Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 117: Chương 117: Chương 116




Editor: Mạc Vô Thần

.:Chương 30:.

Mấy người Lưu Vũ Bắc dù thuộc Đan Càn tiên tông nhưng địa vị không cao, thế nên không có pháp môn trực tiếp liên hệ đồng tông, chỉ còn một cách là rời khỏi Hoành Đức sơn trang rồi tìm cứ điểm trực thuộc tông môn tại Cảnh Diệu thành, truyền đạt hết toàn bộ sự tình.

Nhưng đợi bọn họ đến đó, chỉ sợ các đệ tử khác rải rác khắp Cảnh Diệu thành đã sớm gửi tin hết rồi, giờ tìm tới cũng vô ích.

Ba người bối rối không biết phải làm sao, thời gian ít ỏi không cho phép bọn họ suy nghĩ cẩn thận, Lưu Vũ Bắc lại nói, “Coi bộ chúng ta cứ theo lời Liễu tiền bối mà làm, tìm một chỗ an toàn tránh rồi tính sau.”

Hai người còn lại cũng có ý này, lập tức đồng thuận quyết định đó.

Bấy giờ thiên địa biến sắc, ban đầu trời xanh mây trắng mênh mông bát ngát, giờ bị thay thế bằng tầng tầng mây đen dày đặc, nặng nề như chứa thứ gì đó đáng sợ.

Giờ phút này vốn là lúc mặt trời gay gắt nhất nhưng chẳng khác nào ban đêm, khắp nơi mờ mịt tối đen, chỉ thấy duy nhất nghìn trụ sáng chói mắt khiến cả toà thành bao phủ một màu đỏ chót.

Ba người tìm một toà nhà chắc chắn rồi đặt cấm chế, sẵn tiện để Đan Dũng dưỡng thương.

Ba người dàn xếp công việc một hồi thì thấy bên ngoài xuất hiện vầng sáng màu đỏ đen rạch ngang trời, thứ trông như tia sét xuất hiện ngày càng dày đặc, hầu như bao phủ toàn bộ đại địa, không đâu không có.

Tu vi ba người còn thấp, lại đối mặt với tình huống chưa rõ nguyên do, trong lòng cứ thấp thỏm không yên, may mà tâm tính họ kiên định, rất nhanh đã áp chế được lo sợ, Lưu Vũ Bắc nói với Đan Dũng, “Đan Dũng, ngươi cố gắng điều tức hồi phục nội thương nhanh nhất có thể. Tình huống bên ngoài rất tệ, chỉ sợ là chuyện lớn. Đến lúc đó chúng ta ít nhiều gì cũng phải xuất lực trợ thủ.”

Đan Dũng gật đầu ứng rồi nhanh chóng ngồi xếp bằng trị thương.

Sét và sấm thay nhau xoát độ tồn tại, cứ mỗi khi điện quang xoẹt qua là bầu trời như bị xé rách, dưới đám mây đen cuồn cuộn có thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch chực chờ đợi chui ra ngoài, khí tức khủng bố phô thiên địa cái ồ ạt xuất phát từ những tia điện quang.

Phàm nhân đứng dưới uy áp nặng tựa núi băng sợ đến mức run rẩy, có người đã chết ngất.

Tình hình bên tu sĩ dường như khả quan hơn, ngoại trừ kẻ tu vi thấp đạo tâm chưa vững, hầu như chẳng chống chọi nổi chỉ biết sợ hãi run rẩy, cơ hồ không thể thi triển bất kỳ thuật pháp nào.

Lưu Vũ Bắc đứng dưới hiên ngẩng đầu nhìn tình hình bên ngoài, cau mày nói với Uông Du, “Nhìn tình hình này, giống như ma tộc xâm lấn.”

Hắn vừa nói xong, sắc mặc Uông Du vốn đang nghiêm trọng càng thêm trầm xuống, nói, “Ma tộc xâm lấn? Ta chỉ từng đọc ghi chép trong ngọc giản của tông môn. Không phải ma tộc đã bị cách ly khỏi Diễn Võ đại thế giới rồi sao, chẳng lẽ bọn chúng có cách đột phá không gian kết giới, bất chấp gió lốc để tìm đến đây?”

Lưu Vũ Bắc không biết đáp án.

Chỉ là trong khoảng thời gian bọn họ trao đổi, không gian bị điện quang xé rách dần dần trở nên to hơn, sau đó thì thấy vô số thứ gì đó bay ra, nhưng do khoảng cách quá xa nên họ không nhìn rõ, mới đầu chỉ như chấm nhỏ, mãi đến khi gần đáp xuống đất mới nhìn thấy một đàn Phi Ma có lớn có nhỏ. Phi Ma màu đen, hoặc đỏ đen, có đuôi có cánh, chân dài bắp thịt cuồn cuộn, cổ cũng dài, trên đầu mọc một cái bướu, trông khủng khiếp khó tả.

Hoành Đức sơn trang quả thật là tâm điểm dẫn đám ma vật tới, khi nãy trụ sáng và tường sáng đã phá hủy hoàn toàn cấm chế nơi này, cho nên sau khi Phi Ma rời khỏi khe nứt không gian thì tập trung đa số ở Hoành Đức sơn trang.

Thậm chí có vài con phát hiện nơi đám người Lưu Vũ Bắc ở, chúng nó lập tức thẳng tắp bay thẳng đến, càng tới gần, Lưu Vũ Bắc càng phát hiện kích thước nó to hơn cả tưởng tượng của hắn.

Đôi mắt Phi Ma lập loè huyết quang, cái đuôi dài vung qua đủ để hất bay nóc nhà, sau đó vươn chân chộp lấy Lưu Vũ Bắc tu vi cao nhất trong đám.

Khi Phi Ma bay tới, Đan Dũng lập tức dừng chữa thương, ba người hợp sức chuẩn bị ứng đối.

Lưu Vũ Bắc cầm một thanh trường kiếm, Đan Dũng sử dụng truỳ, còn Uông Du là một cây trường côn.

Trước khoảnh khắc Phi Ma nhào tới, Lưu Vũ Bắc nhanh chóng bấm tay niệm chú, đất đá chung quanh bị nhấc bổng rồi bắn nhanh tới chỗ nó, Lưu Vũ Bắc hô to một tiếng, “Kết trận!”

Phiến đá không tạo thành thương tổn gì quá lớn, nhưng bù lại ngăn được nó một khoảng, nó vẫy cánh hất đống đá ra nơi khác, ngay lúc này ba người họ đã kết thành một trận thế.

Đây là trận thế cơ bản nhất nhưng sức công lại rất cao, bất cứ đệ tử nào sau khi gia nhập Đan Càn tiên tông đều sẽ được học.

Trận pháp còn có tên Thiên Càn trận pháp, dù hai hay ba người cũng kết trận được, tất nhiên người càng nhiều lực lượng càng lớn, nếu lên đến mấy ngàn hay thậm chí mấy vạn, lực lượng càng khủng bố, đây cũng chính là trận pháp nổi danh nhất Đan Càn tiên tông.

Ba người không ai nghĩ tới việc chạy, Phi Ma trên trời ngày càng đông, số lượng đáp xuống cũng nhiều, cách duy nhất để bảo toàn tính mạng là phải chiến đấu.

Đan Càn tiên tông nổi danh lấy đạo tâm làm chủ, thậm chí không vì đệ tử lực lượng cao mà sai lệch phán đoán ban đầu, và sự thật đã chứng minh, rất khó mà tìm được người nhu nhược ở đây.

Kết hợp giữa kiếm Lưu Vũ Bắc, trường côn Uông Du, và cả trường trùy của Đan Dũng, linh khí chung quanh bọn họ hình thành đại võng bao vây Phi Ma bên trong.

Phi Ma triều tới Lưu Vũ Bắc, hắn mau lẹ tránh sang một bên vừa may thoát khỏi một trảo, trường trùy Đan Dũng đâm vào dưới cánh Phi Ma, nó hí một tiếng điếc tai, trong miệng phun một luồng gió như cuồng phong, thân hình xoay vòng quất cái đuôi sang Đan Dũng.

Uông Du hô lớn, “Đan Dũng, khi nãy ngươi tấn công vào điểm nào?”

Đan Dũng nói, “Phần nách, không lẽ nó sợ nhột hay gì. Lại nói hình như nó không bị thương.”

Uông Du đáp, “Ta từng đọc ngọc giản, trong đó nói rằng điểm yếu của Phi Ma nằm ở cái bướu trên đỉnh đầu và phần dưới đuôi.”

Đan Dũng ngả ngớn, “Dưới đuôi tức là chỗ hiểm ấy à?”

Hắn mới dứt lời cái đuôi Phi Ma đã quất tới trước mặt, hắn lại không nhanh nhẹn bằng Lưu Vũ Bắc cho nên chả né kịp, cái đuôi sắc như lưỡi dao mang theo luồng gió bén nhọn vẽ một vệt vết thương dài trên mặt.

Ngay lúc này, Uông Du và Lưu Vũ Bắc đồng thời xuất kích, Lưu Vũ Bắc cầm trường kiếm chém bướu thịt trên đầu nó, mà Uông Du cũng vừa lúc phóng trường côn vào chỗ hiểm, Phi Ma bị hai người đánh trúng chỗ yếu hại, thống khổ kêu to rồi ngã ụych xuống đất.

Lưu Vũ Bắc còn sợ Phi Ma chưa chết nên chém một kiếm định cắt đứt đầu nó, ai ngờ chỉ để lại một vết trầy nho nhỏ, hai thứ cứng rắn va chạm tạo ra tia lửa đỏ.

Đan Dũng sờ sờ vết thương trên mặt, thấy không sâu lắm cho nên chẳng để ý nhiều, ngược lại nhìn sang Phi Ma, “Thứ này lớn lên thật xấu, da lại còn siêu dày.”

Lưu Vũ Bắc đáp, “Cũng may Uông Du biết điểm yếu của nó, bằng không khó mà đối phó nổi.”

Uông Du nói, “Phi Ma có thể dùng để luyện pháp bảo, Lưu sư huynh thu nó đi.”

Lưu Vũ Bắc không chối từ, cất Phi Ma vào túi trữ vật.

Ba người nhìn về không trung, phát hiện không ít Phi Ma đáp xuống, chỉ là không phải hướng này, có lẽ thấy nhân số quá ít cho nên chê không muốn tới.

Lưu Vũ Bắc nói, “Chúng ta ra ngoài nhìn.”

Uông Du và Đan Dũng gật đầu, ba người rời sân, mới được mấy bước đã thấy cảnh Phi Ma đang nhai thịt một tu sĩ đã chết, xác chết nọ tan nát không còn nguyên vẹn, thê thảm đến mức cả ba không đành lòng nhìn thẳng, cả ba lập tức cầm vũ khí phóng tới.

Phi Ma cũng phát hiện ba người, ném xác chết sang một bên rồi nhào sang.

———

Quân Trì còn chưa tới quảng trường trước đại điện thì bỗng nghe vô số tiếng kêu la thất thanh.

Hắn nghiêm mặt, tăng thêm tốc độ.

Ngay lúc chuẩn bị tới nơi, một bóng người đột nhiên ngăn cản hắn, bóng người nắm chặt không cho hắn tiến thêm một bước nào, sau đó kéo hắn đáp xuống nóc nhà cách đại điện một khoảng không xa, Quân Trì giật mình nhìn sang, là Hạ Hoa Chương đã biến trở về hình dạng Ninh Phong.

Tròng mắt đen láy của Ninh Phong hơi phát sinh biến hoá, dần dần mất đi, thay vào đó là kim sắc. Y vận tử y, vạt áo và mái tóc dài bay phần phật, tạo cảm giác trang nghiêm thần thánh thế nào.

Bất quá giờ Quân Trì không rãnh ngắm nhìn Ninh Phong, hắn bị tình hình phía quãng trường trước Hoành Đức đại điện hấp dẫn chú ý.

Trên quảng trường vốn dĩ tụ tập rất đông tu sĩ, nhưng giờ đây bị bao vây giữa huyết quang, cả quảng trường chẳng khác nào một địa ngục sống, tu sĩ bị huyết quang cắn nuốt thống khổ giãy giụa nhưng vô ích, rất nhanh hoá một làn khói đỏ trở thành một bộ phận của chúng.

Quân Trì thập phần khiếp sợ, theo bản năng nắm lấy cánh tay Ninh Phong, “Ngươi không có biện pháp cứu bọn họ sao?”

Nhưng kỳ thật Quân Trì biết, nếu Ninh Phong đã không ra tay tức y thật sự hết cách rồi.

Nhìn huyết quang càng thêm rực rỡ, Quân Trì rõ ràng.

Ninh Phong thoáng nhìn đôi tay đang nắm lấy mình, đáp, “Đây là Huyết Chú Thiên Ba trận, tạo thành từ một nghìn Huyết Chú Ba Luận trận khác, Hoành Đức đại điện chính là tâm trận, cả bổn toạ cũng vô pháp ngăn chặn ngay lúc này.”

Quân Trì dường như thấy một tia hi vọng, “Không phải lúc này… vậy đến lúc nào?”

Ninh Phong nói, “Chờ ta tụ tập đủ lực lượng vào cơ thể, người nắm giữ mắt trận sẽ xuất hiện, đến lúc đó phải giết hắn mới có thể phá trận.”

Quân Trì dùng thần thức đánh giá một vòng, phát hiện có một số người lực lượng cường đại ở rải rác chung quanh, ước chừng trước khi nơi này biến thành địa ngục họ đã mau lẹ dùng toàn lực rời khỏi, bỏ chạy xa chút nhưng không rời đi, chỉ biết quanh quẩn chung quanh, muốn cứu người như tự biết bất lực.

Ninh Phong còn giải thích thêm, “Huyết Chú Thiên Ba trận chỉ mới là điều kiện cần, khi nó hấp thu đầy đủ huyết nhục và lực lượng tương xứng, sẽ tạo thành một dẫn trận không lồ, chỉ sợ là dẫn ma vật đến. Một khoảng thời gian nữa thôi chúng nó sẽ tới, ngươi mau trốn đi.”

Ánh mắt Ninh Phong trầm túc, dung mạo tinh xảo mỹ diễm tuyệt luân, nếu không phải y mang khí chất nam tử, quả thật khiến người ta khó mà phân biệt.

Trước kia Quân Yến cũng thế.

Không hiểu sao vào lúc này Quân Trì chợt nghĩ vậy

Không trung một mảnh ám trầm, thiên địa bao phủ bởi huyết quang, Ninh Phong như trích tiên đứng trên ngói lưu ly, ánh mắt thẳng tắp nhìn về tâm trận, dường như đã tách biệt phàm trần.

Quân Trì lắc đầu, “Tu vi ta không thấp, năng lực tự bảo vệ bản thân vẫn có, không chừng có thể giúp được ngươi ít nhiều, ta không đi đâu.”

Cũng đừng kêu ta đi nữa.

Quân Trì nhớ lại cái ngày Quân Yến bảo mình mau chạy, sau đó chết trước mặt hắn.

Điện quang ngày càng chói mắt ngày càng điên cuồng, Ninh Phong nhìn bầu trời không gian bị xé rách, cau mày nói, “Quả nhiên là dẫn ma vật ở Thiên Ma giới. Kẻ ngu xuẩn nào lớn mật đến vậy.”

Y không quản Quân Trì có đi không nữa, chỉ dặn, “Ma vật cấp thấp nhất Thiên Ma giới là Phi Ma, bướu thịt trên đầu và dưới đuôi là tử huyệt của nó, nếu gặp ma vật cấp cao hơn thì mau trốn, đừng ỷ mạnh.”

Y dứt lời, lập tức vọt về trung tâm trận.

Quân Trì nhìn mà rùng mình, nghĩ thầm ngươi đừng học xấu Quân Yến chứ, chả coi tính mạng ra gì cả.

Nghĩ xong hắn như sức nhớ gì đó, phục hồi tinh thần hét to, “Ninh Phong, nhớ trả lại Quân Yến cho ta nha!”

Tất nhiên là chẳng ai trả lời Quân Trì, đang định đuổi theo thì thấy một con Phi Ma nhào về phía hắn…

Hoàn chương 116.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.