn vốn dĩ đang đứng bên ngoài cấm chế, nháy mắt đã chui vào trong, lực đạo Âu Dương sư tỷ hoàn toàn đánh vào cấm chế, cấm chế chỉ hơi dao động nhẹ nhưng rất nhanh đã hoá giải lực lượng nọ.
Âu Dương sư tỷ tức giận không nguôi, vừa đánh vào cấm chế vừa mắng, “Tiểu tử này quá đáng giận, lão tổ nói lúc bước vào tiên đồ tới giờ vẫn chưa nếm qua Tương đạo, chúng ta chỉ đến lấy một ít cho ngài ăn thôi, không ngờ lại gặp phải cái loại này.”
Thấy cấm chế không ngừng dao động, Nguyên bá không thể không chạy tới xem tình hình, nhìn ba đệ tử tức giận khó nén đứng bên ngoài, còn Quân Trì mặt không chút thay đổi đứng bên trong, hơn nữa hình như còn giữ bạch khuyển lại không cho nó ra ngoài.
Nguyên bá nghĩ thầm chuyện gì đây, vội vàng chạy đến hỏi.
Âu Dương sư tỷ thấy một người khác tới liền kể hết sự tình lại cho ông, Nguyên bá tu vi thấp địa vị cũng thấp, không thể trêu vào Lâm Húc phong cho nên vội vàng khuyên nhủ, “Tương đạo không dễ thu, đừng nói lập tức lấy ra ba hộc, cho ta cả ngày cũng không lấy nổi một hộc. Hơn nữa đúng như lời Liễu công tử nói, đồ vật nơi này đều đã định sổ, mấy vị công tử cô nương này, dù lão nhân muốn đưa Tương đạo cho các vị lắm nhưng không thể, muốn đi phải đến kho đưa lệnh bài mới được, còn không sao lão phu dám tùy tiện lấy chứ, đến lúc đó bên trên tra xuống lão nhân chỉ có nước cuốn gói đi thôi.”
Nhìn coi, Nguyên bá nói thật sự hoà khí, còn Quân Trì rõ ràng là muốn kéo thù hận.
Luật lệ tông môn rất nghiêm khác, muốn ỷ thế hiếp người rất khó, dù sao người trên người, Hiến Chương phong còn là nơi không thiếu “chỗ ngồi”, lỡ như sự việc truyền đến tai Hiến Chương phong, kết quả cuối cùng chỉ sợ không ai chiếm được chỗ tốt.
Cho nên Âu Dương sư tỷ chỉ biết nuốt giận, nói, “Đã vậy chúng ta về lấy thẻ bài đến nhận Tương đạo, các ngươi cũng chuẩn bị cho tốt.”
Nói xong, nàng lấy một hộp ngọc từ túi trữ vật chuyên dùng, màu sắc xanh ngát tươi mát, vừa nhìn đã biết rất đáng giá.
Nàng đặt hòm ngọc vào trong tay Nguyên bá, “Tương đạo thu xong đặt vào đây, dễ bảo tồn.”
Nguyên bá nhận lấy, Tiền sư huynh bên kia lấy một khối linh thạch trung phẩm đưa cho ông, “Đây là phí vất vả của ngươi.” Trong giọng nói còn mang theo vẻ bố thí.
Nguyên bá vốn định từ chối không nhận, nếu bọn họ đã cầm lệnh bài tới thì việc đưa tương đạo cũng là chuyện hiển nhiên, vốn là chức trách của ông, không ngờ Quân Trì lại duỗi tay nhận thay.
Tiền sư huynh câm lặng nhìn Quân Trì rồi đi về phía Âu Dương sư tỷ, trước khi đi còn lắc đầu bỏ lại một câu “Gỗ mục không thể điêu”, sau đó dẫn hai người kia đi mất.
Hoàn chương 107.